Chẳng mấy chốc, các phụ huynh của lũ trẻ đều đã bị gọi đến. Phòng hiệu trưởng nhanh chóng chật cứng người.
Bà ngoại Ninh và Bà Phó cũng bị gọi đến. Bà ngoại Ninh từng làm giáo viên, nên dù đối mặt với nhiều người như vậy vẫn không hề nao núng, ngược lại, Bà Phó thì có vẻ lo lắng, bất an.
Năm nay thực ra là năm đầu tiên Phó Viễn đi học. Trước đây cậu có học mẫu giáo vài ngày, nhưng đều bị nhà trường lấy lý do như "Phó Viễn không chịu nghe lời" hay "Phó Viễn không hòa nhập" để khuyên nghỉ học.
Từ khi khai giảng đến nay, trong nửa học kỳ này, không có bất kỳ tin tức nào xấu từ giáo viên, thậm chí Bà Phó còn nhiều lần vui mừng khi nhận được những bài kiểm tra điểm cao của Phó Viễn, điều mà trước đây bà không dám mơ tới.
Nhưng hôm nay đột nhiên bị gọi đến trường, Bà Phó trong lòng rất bất an.
Cánh cửa mở ra, mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa. Cô giáo Lâm dẫn Ninh Hạ và Phó Viễn, đã được sơ cứu tạm thời, bước vào.
Các phụ huynh nhìn thấy hai đứa trẻ không có thương tích gì quá rõ ràng, khác xa so với những gì giáo viên nói qua điện thoại rằng bọn trẻ đã vây đánh rất nghiêm trọng, ai nấy tỏ ra bất mãn.
Mẹ của Hoàng Siêu, Chu Mai, không ngại ngần nói thẳng: “Đấy, chẳng phải vẫn khỏe mạnh cả sao, làm gì có chuyện đánh nhau hay vây đánh gì đâu.”
Vài phụ huynh khác cũng đồng tình: “Đúng rồi, trẻ con đùa giỡn một chút thôi mà. Con trai thì nghịch ngợm chút cũng chẳng sao.”
“Đùa giỡn thôi sao?” Vừa mới bình tĩnh được một chút, cơn giận của Ninh Hạ lại bùng lên.
Chính vì có những bậc phụ huynh như vậy, mới nuôi dạy ra những đứa trẻ không hiểu chuyện, luôn ức hiếp người khác.
Ninh Hạ xoay người Phó Viễn lại, kéo áo cậu lên, để lộ phần lưng gầy gò chi chít vết thương.
Có vết bút chì đã cào ra vết máu dài, da thịt bị xước hẳn lên, có chỗ bị chọc thủng và rỉ máu: “Đây là cái mà các người gọi là đùa giỡn sao? Chỉ với một cây bút chì mà cũng có thể làm tổn thương đến mức này, các người nghĩ xem phải dùng bao nhiêu sức lực chứ!”
Ninh Hạ cũng chỉ vừa mới phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của sự việc khi nhìn thấy máu thấm qua quần áo của Phó Viễn.
Cô không ngờ rằng cậu bị thương nặng như vậy mà không kêu la lấy một tiếng.
Hốc mắt Bà Phó đỏ hoe, giọng bà run rẩy vì xót xa: “Tiểu Viễn... Trời ơi... Tiểu Viễn của bà có đau không…”
Bà muốn đưa tay xoa dịu, nhưng không dám chạm vào vết thương, sợ làm cháu mình đau thêm.
Phó Viễn chỉ căng thẳng nhìn Ninh Hạ, không nói lời nào.
Ninh Hạ không để ý đến cậu, tiếp tục lên tiếng: “Chuyện này đã nghiêm trọng đến mức bạo lực học đường và bắt nạt. Hiện tại, đất nước đang đẩy mạnh việc trừng trị những hành vi xấu, chúng tôi có thể báo cảnh sát! Đừng tưởng các người là trẻ vị thành niên thì sẽ không bị trừng phạt! Chúng tôi cũng là trẻ vị thành niên, thử xem pháp luật bảo vệ ai trong số chúng ta!”