Diệp Tây Hi ra sức thuyết phục: “Thím à, đừng tức giận, hạ hoả hạ hoả nhé, tức giận sẽ khiến mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn đó, chẳng lẽ dạo gần đây thím không phát hiện ra mình già đi rất nhiều sao?”
Hồ Yên phu nhân hai mắt toé lửa, cái nhìn chết chóc bắn tứ tung ra mọi hướng: “Bắt nó lại cho ta!”
Hai vị nữ bộc cao to lực lưỡng đồ sộ sừng sững như hai quả núi di động chẳng biết ẩn nấp ở chỗ nào đột nhiên xồ ra, cản bước chạy trốn của Diệp Tây Hi.
Diệp Tây Hi trong lòng lộp bộp rơi vào tiếng, vô cùng kinh hãi.
Lần này thì tiêu rồi, chết chắc rồi!
Quay đầu lại, nhìn thấy Hồ Yên phu nhân tay lăm le cái roi, cười lạnh hung hãn không phải đi nữa mà là lướt tới chỗ cô.
Diệp Tây Hi hít một hơi thật sâu, hướng về phía cửa sổ hô thật lớn: “Hạ Phùng Tuyền, mau tới đây cá chết lưới rách a!” [cá chết lưới rách; bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)]
Vừa dứt lời, bên tai cô đã vang lên một giọng cười khe khẽ: “Sao lại phải bỏ gần cầu xa thế làm chi? Rõ ràng tôi cũng có thể cứu em cơ mà.” [Bỏ gần cầu xa: nước xa không cứu được lửa gần]
Diệp Tây Hi quay đầu, nhìn thấy âm hồn bất tán đang đứng trên cầu thang— Du Nhất Giới.
Hắn cười hời hợt, khuôn mặt thản nhiên mị hoặc chúng sinh đã khôi phục được vẻ tự tin chết tiệt của hắn, khiến cho người khác không thể không công nhận hắn cũng có phần khá điển trai.
Diệp Tây Hi lắc đầu thở dài, âm thầm lẩm bẩm tự kỉ: “Không thể để sắc đẹp làm mờ mắt được, đầu năm nay hồ ly tinh cũng thành mỹ nữ, cặn bã cũng thành soái ca.”
“Nhất Giới, đừng tốn thời gian lảm nhảm với cô ta nữa, hôm nay mẹ sẽ thay con báo thù!” Hồ Yên phu nhân mồm nói tay hành động liền, bà ta xông thẳng tới trước mặt Diệp Tây Hi, ngọn roi hung hãn đã vung vẩy sát mặt cô rồi.
Diệp Tây Hi hai tay ôm đầu, theo bản năng tránh né, ngồi thụp xuống đất.
Lần này chắc chắn là bị làm thịt rồi, da không bỏng rát thì mặt mũi cũng sưng phù đến mức cha mẹ nhận không ra luôn.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, cái roi vẫn chậm chạp không rơi xuống người mình, Diệp Tây Hi hé mắt ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Du Nhất Giới chẳng biết từ lúc nào đã đứng chắn trước mặt mình, hai tay hắn nhanh nhẹn đưa ra nắm chặt lấy cái roi, đỡ cho cô một cú chí mạng.
“Mẹ, chỉ sợ rằng mẹ cũng vì bản thân mình mà báo thù thôi.” Du Nhất Giới ý vị thâm trường nhìn mẹ mình.
Hồ Yên phu nhân ánh mắt bắt đầu dao động, hắng giọng nói: “Dù sao thì con ranh này đối với ai chả gây thì kết oán.”
Nói hươu nói vượn, tầm bậy tầm bạ! Diệp Tây Hi trong lòng gào thét, rõ ràng trong cộng đồng người sói cô rất chi là hoà đồng, gió đưa nước chảy rất hiền hoà, có mà đám người sói đó ai cũng có dã tâm bắt cô để cướp… máu thì có.
“Mẹ, trước kia Tây Hi ở nơi này, mẹ cũng chỉnh cô ấy đủ rồi còn gì, lần này coi như huề nhau.” Du Nhất Giới khuyên nhủ.
Hồ Yên phu nhân hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào nhưng có thể thấy thái độ đã hoà hoãn đi rất nhiều.
“Tây Hi, chúng ta vào phòng của tôi nhé, tôi muốn nói với em đôi ba câu.” Du Nhất Giới nhìn cô, đôi mắt chớp chớp tràn đầy sự thành khẩn.
Diệp Tây Hi do dự, con người nãy kĩ thuật diễn không tồi, đừng nên trông mặt mà bắt hình dong, nhìn hắn bây giờ thành khẩn vô hại giống như một chú tiểu bạch thỏ thuần khiết, đợi lát nữa, vào phòng, đóng cửa lại, nói không chừng ngay lập tức hiện nguyên hình hổ đói vồ mồi cũng nên.
Đang do dự, Diệp Tây Hi bỗng thấy Hồ Yên phu nhân nhe nanh múa vuốt roi da bắt đầu rục rịch không yên, thế là cô liền vội vã nháo nhào theo chân Du Nhất Giới hướng lầu trên ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, trực tiếp đá cửa phi thẳng vào phòng hắn.
Du Nhất Giới vẫn theo sát phía sau, bước vào phòng rồi nhẹ nhàng sập cửa lại.
“Ken két!” hai tiếng, Diệp Tây Hi cả người dựng hết tóc gáy, lòng cảnh giác cực lớn.
“Em nhìn tôi như thế là có ý gì? Cứ như thể tôi sắp ăn thịt em vậy?” Du Nhất Giới mỉm cười yếu ớt, rót hai cốc rượu, đưa tới trước mặt cô.
Diệp Tây Hi cũng không buồn đưa tay ra đón lấy cái cốc.
“Sao vậy? Sợ tôi bỏ thuốc vô đó à?” Du Nhất Giới nhếch mép cười khẩy.
“Không sai.” Diệp Tây Hi vô cùng thẳng thắn: “Ngươi đã có tiền án tiền sự trước đây về việc này rồi, giờ không thể không đề phòng.”
Du Nhất Giới cũng không ép cô nữa, duy trì nụ cười yếu ớt.
Diệp Tây Hi ngồi trên giường, cẩn thận quan sát từng cử chỉ của hắn, nhìn chòng chọc khuôn mặt hắn.
Du Nhất Giới tò mò: “Sặc, lại sao nữa?”
“Tất cả các vết thương đều lành rồi cơ à?” Ngay cả một cái sẹo mờ mờ cũng không có, sớm biết thế này lúc đầu hạ thủ không lưu tình cứ tẩn thật lực có phải hay không.
“Giọng điệu của em sao nghe có phần tiếc nuối thế?” Du Nhất Giới nhướn mày.
“Đó là đương nhiên, sở dĩ ngày hôm nay ta đến đây, nguyên nhân chính và cũng là chủ yếu là muốn nhìn bộ dạng mặt mũi sưng vều thảm hại của ngươi. Ngươi âm thầm tu sửa tẩm bổ tốt như vầy, ta chẳng có tý cảm giác thành công gì cả.” Diệp Tây Hi nhún nhún vai khinh bỉ: “Hơn nữa, ngươi khiến cho Hạ Phùng Tuyền nhà chúng ta ngực chi chít những sẹo nào sẹo, còn ngươi thì ngay cả một vết mờ mờ cũng không có, rất không công bằng mà.”
Nhớ tới bộ ngực rắn chắc bóng loáng mà đầu có thể sánh ngang với mấy người mẫu cơ ngực cực chuẩn trên tạp chí từ ngày đó có thêm nhiều vết sẹo chằng chịt khiến cho cô tụt cả cảm xúc.
Du Nhất Giới ngồi xuống bên cạnh cô, trọng lượng của hắn khiến cho đệm hơi lún xuống một chút, đệm co dãn lên xuống theo quán tính đẩy Diệp Tây Hi tới gần hắn hơn.
“Nếu như em đồng ý ở lại bên cạnh tôi,” Du Nhất Giới ánh mắt thắm thiết khoá chặt cô: “Bất cứ lúc nào em cũng có thể đánh tôi, trút giận lên tôi, chỉ cần em muốn.”
Diệp Tây Hi phản ứng đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là nghi ngờ, và cuối cùng là ngộ ra chân lý.
Cô thở dài thườn thượt, vỗ vỗ bả vai Du Nhất Giới: “Khó trách suy nghĩ của ngươi hoàn toàn không giống với người bình thường, thì ra là từ nhỏ đã bị mẹ ngươi ngược đãi…Con trai à, khổ ngươi rồi!”
Du Nhất Giới cau mày: “Từ nơi nào em cho rằng mẹ tôi ngược đãi tôi chứ?”
“Đừng hòng giấu diếm ta.” Diệp Tây Hi hai mắt loé sáng kì dị: “Dựa vào hành động khẩn cầu ta đánh toè mỏ của ngươi lúc nãy, ta có thể khẳng định ngươi tuyệt đối là bị ngược đãi đến điên cuồng.”
Du Nhất Giới: “…….”
“Bằng chứng nữa là, mẹ ngươi cầm roi trình độ thuần thục như thế kia mà, từ đó lại một lần nữa chứng minh bà ta nhất định là mắc chứng SM rồi.” [SM: sadomasochism:Chứng ác-thống dâm,thích bị ngược đãi, kẻ yêu thích, ngược đãi cuồng.]
Du Nhất Giới: “……..………”
“Cho nên, ngươi nhất định là từ nhỏ đã bị bà ta hành hạ đến chết đi sống lại mấy chục lần mới trở thành cái bộ dạng như ngày hôm nay. Ta đã sớm nói với Hạ Phùng Tuyền và Mộ Dung Phẩm là ngươi bị biến thái chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa thế mà bọn họ chẳng chịu tin.”
Du Nhất Giới: “……………………………………….”
Ấn ấn huyệt thái dương hồi lâu, Du Nhất Giới cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, nói: “Thật ra thì, câu nói vừa rồi của tôi ý tứ là, chỉ cần em ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể vì em làm bất cứ chuyện gì.”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi giống như bị điện giật, nhảy dựng lên, lùi lùi về phía cửa sổ, nheo mắt nhìn hắn: “Ta cũng biết ngươi chẳng bao giờ có lòng tốt, ngay từ đầu ngươi đã cố tình thông đồng với mẹ ngươi diễn cho ta xem màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân… Được rồi, cái chữ “mỹ nhân” kia còn chờ xét duyệt lại đã. Tóm lại, đầu tiên ngươi khiến cho ta cảm kích ơn cứu mạng, sau đó lại âm hiểm hạ thuốc vào rượu với ý đồ Bá Vương vào thượng cung. Đáng tiếc, ta không trúng kế, bây giờ, ngươi lại bày ra bộ dạng chân thành thâm tình, nói toàn lời hay ý đẹp bay bướm để dụ dỗ ta… Ta hỏi ngươi, bước kế tiếp ngươi muốn làm cái gì đây?”
Du Nhất Giới hai chân vắt chéo, tay cầm ly rượu khẽ lắc lắc.
Chất lỏng màu hổ phách trong ly hơi sánh, từng đợt từng đợt gợn sóng.
“Tôi không hề muốn làm gì cả.” Du Nhất Giới cả người nhuộm ánh nắng mặt trời, cũng trở nên trong suốt màu hổ phách, hắn chậm rãi nói: “Lần này, tôi chẳng hề tính toán bất kì một thủ đoạn nào.”
Không biết là vì những lời hắn nói hay là ánh mắt lúc này của hắn, Diệp Tây Hi nhưng lại tin vào những lời đó.
Một loại tin tưởng dựa trên trực giác.
“Vậy, ngươi tìm ta để làm gì?” Diệp Tây Hi hỏi.
Du Nhất Giới đứng dậy, từ từ bước về phía cửa sổ, đứng bên cạnh cô. Hắn nghiêng người, ánh sáng càng làm nổi bật khuôn mặt điển trai mê hoặc người khác của hắn.
“Tôi chỉ muốn biết, những thứ mà Hạ Phùng Tuyền có thể cho em, tôi cũng có thể, hơn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không giống hắn bá đạo, dùng cường thế ép buộc em, tôi có thể cho em sự tự do mà em muốn.” Du Nhất Giới giọng nói vô cùng mềm nhẹ, giống như đó là lời gió nói chứ không phải là hắn: “Tại sao em vẫn không muốn ở lại bên cạnh tôi?”
Diệp Tây Hi cười ảm đạm: “Bởi vì Hạ Phùng Tuyền yêu ta.”
“Tôi cũng yêu em như vậy mà.” Du Nhất Giới phản bác: “Từ trước tới nay tôi chưa từng nhớ thương một người con gái nào như em.”
“Không.” Diệp Tây Hi chậm rãi nói: “Có lẽ đây là cách ngươi yêu người khác, thế nhưng tình yêu mà ta muốn, ngươi không thể cấp nổi.”
“Đó là cái gì vậy?” Du Nhất Giới lẳng lặng hỏi: “Thứ mà em muốn, là cái gì vậy?”
Diệp Tây Hi khẽ mỉm cười, nhìn chiếc xe phía xa kia, mặc dù khoảng cách rất xa, căn bản không có cách nào nhìn rõ bên trong xe có cái gì, có những ai, nhưng cô dám chắc, người ấy ngồi trong đó: “Thứ ta muốn, chỉ là tình yêu của Hạ Phùng Tuyền mà thôi.”