Qua năm ngày, không chỉ Thánh Diệu đao cảm thấy nhẹ đi nhiều mà ngay cả cước bộ cũng nhẹ đi không ít. Song điều quý giá nhất là ma pháp lực tại trạng thái tu luyện đạt đến cực hạn. Cũng như Gia Lạp Mạn Địch Tư nói, cả tinh thần lực lẫn ma pháp đều tăng lên rất tốt. Bây giờ ở ngực thể tích ma pháp lực ngưng kết đã thu nhỏ lại một chút, cảm giác trên càng thêm thật, Niệm Băng mơ hồ cảm giác mình hình như đã bước vào cảnh giới ma đạo sĩ, chỉ là không thể khẳng định mà thôi.
Mười lăm ngày sau khi rời động quật, Niệm Băng mang Thánh Diệu đao, với thân hình khỏe khoắn theo sát sau lưng Gia Lạp Mạn Địch Tư, nghi hoặc nói:
"Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, đã đi nửa tháng rồi, ta nghĩ chúng ta phải đi ra ngoài rồi mới đúng. Tại sao còn chưa ra khỏi sơn mạch hả?" Mười lăm ngày thống khổ ma luyện, khiến cho Niệm Băng vốn anh tuấn trở thành giống như một dã nhân, râu ria bao phủ bộ mặt anh tuấn. Mái tóc màu vàng rối bù kết cùng một chỗ nhưng cơ thể hắn so với trước rắn chắc rất nhiều. Bụi đất dơ bẩn che lấp da thịt oánh nhuận, biến hóa lớn nhất là cặp mắt của hắn thâm thúy như ban đêm đầy sao, lóe ra tia sáng khiếp người. Thị lực gia tăng trên diện rộng, khiến cả thế giới trở nên rõ ràng hơn. Sau mười lăm ngày ma luyện, Thánh Diệu đao không còn là gánh nặng, mặc dù sử dụng chưa đạt đến trình độ như ý nhưng sức nặng không còn là sự uy hiếp nữa
Gia Lạp Mạn Địch Tư đương nhiên nói:
" Dĩ nhiên đi không ra, bởi vì chúng đã đang đi vòng quanh chúng"Niệm Băng trợn mắt há mồm nhìn hắn:
"Đi loanh quanh? Ngài nhàn hạ quá hả? Không, không, Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngài không vội đi ra ngoài để ăn thức ăn chứ?"Trong mắt Gia Lạp Mạn Địch Tư hàn ý bớt dần, lạnh nhạt nói: "Muốn làm tốt công việc, cần phải có công cụ sắc bén. Bồi dưỡng ngươi khá hơn chút đã, ra ngoài đỡ làm ta mất mặt. Nửa tháng nữa, chúng ta sẽ rời đi. Nhưng từ bây giờ cách thức đi sẽ thay đối một chút. Ba canh giờ ngươi được nghỉ một lần. À, như vậy là bất công với ngươi, ngươi cũng quá vất vả rồi, ta quyết định đem ba canh giờ đổi thành một canh giờ, người nghĩ sao? Trong trường hợp này, ngươi sẽ không nói ta không chỉ dẫn (bạc đãi) người?" Vừa nói, khóe miệng của hắn toát một tia âm hiểm.
Niệm Băng trừng mắt:
"Ta không nghe lầm chứ, ba canh giờ đổi thành một, đây không giống phong cách của ngươi a?"Gia Lạp Mạn Địch Tư nhẹ nhàng quơ cây roi:
"Người chắc chắn nghe không sai, tuy nhiên ta muốn bổ sung một chút. Trong vòng một canh giờ người có thể chọn bất kỳ phương pháp nào để đi tới." Vừa nói hắn đột nhiên nhẹ nhàng đánh một chưởng về phía Niệm băng. Niệm Băng cảm thấy ma pháp quyển trục trên người đã sớm tiêu hao sạch sẽ, không có chút gì ngăn cản long trảo của Gia Lạp Mạn Địch Tư, trong nháy mắt khí lưu nóng rực truyền khắp toàn thân, Niệm Băng chỉ cảm thấy một phiến cửa thật lớn chặt đứt mối liên lạc giữa mình và ma pháp lực, nhưng đối với hành động của Gia Lạp Mạn Địch Tư hắn sớm đã thấy lạ mà không lạ. Chỉ là nghi hoặc nhìn hắn, chờ đợi hắn lên tiếng.
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc:
"Có thể tiếp tục đi tới rồi, nhớ kỹ, một canh giờ, tuy nhiên lúc này ta sẽ ở phía sau để chiếu cố tốt đến ngươi." Quơ nhẹ cánh tay Niệm Băng không phản ứng đi tới, trên người một trận đau đớn kịch liệt nương theo cảm giác thiêu đốt không khỏi làm hắn nhảy lên,
"Ngươi vừa làm gì?"Gia Lạp Mạn Địch Tư không có hảo ý nhìn hắn:
"Không làm gì cả, ta chỉ trợ giúp ngươi rèn luyện thân thể một chút mà thôi, không phải người muốn cho ma pháp tiến bộ một chút hay sao, để tiến hành sau nửa tháng rèn luyện thân thể. Đến đây đi, xú tiểu tử, có bản lãnh ngươi hãy né tránh công kích của ta, đương nhiên, ngươi có thể dùng Thánh Diệu đao để ngăn cản, nhưng phải chống đỡ mới được. Còn không mau đi, xem roi. . . . . "Niệm Băng hưởng thụ cuộc sống không phải là người, một canh giờ dưới tiên sách của hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư, trên người hắn không chỗ nào là lành lặn. Còn may, Gia Lạp Mạn Địch Tư coi như hạ thủ lưu tình, không hạ độc thủ lên bộ mặt của hắn. Hình thức đột nhiên thay đổi làm Niệm Băng không kịp thích ứng, may mắn còn có thứ tinh xú có thể ăn để khôi phục thể lực. sau một canh giờ kết thúc, Gia Lạp Mạn Địch Tư trước tiên cho hắn ăn thứ này, sau đó giải trừ phong ấn trên người hắn, để tự hắn trị liệu vết thương, sau khi trị liệu xong, có thể tiến hành minh tưởng một giờ
Sự nhẫn nại của con người đều có mức độ, cho dù vì sinh tồn mà chịu nhẫn nhục. Niệm Băng cũng không ngoại lệ, đến ngày thứ ba bị tiên sách, Niệm Băng rốt cuộc không chịu nổi.
"Mẹ nó, Gia Lạp Mạn Địch Tư ngươi là ngũ bát đản, ngươi còn đánh ta, ta liều mạng với ngươi. " Quơ Thánh Diệu đao trong tay, vô pháp sử dụng ma pháp trong mắt Niệm Băng muốn phun lửa, trên người đau đớn kịch liệt truyền đến không ngừng làm cho tinh thần của hắn sắp sụp đổ
Cành cây trong tay Gia Lạp Mạn Địch Tư vung lên, vút một tiếng, trên người NIệm Băng lại thêm một vết đỏ. "Đúng là ta quất ngươi, thế nào? Người còn muốn phản kháng không?
Ánh mắt Niệm Băng đỏ rực, suốt hai mươi ngày chịu ngược đãi cuối cùng sự nhẫn nại của hắn cũng sụp đổ, trong đầu trống rỗng, bây giờ hắn chỉ nghĩ muốn đem hỏa long vương hóa thân thành người này cắt thành mảnh nhỏ,
Sự khinh thường trong mắt Gia Lạp Mạn Địch Tư đột nhiên biến thành kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện Niệm Băng thay đổi, mặc dù hắn cũng không có đấu khí nhưng lúc này Thánh Diệu đao trên tay hắn biến thành một luồng ánh sáng màu vàng, cho dù với nhãn lực của Gia Lạp Mạn Địch Tư, từ luồng ánh sáng màu vàng nầy không thấy quy luật gì, mỗi đao đều như linh dương quải giác bình thường không thể tìm tung tích, nhưng hết lần nầy đến lần khác trong mỗi một đao đều ẩn chứa thiên địa, đó không còn là đao nữa, mơ hồ Gia Lạp Mạn Địch Tư lại còn theo trong luồng ánh sáng màu vàng kia nhìn thấy khí lưu hình rồng, trong nháy mắt công phu, Thánh Diệu đao đã tới phía trước hắn, Gia Lạp Mạn Địch Tư giật mình phát hiện chính mình chẳng những vô pháp né tránh, thậm chí cả ngăn cản cũng không biết ngăn cản như thế nào. Đao pháp huyền diệu như thế hắn mặc dù sống đã vài ngàn năm, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Trong sự tuyệt vọng, đấu khí màu đỏ hồng mông mông phát ra, xung quanh thân thể của hắn hình thành một tầng vòng lửa bảo hộ. không thể né tránh hay ngăn cản chỉ còn cách dựa vào ưu thế của đấu khí. Đấu khí của hỏa long vương mặc dù không phải màu vàng nhưng tuyệt đối không kém thần đấu khí của thần sư.
Đao ảnh đột nhiên thay đổi, Trong sát na Thánh Diệu đao biến mất, không trung chỉ có chín con kim long giận dữ, kim long hoặc công kích, hoặc vọt tới hoặc phún ra mỗi con đều dùng hình thái khác nhau nhắm vào phòng ngự của Gia Lạp Mạn Địch Tư vọt tới. Điều kinh ngạc nhất là đao mang màu vàng trực tiếp từ đao mà ra, đó là khí tức vô kiên bất tồi, làm cho khí tức Gia Lạp Mạn Địch Tư ngưng đọng, hắn đột nhiên hiểu rằng, tuy Niệm Băng không có đấu khí, nhưng tại thời khắc này hắn là linh hồn của đao, giống như chủ nhân thánh sư cầm Thánh Diệu đao trong tay, từng đạo đao ảnh màu vàng mặc dù không phải là đấu khí, nhưng chính là quang nguyên tố cùng linh hồn của đao kết hợp, uy lực của nó rất mạnh, tuyệt không kém đấu khí.
Âm thanh va chạm dày dặc không ngừng vang lên, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không biết trên phòng ngự tráo bị Niệm Băng chém bao nhiêu đao. Hắn chỉ có thể cảm giác được khí tức quang nguyên tố dị thường mênh mông mãnh liệt không ngừng mà vào, tuy không thể làm thương tổn mình, nhưng ý niệm về loại khí tức quang nguyên tố tràn ngập này chưa từng có từ trước đến nay. Nếu không phải năng lượng trùng kích vào so với đấu khí của mình quá kém, thì chỉ cần loại khí tức này cũng đủ làm mình bị thương nặng. Ho khan một tiếng, quang mang màu đỏ hồng chợt bành trướng, thân thể Niệm Băng bay ngược ra sau, mang theo Thánh Diệu đao đập mạnh xuống đất ở ngoài ba trượng. Mặc dù té xuống đất hôn mê bất tỉnh, nhưng tay của hắn luôn nắm chặt Thánh Diệu đao. Viên Thánh Diệu thạch kia tản mát ra một tầng quang mang trải ra toàn thân Niệm Băng, mặc dù có vẻ té rất nặng, nhưng Niệm Băng hoàn toàn không bị thương.
NIệm Bằng từ mặt đất đứng lên, nhưng cũng không công kích nữa, hắn giật mình nhìn Thánh Diệu đao trong tay, trong nhất thời chẳng biết làm sao cho phải, trên thân Thanh Diệu đao ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, các thông thấu đó hình như làm cho Niệm Băng thấy được ánh rạng đông, hắn biết mình đã làm cái gì. Long Vu Tập Vũ, đúng vậy, vừa rồi hắn đã dùng Thánh Diệu đao để thi triển Long Vu Tập Vũ đao pháp a! Nếu đổi lại thành Quỷ điêu hắn chắc chắn khống chế dễ dàng, nhưng mới rồi trên tay hắn là Thánh Diệu đao nặng một trăm hai mươi tám cân, dài bốn thước thế nhưng lại thi triển được Điêu đao đao pháp, đây là yếu lĩnh gì, tính linh hoạt của thân thể so với trước kia khác nhau một trời một vực, một khắc khi thi triển Long Vu Tập Vũ, thân cùng đao hoàn toàn hợp nhất, đao mang trên Thánh Diệu đao tự nhiện phát hiện hoàn toàn do quang nguyên tố tinh khiết tạo thành, bây giờ ma pháp của mình đã bị phong ấn, là cái gì điều động khí tức Thánh Diệu đao đây? Chính là sự quyết tâm mà mình từ trước đến nay chưa từng có! Không hổ là tuyệt thế bảo đao nương theo Thánh sư tung hoành đại lục hơn bảy mươi năm, Thánh Diệu a Thánh Diệu, rốt cuộc người cũng hoàn toàn chấp nhận ta.
Mắt nhìn thân đao ánh mắt tràn ngập cảm tình, NIệm Băng trong mắt một tầng sương mù mông lung hơn. Chuôi thánh sư bảo đao này sau ngàn vạn năm lại có chủ nhân mới là hắn
" Hảo đao pháp, Tên đao pháp là gì?
" Thanh âm của Gia Lạp Mạn Địch Tư truyền đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Niệm Băng thì thầm: "Long Vu Tập Vũ đao pháp là do vị sư phụ đầu tiên của ta truyền thụ, điều này ngươi có thể không tin, nó được dùng trong trủ nghệ, đánh giá trù nghệ một người phải theo năm phương diện. Đó là sắc, hương, ý, vị, hình. Mà Long Vu Tập Vũ đao pháp đúng là đỉnh cấp hình tự bày ra. Gia Lạp Mạn Địch Tư cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi bức bách ta, tuyệt đối ta không thể dùng Thánh Diệu thi triển ra Long Vu Tập Vũ.
"
"Tạ ơn? Không cần không cần, từ này về sau ngươi người làm nhiều mỹ vị cho ta ăn là được, ta cũng không hảo tâm gì. Ngươi mặc dù rất hận ta. Nhưng muốn báo thù ta cũng không dễ dàng a.
" Trong thanh âm Gia Lạp Mạn Địch Tư bao hàm ngạo khí còn có vài phân khôi hài. Niệm Băng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Hai người bốn mắt gặp nhau, không ai bảo ai cùng bật cười.
Niệm Băng liếc liếc mắt nhìn cành cây trên tay Lạp Mạn Địch Tư, "Còn muốn tiếp tục không?
Gia Lạp Mạn Địch Tư lắc lắc đầu:
"Không cần, trừ phi ta dụng ưu thế tuyệt đối của đấu khí, nếu không lại không thể dựa và tốc độ để đánh ngươi. Việc huấn luyện cơ thể ngươi đã xong. Từ nay về sau có rảnh đem Thánh Diệu đao tập luyện thường xuyên. Đối với ma pháp sư như người điều kiện thân thể đã thích hợp, chúng ta nên rời khỏi chỗ nầy"Niệm Băng đứng lên, mới vừa muốn nói cái gì, Gia Lạp Mạn Địch Tư hướng về hắn nhấc tay, một đạo ánh sáng màu vàng thanh thú sáng suốt nhập vào Thánh Diệu đao, trong phút chốc quang mang màu vàng theo thân đao bao phủ toàn thân NIệm Băng, Vết thương trên người hắn nhanh chóng khép lại. Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không dừng tay, chỉ có điều kim quang trên tay hắn biến thành màu trắng, tia chớp vẽ thành một lục mang tinh màu trắng, thì thầm ngâm xướng chú ngữ, ma pháp lực của hắn tựa như vô hạn, cửu cấp ma pháp trục dần dần hình thành, quang mang màu trắng mở rộng tràn ngập, bao quanh thân thể Gia Lạp Mạn Địch Tư đã bao trùm thân thể Niệm Băng, trong nháy mắt ánh sáng màu trắng, lục mang tinh màu trắng chuyển hóa thành màu bạc, bao trùm vị trí của họ hoàn toàn. Quang mang đột nhiên, biến mất trong không trung, chỉ còn là một đốm bạc
Cảm giác kỳ lạ khiến Niệm Băng y như thể tới một thế giới khác, nhưng sau chấn động, mọi thứ một lần nữa trở nên rõ ràng, hắn phát hiện đại sơn xung quanh đã biến mất, cái rét thấu xương thâm nhập thân thể không có áo quần của hắn, mùa đông lạnh giá không làm cho hắm cảm thấy quá bất tiện.
Trước mặt là một con sông, một con sông rộng lớn, không biết thông hướng đia phương nào, mặt sông đã ngưng kết thành băng vì mùa đông lạnh giá, theo sơn cốc ấm áp như mùa xuân đến băng hà với thế giới
"băng thiên tuyết địa" này, sự khác nhau thật lớn khiến Niệm Băng không làm sao thích ứng được. Hắn vừa định nhắc Gia Lạp Mạn Địch Tư trở lại không gian giới để lấy quần áo chống lạnh, một hỏa cầu lớn đột nhiên bay ra từ phia sau.
Đồng dạng hỏa cầu, từ trong tay hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư dụng xuất, uy lực tuyệt đối không thể so với mặt trời, hỏa cầu với tiếng gầm gừ chói tay mênh mông phát ra, trong tiếng nổ ầm ầm, băng trên mắt sông nát vụn bay lên, dưới ảnh hưởng của khí lưu nóng rực, nước dưới mặt băng như suối phun ra, thậm chí còn mang theo vài con cá trong nháy mắt bị nấu chín.
Một cỗ đại lực từ mông truyền đến, Niệm Băng một lần nữa hình dung được cảm giác đằng vân giá vũ. Hắn tay múa chân đạp vượt qua mười trượng, căn bản không kịp có động tác gì.
"Bùm" một tiếng, thân thể đã lọt trong nước sông. Hỏa cầu thuật mạnh bạo của Gia Lạp Mạn Địch Tư cố nhiên làm cho nước sông trong nháy mắt sôi trào, nhưng nước sông lại chảy xuôi và luôn luôn chuyển động. Sau khi Niệm Băng rơi xuống nước, nước sông lại lạnh đi làm cho hắn đau rút tận xương. Dòng sông với lực chảy mạnh mẽ mang thân thể hắn nhắm hướng hạ lưu trôi đi.