“Ngày đó, nếu như không có cô, tôi đã sớm bị Hạ Phùng Tuyền giết chết rồi.” Du Giang Nam xoay đầu, nhìn cô: “Nhưng tôi lại bán đứng cô.”
Diệp Tây Hi không nói gì chỉ mỉm cười.
“Cô hẳn là rất hận tôi.” Du Giang Nam nói.
Diệp Tây Hi bước tới cạnh hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên lan can cẩm thạch bóng loáng, đá lạnh như băng, cô thấp giọng nói: “Tôi hiểu, anh cũng có nỗi khổ tâm riêng mà.”
Nghe vậy, Du Giang Nam mí mắt có một nốt ruồi màu nâu nho nhỏ dường như giật mình một cái.
Bóng đêm trong trẻo lại lùng, trong không khí cũng có chút gì đó lạnh lẽo.
Hai người cùng đứng trên ban công nhưng lại nhìn về hai hướng khác nhau.
Một lúc sau, Du Giang Nam bỗng nhiên nói: “Hôm qua, là ngày giỗ của cha tôi.”
Diệp Tây Hi kinh ngạc.
“Nhưng trừ tôi ra, không còn ai nhớ đến chuyện này nữa.” Du Giang Nam cười chua chát bi thương: “Không một ai nữa.”
Diệp Tây Hi cụp mắt xuống: “Vậy anh cho rằng, ba anh là bị… Du Tử Vĩ mưu sát phải không?”
“Không phải là tôi cho rằng như thế mà sự thật đúng là như thế.” Du Giang Nam sắc mặt dưới ánh trăng ngày càng tái nhợt, lạnh lùng vô tình: “Ba tôi trước khi chút hơi thở cuối cùng, toàn thân máu me đầm đìa vẫn cố lết tới ôm chặt lấy tôi, ông đã nói cho tôi biết, Du Tử Vĩ… chính hắn đã sát hại cha tôi.”
Du Giang Nam giọng nói rất nhẹ, rất bình tĩnh.
Nhưng Diệp Tây Hi nghe những lời đó mà thấy lạnh buốt đầy hận thù.
“Anh muốn…báo thù?” Diệp Tây Hi vẫn hỏi nhưng trong lòng sớm đã biết câu trả lời.
Du Giang Nam không trả lời câu hỏi đó, chỉ lầm bầm rất nhỏ: “Thật ra thì, tôi cũng sớm phát hiện ra hai kẻ gian phu dâm phụ đó. Cho dù có che dấu bí mật kĩ lưỡng như thế nào đi nữa thì chẳng lẽ con trai lại không phát hiện ra sự khác lạ của mẹ mình sao. Nhìn thấy Du Tử Vĩ, ánh mắt của bà ấy loé lên niềm vui, cả ngày sẽ vui vẻ. Sau đó vào một ngày, tôi nấp ở một góc vườn hoa tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm hôn nhau…Nếu như ngày đó, tôi nói cho cha biết việc này, ông ấy sẽ có thể đề phòng Du Tử Vĩ thì đã không bị hắn hãm hại như ngày hôm nay…Vậy mà tôi lại không làm vậy, tôi sợ sẽ phá vỡ hạnh phúc của bản thân, phá vỡ gia đình này, nên rốt cuộc đã im lặng…”
Du Giang Nam giọng nói ngày càng nhỏ dần.
Diệp Tây Hi không đành lòng, nắm lấy tay hắn, sưởi ấm đôi bàn tay giá lạnh, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Anh không hề có tội gì cả, thật đấy, đó không phải là lỗi của anh.”
Du Giang Nam ngẩng đầu.
Cả người hắn, tóc, khuôn mặt, toàn thân đều bị ánh trăng bàng bạc bao phủ, lúc ẩn lúc hiện, mờ ảo phảng phất như không tồn tại trên thế giới này.
Hắn nhìn Diệp Tây Hi, trong ánh mắt tràn ngập sự yêu thương, nhưng còn chút gì đó đau xót, hối hận cùng u buồn.
Tay của hắn xoa trán cô, rồi sau đó nhẹ nhàng chậm chạp vuốt tai cô, rồi đến gương mặt cô.
Từng động tác đều nhẹ nhàng tỉ mỉ mang theo sự quyến luyến.
Lúc này Diệp Tây Hi đột nhiên có chút hoảng hốt.
Cô mơ hồ nhận ra Du Giang Nam đang ngày càng nhích lại gần cô hơn, cô thầm nghĩ phải né hắn, nhưng không hiểu sao cô lại không nhúc nhích.
Hai người môi ngày càng gần, Diệp Tây Hi có thể cảm thấy hơi thở của hắn gần kề, phảng phất trên gương mặt mình.
Ánh mắt cô thẫn thờ.
Nhưng ngay khoảnh khắc đôi môi họ chuẩn bị chạm vào nhau thì Diệp Tây Hi bỗng cảm thấy mình như bị một lực kéo rất mạnh giật phắt ra.
Nhất thời không khí lãng mạn đều biến mất không còn chút nào hết.
“Thật xin lỗi, tôi tìm cô ấy có chút việc.” Hạ Phùng Tuyền mỉm cười giải thích, thái độ rất nho nhã lễ độ nhưng Diệp Tây Hi tự nhiên dựng hết cả tóc gáy lên.
Du Giang Nam không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn về phía Hạ Phùng Tuyền, có chút cảnh giác.
“Quên mất, vết thương lần trước tôi cắn nát trên tay anh đã khỏi hẳn chưa vậy?” Hạ Phùng Tuyền làm như vô tình hỏi.
“Cảm ơn sự quan tâm của anh… Thế chỗ lần trước bị nện ghế vào đầu của anh còn sưng không?” Du Giang Nam không nhanh không chậm phản kích.
“Đừng lo lắng, tội do ai làm người nấy chịu, cô ấy đã dùng “hành động thực tế” để sửa chữa lỗi lầm của mình rồi…Em nói xem có đúng không?” Hạ Phùng Tuyền rất thân mật ôm hai vai Diệp Tây Hi, cúi đầu giống như đang hỏi cô nhưng ánh mắt lại nhẹ nhàng liếc qua Du Giang Nam một cái.
Trong nháy mắt, Hạ Phùng Tuyền nhìn thấy Du Giang Nam vai như cứng ngắc lại.
Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười, chẳng nói chẳng rằng liền kéo Diệp Tây Hi xuống lầu.
Diệp Tây Hi thấp thỏm, bởi vì mọi người xung quanh ai ai cũng luôn miệng nhắc nhở cô và Du Giang Nam không thể có bất kì liên quan gì, mà rõ ràng cô cũng đã gật đầu đồng ý, nhưng mà lúc nãy vừa vặn bị Hạ Phùng Tuyền bắt gặp rồi, đây gọi là có tật giật mình.
Đồng thời cô cũng cảm thấy vô cùng hỗn loạn, vừa nãy, vừa nãy cô và Du Giang Nam thiếu chút nữa đã hôn môi?
Vì ánh trăng, vì sự phân tâm của mình, và còn bởi vì…Du Giang Nam?
Cô hoàn toàn không hiểu mình đang nghĩ gì nữa.
Diệp Tây Hi như người mất hồn.
“Sao vậy, cô còn tiếc nuối chuyện lúc nãy à?” Hạ Phùng Tuyền bên cạnh đột nhiên lên tiếng mỉa mai.
Rốt cuộc thì cũng là cô đã làm sai, Diệp Tây Hi lo lắng chưa đủ hay sao nào, dám mở miệng phản bác.
Hạ Phùng Tuyền nhẹ nhàng liếc cô một cái: “Được rồi, đằng nào tối nay cũng không chỉ mình cô vi phạm.”
Tối nay?
Diệp Tây Hi hoài nghi nhưng cũng không dám “bật” lại.
Lúc này, xung quanh bỗng nhiên im lặng dị thường.
Diệp Tây Hi phát hiện một người đàn ông trung niên đứng giữa phòng dáng vẻ phi phàm, phong thái quý tộc, khuôn mặt bí hiểm. Ông ta đang đeo cho Liễu Vi Quân một chiếc vòng cổ ngọc bích.
Vòng cổ đắt tiền, mỹ nhân cao quý, hai thứ này kết hợp lại càng nổi bật hơn.
“Chúc em sẽ mãi mãi xinh đẹp như thế này.” Người đàn ông đó hôn lên má Liễu Vi Quân , tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng.
Diệp Tây Hi bừng tỉnh chân lý, hoá ra người đó chính là Du Tử Vĩ.
Du Tử Vĩ nâng chén rượu lên: “Cảm ơn tất cả các vị khách quý có mặt ngày hôm nay, chúng ta hãy cùng ăn mừng sinh nhật của phu nhân tôi nào.” Nói xong, ông ta tu một hơi cạn sạch chén rượu.
Các vị khách cũng lần lượt làm theo.
Tiếp theo, ông lại rót một chén rượu, bước tới chỗ Hạ Phùng Tuyền, nhìn Hạ Phùng Tuyền và Diệp Tây Hi nham hiểm nói: “Hôm nay tôi cảm thấy đặc biệt vinh hạnh khi Hạ Phùng Tuyền tiên sinh có thể hạ cố đến đây tham dự bữa tiệc nho nhỏ này…Hạ tiên sinh, tôi muốn mời anh một chén, hi vọng có thể xoá hết mọi hiểu lầm giữa chúng ta từ trước tới nay và thay mặt những kẻ trong gia tộc chúng tôi có những hành động vô lễ với anh tôi muốn xin lỗi anh.”
“Như vậy bây giờ, khiêu vũ bắt đầu…” Du Tử Vĩ tuyên bố.
“Xin chờ một chút.” Hạ Phùng Tuyền cắt đứt lời ông ta “Chờ đã, tôi còn có chuyện muốn tuyên bố.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hạ Phùng Tuyền, bao gồm cả Diệp Tây Hi, cô cũng đang ôm đầy một bụng băn khoăn nhìn hắn.
Lúc này Hạ Phùng Tuyền bỗng nâng tay Diệp Tây Hi lên, nói: “Tôi và Diệp Tây Hi sẽ đính hôn.”
“Vốn là, chúng tôi muốn chờ một thời gian nữa mới thông báo cho mọi người biết nhưng vừa rồi được tận mắt chứng kiến vợ chồng Du lão gia đây thân mật keo sơn như thế thật sự đáng ghen tỵ, cho nên liền quyết định sẽ tuyên bố luôn tại đây.” Hạ Phùng Tuyền nói dối không chớp mắt.
Cả căn phòng đầu tiên là im lặng hoàn toàn sau đó lai vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng rầm trời.
Hạ Phùng Tuyền rút ra từ túi áo lễ phục một chiếc nhẫn đính hôn, đeo lên bàn tay phải đã hoá đá của Diệp Tây Hi. Nhân tiện cúi đầu xuống, vén tóc cô lên, nhẹ nhàng ghé sát tai cô thì thầm đe doạ: “Nếu như cô dám phản đối, tôi sẽ ngay lập tức quẳng cô lại nơi này, tin tôi đi, so với thủ đoạn của Du Tư Nhân thì Du tử Vĩ còn độc ác hơn rất nhiều… không tin thì cô cứ thử xem.”
Diệp Tây Hi cảm thấy mình như rơi thẳng vào một hầm băng, thật sự không bao giờ lường trước được Hạ Phùng Tuyền sẽ ra chiêu độc như vậy, lập tức làm cho cô đành bó tay chịu chói câm nín mà làm theo.
Cô không biết chính xác Hạ Phùng Tuyền đang nghĩ cái quái gì và cũng không biết rốt cuộc thì mình nên làm gì bây giờ.
Cô chỉ biết duy nhất một điều, đó là vẻ mặt tươi cười hớn hở đối với sự chúc phúc của các vị khác ở đây của mình so với khóc còn khó coi hơn rất nhiều.
Mà lúc đó, ở một góc khác của căn phòng, một bóng người lầm lũi từ từ bước ra ngoài.
Trên đường về nhà, Diệp Tây Hi trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa rồi liền tháo ngay chiếc nhẫn ra trả cho Hạ Phùng Tuyền.
Hạ Phùng Tuyền cũng chẳng thèm nhìn nó lấy một cái, chỉ nói: “Sau này, cô phải luôn luôn đeo nó trên tay nghe không?”
“Việc này, anh đang tiến hành kế hoạch gì vậy, việc chúng ta đính hôn là một phần của kế hoạch đó, đúng không?” Đây là đáp án duy nhất mà Diệp Tây Hi suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra được, cũng là đáp án làm cô thấy yên tâm nhất.
Đáng tiếc đáp án này ngay lập tức bị bác bỏ: “Chẳng có kế hoạch nào cả.”
“Vậy…tại sao chúng ta phải đính hôn?” Diệp Tây Hi thấy lưng mình đang ròng ròng mồ hôi lạnh.
“Bởi vì đính hôn rồi mới có thể kết hôn.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt giải thích.
Diệp Tây Hi thấy hình như nhiệt độ điều hoà trong xe đã xuống quá thấp rồi, thế cho nên giọng nói của cô mới run rẩy như vầy: “Kết…hôn?”
“Đúng vậy.” Người nào đó gật đầu.
“Tại sao lại phải kết hôn?” Diệp Tây Hi giựt giựt tóc mình, một cái, hai cái, ba cái…
“Bởi vì tôi không muốn chưa kết hôn đã sinh con rồi.”
“Tại sao lại muốn sinh con?!”
“Bởi vì chúng ta đã lên giường.”
“Tại sao lại phải lên giường???”
“Bởi vì chúng ta sắp kết hôn.”
“Tại sao chúng ta lại phải kết hôn???!!!!”
“Bởi vì chúng ta đã đính hôn.”
“…”
(thiệt là 1 cuộc đối thoại kì bí và nhảm nhí , đấu khẩu vs anh này thà đập đầu vào tường chết còn hơn =”=)
Cứ như vậy, vấn đề này cứ lập đi lập lại vô số lần, Diệp Tây Hi quyết định đổi phương thức giao tiếp, cho nên cô vô cùng thành khẩn, nghiêm túc cực độ nói: “Hạ Phùng Tuyền, tôi không muốn kết hôn với anh.”
Hạ Phùng Tuyền cũng không có phản ứng gì dữ dội lắm, chỉ đột ngột hỏi một câu hỏi khác: “Vậy mỗi sáng có phải là cô cam tâm tình nguyện bưng cà phê lên cho tôi không?”
“Không đời nào.” Diệp Tây Hi trả lời chắc như đinh chém sắt.
“Không là được rồi.”
“Thế là có ý gì hả?” Diệp Tây Hi không hiểu gì hết trơn.
“Chúng ta kết hôn sau này cũng giống như việc cô phải bưng cà phê mỗi sáng cho tôi, mặc dù không tình nguyện nhưng cuối cùng cô vẫn phải làm.” Hạ Phùng Tuyền dùng một câu đơn giản kết thúc vấn đề mà Diệp Tây Hi so sánh với hàm số toán học còn khó khăn hơn gấp chục lần.