“Tiểu Hạ” nhà hắn mạnh mẽ chạm vào cô, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Cái vật xa lạ nóng rực kia làm cho Diệp Tây Hi đột nhiên tỉnh táo lại: “Đừng!”
“Đáng tiếc, bây giờ đã không còn do em quyết định…hay do anh nữa rồi.”
Trong thanh âm đặc biệt khàn đục của Hạ Phùng Tuyền mang theo dục vọng, hắn cúi thấp người xuống, con ngươi đen nhánh như một viên hắc trân trâu lúc này chỉ in bóng toàn bộ cơ thể cô.
Hắn muốn tất cả của cô.
“Em trốn không thoát đâu.” Hắn nói.
Hạ Phùng Tuyền đưa tay, đỡ lấy “tiểu Hạ” nhà mình, điều chỉnh đúng tư thế, chuẩn bị tiến vào cô, muốn cô.
Mắt thấy thảm kịch sắp xảy ra Diệp Tây Hi hết sức căng thẳng, đột nhiên trong cái khó ló cái khôn, cô vội vã tìm cách rút tay khỏi vòng kìm kẹp đặt ngang hông hắn, không ngừng chọc, cấu, véo hắn.
Lập tức, “tiểu Hạ” ngừng công kích.
Hạ Phùng Tuyền hít một hơi thật sâu, nhìn cô, con ngươi dần dần co rút lại.
“Anh đi mà làm một mình đi!” Bộ dạng của Diệp Tây Hi cứ như kiểu chuyện không có gì liên quan đến mình ấy, cuối cùng, cô quyết định giáng một đòn thật mạnh vào tâm lí hắn: “Xem ra tiểu Hạ nhà anh không đủ cường tráng nha, thôi thì cứ trở về luyện tập thêm đi rồi hãy tới đây ứng chiến nhá.”
Sau khi nói xong, cô ha ha cười khan vài tiếng, rồi nhanh chóng biết điều ngậm miệng lại ngay.
Bởi vì, sắc mặt của Hạ Phùng Tuyền rất bình tĩnh, phi thường bình tĩnh.
Hắn mở miệng nói: “Diệp Tây Hi, em chết chắc rồi.”
Sau đó hắn đột nhiên xé toạc một phần ga trải giường, nắm lấy cổ tay cô, trói chặt.
Bó tay chịu trói?!
Diệp Tây Hi đời nào chịu như thế, vội vàng há miệng cắn vào tay hắn.
Hạ Phùng Tuyền theo bản năng né tránh, Diệp Tây Hi thì do dùng sức quá mạnh nên mất đà lộn nhào xuống giường.
Hạ Phùng Tuyền vội vươn tay kéo cô lên nhưng không chú ý đến chính hắn cũng đang ngồi ở mép giường, gắng sức kéo cô lên mà không được còn bị mất đà ngã xuống theo, khuỷu tay của hắn vô tình chạm vào vết sẹo trên ngực trái của cô.
Diệp Tây Hi lập tức kêu thảm thiết, che ngực lại, vẻ mặt đau đớn.
Hạ Phùng Tuyền vội hỏi: “Em làm sao thế?”
“Tay của anh, đụng vào vết thương của tôi rồi, tôi đau quá!” Diệp Tây Hi co quắp đứng lên, giọng nói cũng yếu ớt: “Mau đi tìm cho tôi lọ thuốc giảm đau nhỏ màu trắng nhanh lên, nó ở trên ghế salon trong phòng khách ấy… Mau nhanh lên, đau quá đi mất!”
“Em chờ một chút.”
Sự quan tâm của Hạ Phùng Tuyền bị loạn lên, lập tức khoác áo ngủ lên người chạy vụt ra khỏi phòng, nhưng chạy ra đến đầu cầu thang chợt tỉnh ngộ.
Hắn cư nhiên lại bị lừa!
Lập tức chạy ào trở lại phòng ngủ thì thấy cửa phòng đã khoá trái, không cách nào cậy ra được. Còn nghe thấy bên trong, cái người bị thương kia đang di chuyển đồ đạc, chặn ở cửa phòng nữa cơ đấy.
Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu nâu kia, hồi lâu sau, nhếch mép cười lạnh: “Diệp Tây Hi, anh sẽ chờ tới lúc em ra ngoài!” (chắc tiếp theo là “rồi xử” đó)
“Tôi có chết cũng không bước ra ngoài đâu!” Diệp Tây Hi ở bên trong gào thét.
“Tôi có chết cũng không bước ra ngoài đâu!”
Lúc Diệp Tây Hi nói những lời này cũng không có nghĩ tới chết đói cũng là một trong những hình thức của cái chết a!
Vậy cho nên, khi cái bụng cô bắt đầu sôi sục gào thét, cô thầm nghĩ rằng, nếu như bây giờ đi ra ngoài thì chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Giới hạn cuối cùng cũng đến, cô đã ở một mình trong căn phòng này 36 giờ liền, nói cách khác, đã 36 giờ trôi qua cô không ăn không uống gì.
Dạ dày như bị mèo cào rách, khó chịu cực kì.
Đặc biệt là buổi sáng, Hạ Phùng Tuyền còn cố tình rán xúc xích cho Khổ Đại Cừu Thâm trong bếp nữa, Diệp Tây Hi úp sát mặt vào cánh cửa, ngửi mùi thơm phưng phức, nước miếng chảy đầy ra.
Thật sự là đói chết mất! Diệp Tây Hi cảm thấy như hai lỗ tai mình bắt đầu ù ù lên, hình ảnh trước mắt cũng dần biến thành những mảng đen, dạ dày kêu réo liên tục.
Nhìn qua cửa sổ ngoài trời tối đen như mực, bây giờ đã là đêm khuya, theo lý thuyết thì Hạ Phùng Tuyền chắc chắn đang ngủ thiếp đi rồi, cho nên, cô chỉ cần lén lút chui ra bên ngoài, trộm lấy thức ăn rồi lặng lẽ âm thầm rút về thì hắn làm sao mà bắt được.
Diệp Tây Hi không nhẫn nhịn được nữa rồi, dần dần di chuyển đồ đạc chặn ở cửa ra chỗ khác, mặt ghé sát vào cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cảm thấy an toàn rồi mới từ từ mở cửa ra.
Mũi chân nhón lên kiễng kiễng rón rén đi xuống lầu, cô sợ đến quên cả thở nhìn— Hạ Phùng Tuyền đang nằm trên ghế salon— Nhưng hoàn hảo là, hắn đã ngủ say.
Cô rón ra rón rén bước vào bếp, nhìn quanh quất mà trên sàn nhà không có cái gì, chợt nhớ tới, thức ăn nhất định là bị Khổ Đại Cừu Thâm giấu đi rồi, vội vã chạy tới hang ổ của nó, quả nhiên, một đống lớn thức ăn đang mời gọi cô.
Diệp Tây Hi quyết định nhặt một túi bánh bao lớn, một túi chân giò hun khói rồi té nhưng mà túi chân giò còn đang bị bộ móng thô kệch đầy lông xù xì của con Khổ Đại Cừu Thâm đè lên trên giữ lấy.
Diệp Tây Hi trợn mắt nhìn mắt con Khổ Đại Cừu Thâm lúc này chợt loé sáng.
Cô rất tàn bạo trừng mắt nhìn nó, gằn giọng quát: “Buông ra mau!”
Khổ Đại Cừu Thâm đành cam chịu, rất là đáng thương uỷ khuất chậm chạp bỏ móng của nó ra.
Diệp Tây Hi cầm lấy đồ ăn, đang chuẩn bị chạy, ai ngờ trên ghế salon Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên động đậy trở mình.
Diệp Tây Hi bị hắn doạ sợ hết hồn, nhẹ buông tay, đánh rơi toàn bộ chỗ đồ ăn lên mặt đất.
May là tiếp theo hắn không có phản ứng gì, Diệp Tây Hi thờ phào một tiếng, nghĩ nhặt lại đồ ăn, ai ngờ vừa cúi người xuống, lại phát hiện ra đồ ăn trên mặt đất đã không cánh mà bay.
Ánh mắt hình viên đạn bắn về phía cái mông đang lẳng lặng trốn đi của Khổ Đại Cừu Thâm.
Lại dám cướp đồ ăn của cô ư, con chó này nhất định là không muốn sống nữa rồi!
Diệp Tây Hi xông lên, chộp lấy túi chân giò hun khói trong miệng con Khổ Đại Cừu Thâm, nhưng nó ngậm rất chặt có chết cũng không nhả ra.
Một người một chó đang tranh cướp nhau khí thế ngất trời thì từ trên đỉnh đầu Diệp Tây Hi bỗng nhiên vang lên tiếng nói.