Đó là một quán trọ ở lưng chừng núi, gồm ba tầng, gạch phòng lát màu xám trắng, có chút cũ kĩ. Nhưng bởi vì tường bên ngoài được cây cỏ leo kín, bao phủ gần hết nên ngược lại lộ ra vẻ cổ kính đặc biệt.
Ba người xuống xe, bước vào.
Bên trong không có bật đèn, chỉ lờ mờ, vọt tới cỗ mùi ươn ướt.
Du Giang Nam đi phía trước hỏi: “Có ai không? Chủ quán?”
Vừa dứt lời, trên cầu thang có tiếng bước chân vang lên.
Ba người theo tiếng bước chân mà nhìn, phát hiện đó là một nam nhân hoàn toàn xa lạ, rất cao, tóc cắt ngắn, da rám nắng khỏe mạnh. Lông mày đậm, ánh mắt vô cùng thâm trầm, không nhìn thấy đáy, giống như là đá dưới hồ mùa thu vậy. Khóe miệng dường như có chút giương lên nhưng làm cho người ta có cảm giác rằng đây tuyệt đối là cười nhạo.
Anh ta mặc sơ mi đen, nút áo nới lỏng lộ ra phần cơ ngực bền chắc và vô cùng mê người, trên cổ còn đeo thêm một sợi dây chuyền, mà sợi dây chuyền này trông cũng rất lạ mắt, cơ hồ như treo toàn răng nanh.
“Anh là ai?” Du Giang Nam trong giọng nói có phần cảnh giác.
“Cũng giống với mấy người, là khách của nhà trọ này.” Anh ta trả lời.
“Nhưng là quá trọ này một tuần trước đã được chúng tôi bao toàn bộ rồi mà.” Du Giang Nam cau mày “Chủ quán đâu? Làm sao tôi không nhìn thấy ông ấy?”
“Tôi chính là chủ của nơi này, có chuyện gì không?” Đang nói, một nữ nhân buộc tạp dề từ phòng bếp thướt tha đi ra, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại dị thường dễ nghe.
“Tôi nhớ một tuần trước gọi điện đến đây đặt phòng chủ quán là nam cơ mà.” Du Giang Nam nói.
“Nga, đó là chồng tôi.” Người phụ nữ đó nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, hàm răng trắng sáng, rất quyến rũ, nhưng lời nói lại làm cho sống lưng người khác thấy lành lạnh “Bất quá vừa mấy ngày trước, hắn té xuống sườn núi, ngã thành thịt vụn rồi.”
Lời vừa nói xong, người xa lạ đứng trên cầu thang kia bỗng phát ra một tiếng cười khẽ.
Bà chủ quán cũng không để ý tới, tiếp tục nói: “Đúng rồi, quên không giới thiệu, tên tôi là Từ Viện, trong một tuần này sẽ trực tiếp phục vụ mọi người.”
“Xin hỏi.” Du Giang Nam chỉ vào nam nhân xa lạ đứng trên cầu thang kia “Chúng tôi rõ ràng thuê tuần bộ phòng, tại sao hắn còn ở đây?”
“Nga, hắn không phải khách nhân.” Hạ Từ Viện thản nhiên cười: “Hắn là gian phu của tôi!”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi cùng Bạch Bách Thanh nhất thời hóa đá toàn tập.
“Được rồi, mọi người đi lâu như vậy, nhất định là rất mệt mỏi, trước đi nghỉ ngơi một chút.” Hạ Từ Viện khuyến khích đẩy bọn họ lên lầu. “Còn rất nhiều phòng trống, tùy ý chọn a~”
Ba người theo thứ tự lên lầu, Diệp Tây Hi đi cuối cùng nhưng khi vừa đi qua người nam nhân xa lạ kia, cô rõ ràng nghe thấy hắn đối với mình nói một câu.
“Ngu ngốc.”
——–
“Nam nhân kia thật gợi cảm nhỉ?”
“Nam nhân kia thật khốn khiếp thì có!”
Sau khi cất kĩ hành lý, Bạch Bách Thanh đi tới phòng của Diệp Tây Hi, hai người đối với “vị gian phu” của bà chủ quán ý kiến có chút khác nhau.
“Diệp Tây Hi, ngươi nhất định là nghe nhầm rồi.”
“Ta thề đó là sự thực.”
“Hắn và ngươi vốn không quen biết, tại sao lại chửi ngươi?”
“Ta làm sao mà biết, có lẽ nhìn không vừa mắt chăng.”
Bạch Bách Thanh nâng mặt của Diệp Tây Hi lên cẩn thận đánh giá một phen, gật đầu:
“Mặt của ngươi quả thực rất cần ăn đòn mà.”
“Rầm!!” một tiếng, Bạch Bách Thanh bị đạp xuống giường.
Gần tới trưa, mọi người đã tập hợp đông đủ, bởi vì ngồi xe gần cả ngày tất cả đều bụng đói kêu vang, cho nên liền nhanh chóng vây quanh bàn ăn chờ cơm.
Nhưng là, trong phòng bếp không ngừng truyền đến âm thanh của bát đĩa vỡ vụn loảng xoảng, nồi chảo bốc cháy, còn phức tạp hơn khi một hai tiếng hét chói tai vọng ra, tóm lại, bên trong nổ bùm bùm, bận tối mắt tối mũi.
Người ngồi phía ngoài cũng không yên, bắt đầu thương lượng có nên vào đó xem một chút hay không, để tránh trường hợp người nấu cơm bên trong bị chết cháy hay chôn sống, hoặc là người bên ngoài nhất định chết đói a.
Nhưng chưa kịp thương lượng xong, Hạ Từ Viện đã bưng mâm cơm ra, mặc dù trên trán một vài lọn tóc bị đốt chụi, khuôn mặt trắng nõn bị khói hun đen sẫm lại, vẫn như trước đẹp rạng ngời, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành (^0^ sắp chết đói đến nơi ấy mà)
Cô ấy đem món ăn bưng đến trên bàn nói: “Xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu.”
Không kịp nói lễ nghĩa thêm nữa, đám người như hổ đói lập tức nhấc đũa hướng đĩa thức ăn gắp tới, nhưng vừa gắp miếng thứ nhất bỏ vào miệng lập tức tiếng kêu than lại dậy khắp trời đất.
“Bà chủ, sao mặn quá vậy!”
“Thế sao, thật xin lỗi, lúc nãy sảy tay tôi làm rớt cả lọ muối vào đấy!”
“Bà chủ, thịt sống a, còn có tia máu, làm sao mà ăn.”
“Không sao, thịt tươi là có nhiều dinh dưỡng nhất đó.”
“Bà chủ, trong súp này sao lại có một chiếc khuyên tai a?!”
“Nha, tôi tìm nó lâu lắm rồi, thì ra là ở chỗ này a, phiền mọi người giúp tôi mò xem, biết đâu… lại tìm thấy một chiếc còn lại nữa.”
Kết quả của bữa cơm này là hơn phân nửa đều buông đũa xuống, chạy đi ăn mỳ tôm. Chỉ còn sót lại mấy nam sinh vì không cưỡng được mĩ lực của Hạ Từ Viện mà nhẫn nhịn đau khổ đem những thức ăn thê thảm kinh dị trên bàn nuốt vào bụng. Cho nên, buổi tối hôm đó, toàn bộ quán trọ từ trên xuống dưới âm thanh của bồn xí tự hoại không ngừng vang lên tiếng xả nước.
Ngày thứ hai, giáo sư Khắc Lỗ Tư dẫn bọn họ lên núi, nhưng sở dĩ vốn không có một ai thực sự tin tưởng quan điểm của giáo sư về người sói nên rất nhanh trận khảo sát này liền biến thành một chuyến du sơn ngọan thủy.
Diệp Tây Hi vốn định mượn cơ hội lần này để lặng lẽ tiếp cận Du Giang Nam thần không biết quỷ không hay, tránh được tầm mắt của mọi người, cùng hắn tách ra đi riêng, sau đó hai người càng đi với nhau càng thấy tâm đầu ý hợp, rồi đang đi trong rừng chẳng may bị lạc, đành ngồi đợi đến khuya, cô nam quả nữ, nước chảy thành sông…
Tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp như thế cơ mà, nhưng là thực tế lại hoàn toàn khác xa.
Dọc đường đi, bên cạnh Du Giang Nam luôn bị vô số nữ nhân bám chặt, không có khe hở nào, nước cũng không chảy qua được, đến con ruồi cũng không lọt vô.
Diệp Tây Hi đã thử mấy lần , kết quả ngay cả nói cũng chưa kịp nói một câu nào đã bị đá bay ra ngoài.
“Được rồi, ta đầu hàng a!” Diệp Tây Hi thở dài.
“Không được, ngươi không được đầu hàng, nhất định chúng ta sẽ hạ gục được bức tường thành Troy vững chắc này.” Bạch Bách Thanh nhìn bạn tốt, mắt lóe lên: “Có cần ta ra mặt làm ngựa gỗ giúp không?”
“Ngựa gỗ? Bệnh độc sao?”
“… Diệp Tây Hi, ngươi đọc nhiều sách quá rồi đấy!”
“Rốt cục là làm như thế nào vậy?”
“Đợi lát nữa, ta sẽ gọi Du Giang Nam ra chỗ khác, nói có chuyện cần cho hắn biết. Sau đó ngươi thử đi tìm những nữ quái kia đàm phán xem sao, nhìn bộ dạng của bọn họ nhất định là sẽ hội đồng công kích ngươi. Ngươi chỉ cần giả bộ nhu nhược, thời điểm quyết định có thể bấm đùi mình vài cái nặn ra chút nước mắt, ta sẽ nhanh chóng chớp thời cơ đó kéo Du Giang Nam đến, để cho hắn anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Có được không vậy?” Diệp Tây Hi thấp thỏm.
“Không thành vấn đề.”
Bạch Bách Thanh vừa nói liền hành động ngay, dùng mấy câu đã kéo được Du Giang Nam đến ven đường lên núi.
Diệp Tây Hi còn đang do dự không biết có nên thực hiện theo kế hoạch đó không thì những nữ quái bên thành troy ấy đã tự mình tới, vây quanh lấy cô.
“Hồ ly tinh, cô vừa giở trò quỷ gì vậy?” Cầm đầu là một nữ sinh “cường tráng” tàn bạo hỏi: “Lần trước không biết cô cũng sử dụng quỷ kế gì lại làm cho Du Giang Nam trở ngươi lên núi, lần này lại phái Bạch Bách Thanh nhà cô đi làm trò gì rồi?”
“A! thì ra cô chính là vận động viên đẩy ta hôm đó.” Diệp Tây Hi bừng tỉnh nhớ ra, khó trách những người này có vẻ quen mắt, thì ra đều là những nữ quái ngày đó xếp hàng dưới nhà trọ của Du Giang Nam đánh nhau tranh giành.
“Đừng mong lôi kéo làm quen với bọn này! Tôi cảnh cáo cô, sau này không cho phép nhích tới gần Du Giang Nam rõ chưa?” Vị nữ tướng môn đẩy tạ hơ hơ nắm đấm trước mặt cô, phát đến lời đe dọa: “Nếu không, tôi sẽ khiến cô trở thành quả tạ mà ném xuống đất đấy!”
“Ha ha không cần như vậy đâu.” Diệp Tây Hi hai tay để trước ngực tư thế trấn an, đề nghị: “Chúng ta có thể cạnh tranh công bằng mà.”
“Công bằng cái đầu cô á!” cô nàng đẩy tạ đó đẩy cô một cái.
“Không động võ có được không.” Diệp Tây Hi xoa xoa bả vai hơi có cảm giác đau, nhìn bọn họ cười nói.
“Tôi chính là thích động võ đấy, thì sao nào?” Cô nàng đẩy tạ vừa nói vừa dúi cô thêm phát nữa.
“Tôi là nói thật, đừng đẩy nữa!” Diệp Tây Hi bị đau, bắt đầu cau mày.
“Tôi cứ muỗn đẩy đấy!”
Cô nàng đẩy tạ vừa nói vừa chuẩn bị xông tới, nhưng “Bịch!” một tiếng bị một quyền đốn ngã xuống đất.
“Tôi đã nói rồi mà, còn đẩy nữa sẽ rất đau đó!” Diệp Tây Hi mở miệng nói trước.
Xung quanh đột nhiên yên ắng đến lạ thường, chỉ thấy phía sau truyền tới không khí lạnh vô cùng.
Diệp Tây Hi quay đầu lại, bi ai phát hiện, đứng phía sau chính là Bạch Bách Thanh với ánh mắt phức tạp, còn có… Du Giang Nam.