Gió, càng lúc càng mạnh, số lượng băng nhận đang không ngừng gia tăng theo, rải đầy khắp không trung. Dưới ánh mặt trời, kiên băng không hề tan chảy mà theo gió chập chờn.
Phượng Hương lúc này mới miễn cưỡng đưa hàn khí bức ra ngoài cơ thể, cảm thụ được đại tự nhiên biến hóa. Trong lòng nàng dâng lên một sự khủng hoảng không thể hiểu, mơ hồ cảm giác được, ma pháp Niệm Băng đang hoàn thành mình không thể ngăn cản được. Phun ra một ngụm máu tươi, đè nén nội thương bị hàn khí dẫn động, tiếng phượng hót thánh thót từ trong miệng nàng không ngừng vang lên, dập tắt ngọn lửa đang bừng cháy. Màu sắc ngọn lửa chuyển dần từ màu đỏ hóa thành màu vàng, chính là đệ nhất biến
"Phượng Hoàng Hỏa Diễm" trong Phượng hoàng cửu biến.
Niệm Băng trong mắt lãnh ý vẫn như cũ, ngưng tụ đầy đủ ma pháp nguyên tố, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ cuối cùng:
"Phong cùng băng, các người đều có trong mình hơi thở của tự nhiên, các người là một phần tử đại tự nhiên, lấy Băng Hỏa đồng nguyên làm vật dẫn, bộc phát đi, cụ phong băng vũ thuật."Tranh.. Tranh… hai tiếng thanh thúy vang lên trong không trung, quang mang
"Sự than thở của Băng Tuyết nữ thần" cùng Tự do chi phong lưỡng sắc hồng, lam ma pháp lục mang tinh trong nháy mắt phóng thẳng lên không trung rồi bập bềnh trước người Niệm Băng.
Gió thay đổi, trở nên cuồng bạo, khí tức của băng cùng gió dung hợp, chính như giữa mùa đông giá rét nổi lên trận gió lạnh lẫm liệt, dài chừng ba tấc, nhưng lại là băng toa dị thường cứng chắc ở trong gió không ngừng giao thoa đung đưa vào nhau, giống như mưa đá, cuốn sạch vào trong gió, hòa quyện vào không trung.
Niệm Băng trong mắt lóe hàn quang, băng nhận trong gió như một phần thân thể hắn ở trong cơn lốc hướng Phương Hương đang ở ngoài hơn mười trượng cuốn đi. Tại giờ phút này, thân thể Niệm Băng phảng phất như hoàn toàn dung nhập vào trong đại tự nhiên, dưới sự nổi bật bốn màu hàn quang của bốn chuôi ma pháp đao, hiện lên vẻ ung dung hài hòa.
Ngạo Thiên đao cùng Thần Lộ đao bồng bềnh giữa không trung hoàn toàn hiện ra. Ma pháp băng cùng phong dung hợp mặc dù chỉ là bảy cấp nhưng dưới sự dung hợp gần như hoàn mỹ của Niệm Băng, lại bộc phát ra uy lực ma pháp đạt tới chín cấp. Sai lầm lớn nhất của Phượng Hương, chính là tạo cơ hội cho Niệm Băng ngâm xướng đại ma pháp, sau khi tiến vào cảnh giới Ma đạo sĩ hắn vừa đạt tới, nhưng cũng đã có thể sử dụng bảy cấp ma pháp, Băng hỏa hai hệ càng có thể miễn cưỡng sử dụng tám cấp đơn thể công kích ma pháp. Đối mặt với một ma pháp sư cường đại như vậy, nếu có thời gian ngâm xướng chú ngữ, võ sĩ cấp bậc vũ đấu gia rất khó thu được thắng lợi.
Nếu Phượng Hương bây giờ ở trạng thái hoàn toàn thì có lẽ nàng còn cơ hội chống đỡ, nhưng hiện tai vết thương trong cơ thể khiến nàng căn bản không cách nào phát huy hết toàn lực. Huống chi, bởi vì Niệm Băng lại có lực khống chế ma pháp siêu cường, rõ ràng đối mặt với quần thể ma pháp công kích Cụ phong băng vũ mà hắn đang dùng lại vừa có thể coi như đơn thể ma pháp công kích, tựa như Bạo Phong tuyết lúc đầu. Chỉ là uy lực so với Bạo Phong tuyết lại mạnh hơn rất nhiều.
Gió cuốn theo băng, từ bốn phương tám hướng đánh sâu xuống, mục tiêu của chúng chỉ có một. Đó chính là ngọn lửa Phượng Hoàng màu vàng đang thiêu đốt – Phượng Hương, đó là từng mảnh băng toa, trực tiếp bắn ra hàng loạt, dưới tác dụng xoay tròn của tốc độ gió, uy lực to lớn, ngay cả Niệm Băng tự mình cũng chưa từng nghĩ đến.
Phương Hương trong miệng phát ra tiếng Phượng minh, hai tay đỡ lên, Ngọn lửa Phượng Hoàng được nàng chống lên thành một hỏa diễm kết giới màu vàng, băng trùy lúc ban đầu công kích xông vào ngọn lửa lập tức bị hòa tan. Nhưng rất rõ ràng, rất nhiều những băng trùy được ngưng tụ này cũng không phải dễ đối phó, mặc dù bị ngọn lửa hòa tan, nhưng mỗi lần hòa tan một quả băng trùy, Phượng Hoàng hỏa diễm của Phượng Hương lại bị suy yếu đi vài phần. Nàng bây giờ đã ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, mắt thấy cơn mưa băng trùy ùn ùn kéo đến, trong đôi mắt xinh đẹp của Phượng Hương toát ra một ánh mắt tuyệt vọng.
Lãnh mang trong mắt Niệm Băng đột nhiên giảm đi vài phân, tay phải vừa vươn ra, lực trùng kích của ma pháp cường đại dưới sự khống chế của hắn đột nhiên thay đổi phương hướng, mà lúc này, Phượng Hoàng hỏa diễm ở chung quanh thân thể Phượng Hương cũng chỉ thiêu đốt lớp da tay bên ngoài, xuyên qua ngọn lửa màu vàng lờ mờ có thể thấy được sắc mặt đã tái nhợt mà tuyệt vọng của nàng.
Cụ phong băng vũ dưới sự khống chế của Niệm Băng cuộn tròn một vòng, càng ngưng tụ thêm, ngay lúc Niệm Băng đang suy tư phải như thế nào xử lý ma pháp uy lực cực lớn này thì hắn đột nhiên cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt. Không có chút do dự nào, cụ phong băng vũ chợt công kích về phía sau, Cụ phong khổng lồ cuốn qua, mà hắn tự mình lao nhanh về phía trước vài bước, lúc này mới xoay người lại.
Giống như ngọn lửa màu vàng thiêu đốt, chỉ có điều, xem xét qua ngọn lửa màu vàng này đã kèm theo một đôi cánh chim đỏ rực lửa. Phượng Không trưởng lão bình tĩnh nhìn Niệm Băng, Cụ phong băng vũ mặc dù ngăn cản lộ tuyến di chuyển tới phía trước của lão, nhưng không cách nào khiến cho Phượng hoàng hỏa diễm đang thiêu đốt có chút dấu hiệu dập tắt nào, Niệm Băng lại hít một ngụm lãnh khí, hắn rất rõ ràng sự chênh lệch giữa mình và Vũ thánh, nhưng tới lúc này, hắn không có bất cứ gánh nặng nào, chạy dường như là không có khả năng, trước Vũ Thánh mà định chạy không phải là tìm chết hay sao?Bây giờ chỉ có nhân lúc mình còn cơ hội có thể ngâm xướng chú ngữ liều chết một phen, họa may còn có thể có một đường sinh cơ.
Phương pháp công kích cụ phong băng vũ đột nhiên thay đổi, dưới sự khống chế của Niệm Băng vốn vọt tới trước đột nhiên dừng lại, cơn lốc lấy Phượng Không trưởng lão làm trung tâm đột nhiên thổi ra xung quanh, chỉ bất quá, bọn chúng tựa như tìm được một quỹ tích mà quét tới, trong phút chốc hình thành một cái long quyển phong thật lớn. Phong, so với lúc trước thổi càng thêm mãnh liệt, long quyển phong trong không trung mang theo cuồn cuộn luồng khí lạnh, hơn nữa nó có thể xuyên thủng cả kim thạch băng toa, không ngừng hướng vào trong dồn ép công kích. Đem Phượng Không trưởng lão vây khốn ở bên trong.
Niệm Băng không chút do dự, rất nhanh đọc chú ngữ, trong mắt lộ ra quang mang kiên định, hắn nhớ tới một câu Gia Lạp Mạn Địch Tư đã từng nói qua, muốn trở thành một cường giả, bắt buộc phải vực dậy bên bờ tử vong. Trốn tránh, có lẽ có thể may mắn được trong nhất thời, nhưng không thể cả đời đều may mắn.
Cho đến hôm nay, Niệm Băng dựa vào trí tuệ của mình, tránh né không ít nguy cơ nhưng sau khi nghe qua câu này của Gia Lạp Mạn Địch Tư hắn dần dần hiểu rõ. Nếu chuyện gì cũng đều lấy việc tránh né làm chủ, vĩnh viễn cũng không thể trở thành một cường giả chân chính. Một kẻ thường xuyên tránh né, thì làm thế nào mới có thể có khí thế của cường giả đây? Mà cao thủ chân chính trong quyết chiến, khí thế thường thường quyết định khuynh hướng thắng lợi. Ở thời khắc này không có cơ hội để chạy trốn, Niệm Băng rốt cục đã hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói của Gia Lap Mạn Địch Tư. Hắn âm thầm phát thệ, sau này bất luận gặp phải khó khăn gì, mình nhất định sẽ không tránh né nữa, dưới tình huống chỉ cần mình không chết, tốc độ đề thăng thực lực tất nhiên sẽ tăng lên rất nhanh, chưa hẳn đã không còn cơ hội chống lại Băng Tuyết Nữ thần tế tự kia.
Trong lòng xác định quyết tâm cũng không có ảnh hưởng đến tốc độ ngâm xướng chú ngữ của hắn, ngâm xướng ngược lại so với bình thường nhanh hơn vài phần, trong âm thanh trầm bổng, trường đao Thánh Diệu vốn cắm ở trên mặt đất đã tới tay Niệm Băng, dưới tác dụng của chú ngữ kim quang lan tỏa không ngừng bốc lên.Quang mang chói mắt liên tục từ trên Thánh Diệu đao phát ra.
Có lẽ là cảm nhận được quyết tâm chưa từng có từ trước tới nay của Niệm Băng, lần này, tốc độ Thánh Diệu đao ngưng tụ quang nguyên tố so với bình thường phải nhanh hơn rất nhiều, kim quang lan tỏa khiến cho xung quanh thân thể Niệm băng tràn ngập sự ấm áp, dưới tác dụng của quang nguyên tố lòng hắn trở nên bình tĩnh dị thường, Niệm Băng không có làm ra động tác mấu chốt kế tiếp, mà nhìn chằm chằm một cách gắt gao vào Phượng Không trưởng lão đang bị vây ở trong Cụ phong băng vũ.
Phượng Không trưởng lão xuất hiện làm cho Niệm Băng chấn động, cũng hạ quyết tâm liều chết đọ sức một phen,mà sự kinh ngạc trong lòng của Phượng Không trưởng lão so với Niệm Băng phải lớn hơn rất nhiều. Tỉnh lại, Phượng Hư phái Phượng Hương truy sát Niệm Băng, lão cũng không có gì phải lo lắng, Phượng Hư đang dò hỏi Phượng Nữ tất cả những gì liên quan đến Niệm Băng. Mà lão không nguyện ý nhìn thấy cái cảnh đó, lại càng không thích cái không khí dồn nén đó, liền nghênh đón hướng Phượng Hương phải trở về. Khi Niệm Băng sử dụng cụ phong băng vũ, Phượng Không cảm nhận ma pháp nguyên tố xao động, cộng thêm tiếng phượng minh tuyệt vọng mà thê lương của Phượng Hương, khiến lão dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, vừa vặn chứng kiến màn khống chế ma pháp của Niệm Băng liền xẹt đến bên người Phượng Hương.
Cụ phong băng vũ dung hợp ma pháp giữa băng và gió này đánh tới khiến Phượng Không ứng phó không kịp. Trong lúc nhất thời lão mặc dù đã chuẩn bị tốt Vương tộc chi vũ trong Phượng Hoàng nhị biến, nhưng đối mặt với ma pháp dung hợp cường đại đạt tới chín cấp cũng rất khó khăn để mà lao ra. Dù sao phong cùng băng kết hợp hoàn mỹ đến như thế, kiêm cả đặc tính của phong lẫn băng, sự cuồng bạo của gió cùng sự âm lãnh của băng đối với thân thể hỏa thuộc tính của Phượng Không có sự uy hiếp rất lớn, hơn nữa trên người lão vốn có thương tích, muốn từ trong ma pháp dung hợp này xông ra mà không mất cọng lông nào cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Dung hợp ma pháp trên đại lục cực kỳ hiếm thấy, cái đó chỉ thuộc về một vài ma pháp sư thiên tài số lượng cực kỳ thưa thớt mới có được, hơn nữa, những ma pháp sư này tất nhiên phải có cả song hệ thể chất mới được, hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, tên loài người khiến tâm hồn thiếu nữ Phượng Nữ thầm yêu này lại có thực lực cường đại đến như vậy. So với Lam Vũ công tước không kém hơn chút nào.
Ánh sáng màu vàng từ trong tay Niệm Băng từ từ thiêu đốt thành màu trắng, Chính Dương đao
"bồng" lên một tiếng thiêu đốt tạo ra một ngọn lửa hoa mỹ. Niệm Băng tự cắn đầu lưỡi mình, khiến tinh thần lực tập trung cao độ, mau chóng ngâm xướng chú ngữ.
Thanh âm của hắn rất trầm thấp, nhưng ngọn lửa trên Chính Dương đao lại trở nên ngày càng mãnh liệt, ngọn lửa nóng rực không ngừng cùng kim quang trên Thánh Diệu đao dung hợp lại. Chú ngữ của Niệm Băng đã hoàn thành, nhưng quá trình ngưng tụ ma pháp lại không ngừng lại. Cặp mắt màu lam sáng ngời của hắn lúc này vì tiêu hao tinh thần lực cùng ma pháp lực quá độ mà biến thành màu trắng. Khí tức ma pháp xung quanh thân thể không yên định mà dẫn động, bạch sắc quang mang trên Thánh Diệu đao không ngừng hiện ra ngọn lửa ba động. Quang mang ngày càng ngày càng thịnh, độ sáng của nó tựa hồ đã vượt qua ánh mặt trời buổi chiều, chiếu sáng cả rừng cây xung quanh. Dưới sự chiếu xạ của loại ánh sáng mãnh liệt này, đám cây cối trong rừng lại rõ ràng có thể phân biệt được tốc độ sinh trưởng chậm rãi, hơi thở kì dị không ngừng lan tràn xung quanh thân thể Niệm Băng.
Ngọn lửa màu vàng từ sau lưng Niệm Băng sáng lên, đó là hơi thở nóng rực, Niệm Băng không cảm giác được sao? Đương nhiên sẽ không, nhưng hắn chẳng hề để ý đến, thân ảnh yểu điệu kia mang theo ngọn lửa màu vàng chợt đánh tới bạch quang vây quanh Niệm Băng, tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể của nàng so với lúc vừa lao tới thì tốc độ bắn ngược về lại nhanh hơn gấp đôi. Người đột nhiên đánh lén này, chính là Phượng Hương lúc trước được Niệm Băng buông tha.
Phượng Hương tu luyện Cửu ly đấu khí, lúc này quần áo trên người bị ngọn lửa cắn trả trở nên cháy đen, thân thể đã chịu sự trùng kích cực lớn, hôn mê bất tỉnh nhân sự trong sự ấm áp, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Niệm Băng đứng ở nơi đó không hề động đậy, lúc này, trong mắt hắn chỉ có Phượng Không trưởng lão bên trong Cụ phong băng vũ, hắn rất rõ ràng, sự uy hiếp thực sự sắp đến.
Phượng Không tự nhiên cảm giác được đang bị Niệm Băng nhìn chằm chằm, nhất là ma pháp hắn không ngừng tích tụ kia, thế nhưng mang đến cho Phượng Không trưởng lão với cấp bậc Vũ Thánh một áp lực cực lớn, mắt thấy Phượng Hương sinh tử còn chưa biết, Phượng Không không hề bảo lưu thực lực, ngọn lửa màu vàng xung quanh thân thể trong nháy mắt bốc lên, cả thân thể đều trở nên hư ảo, chính là đệ tam biến trong Phượng Hoàng biến - Phượng Huyễn ma thân.
Ngọn lửa màu vàng chuyển hóa thành hình thái Phượng Hoàng, lại theo cơn lốc long quyển phong xoay như chong chóng, thân thể Phượng hoàng xâm chiếm cơn lốc, lúc ngọn lửa thay đổi phương hướng nhắm Niệm Băng lao tới. Cụ phong băng vũ đã hoàn toàn biến mất, gió vốn quét qua cũng đã yên tĩnh lắng xuống. Giờ khắc này, cả cây trong rừng đều phảng phất như trở nên tĩnh lặng. Hỏa Phượng hoàng bị Cụ phong băng vũ làm suy yếu đi một chút không ngừng lóe ra thân ảnh Phượng Không trưởng lão, trong nháy mắt vọt tới trước người Niệm Băng, ngọn lửa màu vàng tựa như Cụ phong băng vũ lúc trước bao vây Phượng Không trưởng lão, hướng đến thân thể mà chụp xuống.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comNiệm Băng thoáng động, trong phút chốc, hắn bỏ qua Chính Dương đao, lấy bàn tay thô ráp đã cầm Thánh Diệu đao kia, lấy dây lưng, lấy dây buộc ở tay, thân thể cả người tựa hồ đang theo Thánh Diệu đao mà tiến về phía trước, bạch sắc quang diễm từ trong đao quang phóng ra. Vô số đao ảnh không thể phân rõ không ngừng lóe lên trong không trung.
Phương Không thân hóa Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên hoảng sợ phát hiện, Niệm Băng đứng trước mặt mình bổng dưng biến mất, thay thế vào đó chính là chín con cự long bị thiêu đốt trong ngọn lửa màu trắng khổng lồ, chín con bạch sắc cự long chen chúc nhau trong hỏa diệm theo các phương hướng khác nhau đánh tới mình, khí tức quang minh tinh khiết, khí tức hỏa diễm nóng rực, tất cả trong nháy mắt đạt tới cực hạn.
Sự kết hợp của quang cùng hỏa hình thành lên Thánh diễm, lại phát huy ra uy lực của Long vu tập vũ, chính là công kích trước mắt của Niệm Băng. Dung hợp ma pháp tuyệt không phải đơn giản như một cộng một bằng hai. Cho dù là ma pháp đồng dạng , nếu lấy bất đồng hình thái cùng bất đồng phương thức sử ra, uy lực cũng tựa hồ hoàn toàn bất đồng, mà Long vu tập vũ trước mặt hiển nhiên là biện pháp phát huy thánh diễm ma pháp này tốt nhất..
Chín con bạch sắc cự long không hề đơn giản là cứ như vậy mà điêu khắc, dưới tác dụng của Thánh diễm, uy lực của nó tuyệt không kém hơn so với bất cứ vũ kỹ nào, dùng đao pháp điêu khắc sử dụng trong ma pháp, sợ rằng cũng chỉ có Niệm Băng nghĩ đến.
Ngọn lửa màu vàng cùng ngọn lửa màu trắng quấn lấy nhau bốc lên không trung, làm các loại thực vật trong phương viên trăm trượng đều biến thành tro bụi, lúc quang mang đạt tới cực hạn, rồi từ từ ảm đạm, thân thể Niệm Băng lúc này giống như một bao tải rách nát xoắn lại tạo ra trên mặt đất một khe rãnh rất dài, quần áo trên người cũng đã hoàn toàn biến mất, ngay cả lông tóc cũng không còn, cả người dưới tác dụng của ngọn lửa Phượng Hoàng biến thành hắc sắc, nằm ở dưới đất tựa như một khối than đen.
Lúc xế chiều Phượng Không quả thật đã bị thương, nhưng dù sao lão cũng đường đường là một Vũ thánh, mặc dù Niệm Băng ở một chiêu cuối cùng này đã dùng toàn bộ tiềm năng, nhưng sự chênh lệch giữa ma đạo sĩ và Vũ thánh vốn không cách nào bù đắp được. Quả thật
"yếu trâu còn hơn khỏe bò". (lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa béo-nguyên gốc)
Nhưng nếu Niêm Băng bây giờ vẫn còn tỉnh táo, hắn nhất định sẽ rất tự hào bởi thành tích của mình. Bởi mặc dù còn có thể đứng thẳng nhưng thân thể Phượng Không đồng dạng cũng bị cháy khét lẹt, bất quá, thân thể lão vẫn còn có thể di động mà thôi.