Diệp Tây Hi cảm thấy điều may mắn duy nhất trong lúc này của cô chính là, người cô yêu không phải là Du Nhất Giới. Nếu không, nhất định là chết không có chỗ chôn.
Vừa ngồi bôi thuốc mỡ lên vết thương, cô vừa nhớ tới Hạ Phùng Tuyền.
Mọi việc cần tương đối thôi, chỉ sau khi rời khỏi Hạ gia, cô mới hiểu được, Hạ Phùng Tuyền đối với mình vẫn là tốt nhất.
Diệp Tây Hi ngắm nhìn bầu trời đầy sao bao la bên ngoài khung cửa sổ, thở dài mệt mỏi: Hạ Phùng Tuyền, bây giờ anh đang làm gì?
Đang trong lúc thở ngắn than dài thì bất thình lình mặt cô bị bẹo một cái khe khẽ.
Diệp Tây Hi sợ hết hồn, quay phắt lại, liền nhìn thấy ngay khuôn mặt tuấn tú của Du Nhất Giới: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Diệp Tây Hi lẳng lặng nhìn hắn.
“Nghe mẹ nói em đã huấn luyện cả ngày liền, thành tích thế nào?” Du Nhất Giới hỏi.
Diệp Tây Hi vẫn lặng thinh nhìn hắn, trong đôi mắt có cái gì đó âm thầm nhen nhóm.
“Em cứ nhìn tôi như vậy làm tôi có khả năng không nhịn được muốn hôn em đấy.” Du Nhất Giới mỉm cười tiến lại gần cô hơn.
Nhưng mà——-
“A!!!!!!” Chim chóc làm tổ trên đỉnh toà lâu đài lại một lần nữa bị doạ bay toán loạn.
Du Nhất Giới đưa tay che chỗ máu me đầm đìa: “Hi, sao em lại cắn tôi?”
“Phi…hừ!” Diệp Tây Hi nhổ chỗ thịt của người nào đó trong miệng ra (chị này thiệt….) lửa giận phừng phừng: “Du Nhất Giới, anh còn dám hỏi sao, cũng chỉ tại anh, tự dưng lại phát bệnh thần kinh bắt cóc tôi tới đây, hại tôi bị mẹ anh ngược đãi chết đi sống lại! Mẫu nợ tử thường* tôi còn chưa cắn đứt lỗ tai anh đã là tình nghĩa lắm rồi đấy.”
*Mẫu nợ tử thường: nợ của mẹ, con phải trả.
“Hi, cơn đại hoả lần này của em xem ra rất lớn ha.” Du Nhất Giới nhìn bàn tay máu thấm đẫm của mình một chút, mỉm cười lắc đầu: “Được rồi, tối nay em còn đang bức xúc, sáng mai tôi sẽ quay lại thăm em.”
Chờ hắn đi khuất mắt, Diệp Tây Hi liền khoá thật chặt cửa lại.
Sau đó, cô bước tới bên cửa sổ.
Gió đêm lành lạnh, thổi rối mái tóc cô.
Khung cảnh xa lạ, đất nước xa lạ, con người xa lạ.
Đôi mắt cô đã ươn ướt.
Cô bây giờ rất nhớ một người.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Hồ Yên phu nhân lại định dùng chiêu cũ, đánh thức Diệp Tây Hi nhưng bà phát hiện làm cách nào cũng không mở được cửa.
Bà đoán được nhất định là đêm qua Diệp Tây Hi đã khoá chặt cửa lại rồi, chỉ bất lực đứng bên ngoài uy hiếp: “Xú nha đầu, có bản lĩnh thì ngươi cả đời này đừng bước ra ăn cơm nữa!”
“Không ra có chết cũng không ra, nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của thím là tôi không nuốt nổi rồi!” Diệp Tây Hi ở trong nhàn nhã như đi chơi đáp trả.
“Ta làm gì có nếp nhăn!” Hồ Yên phu nhân giận dữ.
“Rõ ràng là có, không chỉ khoé miệng, còn có khoé mắt cũng chảy xuổng rồi, thím à thím đã già rồi ngày càng xuống sắc rồi!” Diệp Tây Hi khẽ hừ một tiếng.
“Ngươi….Ngươi… mau phá cửa cho ta!” Hồ Yên thẹn quá hoá giận.
Nhưng mấy nữ hầu đô con cường tráng kia hao phí bao sức lực cánh cửa vẫn không hề xe dịch nhúc nhích.
“Đừng tốn công vô ích nữa, tôi đã lôi hết vật dụng trong phòng ra chặn cửa rồi!” Diệp Tây Hi ở bên trong thè lưỡi làm mặt quỷ.
“Các ngươi đứng đây canh chừng, nhìn thấy nó bước ra ngoài một bước thì bắt lại ngay lập tức cho ta.” Hồ Yên phu nhân phân phó xong, đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Diệp Tây Hi thì ở bên trong âm thầm thấy thoải mái vô cùng.
Thế nhưng, chưa được bao lâu, bụng cô lại bắt đầu biểu tình dữ dội.
Cô lại một lần nữa nằm vật xuống giường, cố gắng tiệt kiệm năng lượng một cách tối đa, định bụng sẽ ngủ cho hết một ngày.
Nhưng đúng lúc đó, Du Nhất Giới lại bò từ bệ cửa sổ phòng cô mà vào, tay chân linh hoạt, thân thủ nhanh nhẹn, nhìn qua tình cảnh trong phòng hắn còn cảm thấy vui tai vui mắt.
“Sao vậy, em vẫn con giận dỗi ư?” Du Nhất Giới cười hì hì bước tới bên cạnh cô, dụ dỗ nói: “Đừng tức giận nữa.”
“Đừng giả bộ làm người tốt.” Diệp Tây Hi trừng mắt nhìn Du Nhất Giới, lại nhìn thấy trên mặt Du Nhất Giới chỗ hôm qua dùng hết sức bình sinh thảo phạt giờ lành lại rồi, ngay cả sẹo cũng không thấy, khó chịu cau mày: “Có lầm không vậy, năng lực phục hồi vết thương của anh coi vậy mà cũng khá nhỉ.”
Bởi vậy làm cho cô không có cảm giác thành công chút nào hết.
“Tôi là người sói, năng lực phục hồi vết thương dĩ nhiên là nhanh hơn người bình thường rồi.” Du Nhất Giới giải thích.
“Người sói thì có gì đặc biệt hơn người chứ, tôi cũng vậy a!” Diệp Tây Hi lầm bầm nói, không hiểu sao, trong đầu bỗng nảy ra một kế hoạch.
Đúng vậy, cô cũng là người sói mà, bình thường nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền bọn họ biến thân xong đều trở nên mạnh mẽ phi thường, còn cô thì sao?
Nếu như cô cũng biến thân được thì không phải sẽ dễ dàng chạy trốn khỏi nơi này ư?
Nghĩ tới đây, Diệp Tây Hi vội vàng hỏi: “Du Nhất Giới, những người như anh làm sao để biến thân?”
“Chỉ cần muốn biến thân thì sẽ biến được thôi.” Du Nhất Giới nói phi thường đơn giản.
“Có bí quyết gì sao?” Diệp Tây Hi hỏi tiếp: “Cũng không thể mới sinh ra đã biết rồi, chắc chắn là do cha mẹ anh dạy đúng không?”
Du Nhất Giới nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Bí quyết chính là dồn khí xuống đan điền.”
“Ok.” Diệp Tây Hi cẩn thận chăm chú nghe như nuốt từng lời của hắn đồng thời âm thầm thực hiện theo: “Sau đó thì sao nữa?”
“Dồn nữa.”
Được, dồn khí nữa.
“Vẫn tiếp tục dồn.”
Được, tiếp tục dồn khí xuống…. như thế nào mà bàng quang lại ê ẩm thế này nhỉ?
“Dùng khí lực lớn nhất… chốt hạ bằng cách dồn lần cuối cùng.”
Ok, dùng khí lực lớn nhất…
Diệp Tây Hi bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt cứng ngắc.
Vỡ… Đê… Rồi…
“Sao thế?” Du Nhất Giới mỉm cười mờ ám: “Có cần tôi hỗ trợ em không?”
Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi, gằn từng câu từng chữ: “Không – Cần!”
Sau đó, vội vàng đi tìm quần áo khô, chạy ào đến phòng tắm để thay.
Ác ma, ác ma, cả nhà bọn họ đều là ma quỷ!!
Vốn định giận dỗi, ngủ cho qua ngày hôm nay.
Nhưng trên bảo dưới không nghe, cái bụng của cô rất hăng hái kêu ùng ục, sau một giờ đói bụng đến lả người, Diệp Tây Hi liền đầu hàng, đồng ý cùng Du Nhất Giới ra ngoài ăn cơm.
Bất kể như thế nào cũng có thể ra ngoài hóng mát một chút, tránh ở cái này kinh dị này buồn chán muốn chết hoặc là bị Hồ yên bà bà hành hạ đến chết.
Đồng thời, Diệp Tây Hi trong lòng cũng âm thầm vạch ra một kế hoạch, có thể nhân cơ hội đào tẩu.
Cứ như vậy, hai người ngồi trên ô tô đi vào khu nội thành Rome.
Nơi này, người đông như nêm, náo nhiệt phồn hoa, các công trình kiến trúc đều mang đậm phong cách đặc biệt.
Nhưng Diệp Tây Hi lúc này chẳng có tý tâm tình nào để thưởng thức cả, ánh mắt cô xoay tròn chuyển động liên tùng tục, định thừa dịp đông đúc nhiều người, thoát khỏi tầm kiểm soát của Du Nhất Giới tìm cách tháo chạy.
Thế nhưng, Du Nhất Giới cầm thật chặt tay của cô, không hề buông lỏng một giây phút nào.
Cho nên, kế hoạch A phá sản.
Du Nhất Giới dẫn cô tới một nhà hàng nhỏ, bên trong chỉ bày tám cái bàn, sàn nhà lát gạch vuông màu vàng màu cà phê đan xen, trên tường treo đầy các tác phẩm nghệ thuật theo các phong cách khác nhau.
“Đừng xem thường nó nhỏ nhưng đồ ăn ở đây là ngon nhất đấy!” Du Nhất Giới thuần thục giới thiệu các món đặc sản.
“Anh lớn lên ở nơi này à?” Diệp Tây Hi hỏi.
“Không, cha và mẹ tôi ly hôn thì tôi mới chuyển tới sống ở đây.” Du Nhất Giới đáp.
“Vậy thì anh hẳn là rất hận cha anh đúng không, dù sao thì ông ta cũng nhẫn tâm từ bỏ mẹ con anh, thật là một người đàn ông kém cỏi.” Diệp Tây Hi khuyến khích nói thêm: “Trùng hợp là, chúng tôi với hắn cũng có thù oán cần trả, chi bằng, chúng ta hợp tác với nhau, cùng chung sức đối phó với Du Tử Vĩ.”
“Hi, tôi không hận ông ta, từ nhỏ tôi và ông ta tình cảm cũng không nhiều, bây giờ cũng như vậy thôi.” Du Nhất Giới khẽ lắc nhẹ ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Hơn nữa, đừng thương thay cho số phận mẹ tôi, lúc nhận giấy ly hôn của toà, bà còn đang cùng bạn trai lãng mạn với nhau bên Pháp nữa kìa.”
“Tôi thật sự không hề thấy thương thay cho mẹ anh.” Diệp Tây Hi nhớ tới ánh mắt rắn rết dã man của Hồ Yên phu nhân liền đánh rung mình một cái, chỉ sợ là ngay đến Du Tử Vĩ cũng phải kiêng nể bà ta hai ba phần thì có.
“Bình tĩnh mà ngẫm, em cho rằng tôi sẽ hợp tác cùng với Hạ gia được sao? Tôi bắt cóc vị hôn thê của Hạ Phùng Tuyền là em. Em nghĩ tôi ngu ngốc đến mức tự động đưa tới miệng cọp cho bọn họ xử lí à?” Du Nhất Giới ánh mắt sáng quắc: “Vì thế cho nên, Tây Hi à, em tính toán hỏng hết rồi.”