Người nọ trên trán phất phơ những sợi tóc bạc, rất âm u, Diệp Tây Hi liền nhận ra ngay hắn chính là tên trợ thủ đắc lực của Du Tư Nhân – Thành Phong.
Diệp Tây Hi lặng lẽ di chuyển từng bước, nghĩ cách đánh lén hắn, lại bị tên Thành Phong này nắm rõ ý đồ, hắn cười lạnh cảnh cáo: “Mặc dù ngươi không sợ đạn bạc, nhưng dù sao đây cũng là đạn, cũng có thể ghim thật sâu vào cánh tay ngươi đó!”
Diệp Tây Hi trợn mắt nhìn hắn, hoàn toàn bất động.
“Có thể hoá trang thành Khắc Lỗ Tư giống như vậy, ngươi nhất định là Hạ Từ Viện.” Thành Phong đắc ý cười lớn “Không nghĩ tới Đại tiểu thư của Hạ gia lại chủ động đến đây nạp mạng, xem ra hôm nay ta lập công lớn rồi, cho nên, Hạ gia các người nên chịu trói đi là vừa!”
Diệp Tây Hi nắm chặt tay, lòng bàn tay đều đã toát mồ hôi đầm đìa.
Thành Phong tay vẫn cầm chắc súng hướng về phía hai người, định quay đầu ra cửa gọi người, đột nhiên phía sau có một bóng đen giáng cho hắn một cú, hoàn toàn bất ngờ, hắn rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Đến khi thấy rõ người vừa cứu hai người, Diệp Tây Hi nhất thời trong lòng chấn động.
Đó là…Du Giang Nam.
Không chỉ có cô, cả hai người kia cũng rất kinh ngạc đến ngây người, thật sự không ngờ tới hắn có thể làm như vậy.
Giọng nói trầm ấm của Du Giang Nam vang lên nhắc nhở: “Nhanh đi đi!”
Hạ Từ Viện định thần lại đầu tiên, liền kéo Diệp Tây Hi cùng Từ Như Tĩnh cùng chạy đi.
Chạy qua người Du Giang Nam, Diệp Tây Hi cúi đầu nói câu: “Cảm ơn.”
Nói rất nhanh, hơn nữa lại nói rất nhỏ, nói xong cô còn hoài nghi không biết mình có thực đã nói ra câu ấy không nữa.
Nhưng là, Du Giang Nam nghe thấy hoàn toàn rõ ràng, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi bóng dáng Diệp Tây Hi biến mất khỏi tầm mắt, vẫn như cũ không hề nhúch nhích.
Chờ cho Diệp Tây Hi cùng Từ Như Tĩnh trèo lên được bờ tường phía nam, cả ba đồng thời há hốc mồm, chỗ mà ba người đang đứng, cách mặt đất phía ngoài những mười thước.
“Không được rôì, tôi một lần chỉ có thể mang theo một người xuống thôi!” Hạ Từ Viện đang tháo trang sức ra nói: “Hai cô ai xuống trước?”
“Để cho Như Tĩnh xuống trước đi.” Diệp Tây Hi liếc nhìn sắc mặt đã tái nhợt đến kì cục của Như Tĩnh “Cô ấy sắp không chịu được rồi, mau lên!”
“Được rồi, đợi một lát, tôi sẽ trở lại đón cô liền.”
Hạ Từ Viện vừa dứt lời liền biến thành một con sói, sau đó cõng trên lưng Từ Như Tĩnh men theo bờ tường nhảy xuống.
Cùng lúc đó, Diệp Tây Hi nghe thấy sau lưng mình một trận ồn ào huyên náo, cả người đều lạnh toát.
Qủa nhiên, Du Tư Nhân đã nhanh chóng dẫn theo một đám người đuổi theo.
“Ở trên tường!”
“Không được để cô ta chạy thoát!”
“Mau bắt lấy!”
Mắt thấy bọn người kia đang ngày càng lại gần mình, cho dù Hạ Từ Viện quay lại bây giờ cũng không kịp nữa rồi, Diệp Tây Hi tuyệt vọng.
Đang chuẩn bị bó tay chịu trói, biết điều trở về tiếp tục làm chuột nhỏ thí nghiệm thì bên dưới bờ tường có một giọng nói của người con trai vang lên: “Nhảy xuống đi!”
Diệp Tây Hi giật mình nhìn lại, phát hiện người gọi cô chính là Hạ Phùng Tuyền.
“Nhảy xuống đi, tôi sẽ đỡ được cô.” Hạ Phùng Tuyền giang hai tay ra nói.
“Nếu đỡ không được thì sao?” Diệp Tây Hi lo lắng.
“yên tâm, nếu không đỡ được, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa thi thể cô về nơi an nghỉ cuối cùng.”
Mặc dù cách xa như vậy, nhưng Diệp Tây Hi dường như vẫn nhìn thấy khoé miệng hắn nhếch lên cười nhạo mình.
Quá khốn khiếp! Diệp Tây Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi, có chết cũng không thèm nhảy xuống.
Nhưng ngay khi quay đầu nhìn xuống, bọn người của Du Tư Nhân cũng đã đến gần bức tường nơi cô đang đứng, Diệp Tây Hi hoảng sợ, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, mắt nhắm lại, gieo mình ra phía ngoài bờ tường nhảy xuống.
Trong khoảnh khắc, bên tai chỉ còn vù vù tiếng gió rít, trái tim như ngừng đập, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Sắp rơi xuống, cô liền cảm thấy có một đôi tay vững chắc bắt được mình.
Từ từ mở mắt ra, Diệp Tây Hi đầu tiên nhìn thấy xung quanh mình là một đồng cỏ, còn cô đang nằm trong lồng ngực một người.
Tiếp theo, giọng nói của Hạ Phùng Tuyền vang lên trên đỉnh đầu cô: “Cô xem chừng có vẻ rất gầy nhưng sao khi ôm lại chẳng thấy nhẹ chút nào vậy?”
“Bởi vì tôi thực thực rất rất béo a~~” Diệp Tây Hi cau mày giải thích.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền hình như cũng chẳng thèm nghe cô nói gì, tiếp tục “Mặc dù tương đối nặng, bất quá may là tôi đã lường trước, nếu không nhất định đỡ không được rồi.”
Đã…lường trước??!! Diệp Tây Hi chợt nhớ đến lần hắn nhìn lén mình “Oái!” lên một tiếng, vội vàng giãy dụa: “Anh là đồ dê già khốn khiếp, mau thả tôi ra!”
“Đừng làm loạn nữa, bọn họ đuổi tới rồi!” Hạ Phùng Tuyền nheo mắt lại, lập tức nhét Diệp Tây Hi vào trong xe, nhấn ga, chiếc xe đột nhiên như có một lực đẩy mạnh vọt về phía trước.
Không thể phủ nhận rằng kĩ năng lái xe của Hạ Phùng Tuyền cũng không tệ, rất điêu luyện vừa nhanh vừa an toàn, chỉ mấy phút sau đã làm cho đám người đuổi theo phía sau nhanh chóng rớt lại.
Diệp Tây Hi lúc này mới thở phào, hỏi: “Từ Viện và Như Tĩnh đâu, làm sao tôi không nhìn thấy hai người họ vậy?”
“Tôi nói hai người ấy đi trước rồi.”
“Mấy người…sao lại muốn cứu tôi?”
“Ai bảo cô cũng coi như người Hạ gia chúng tôi làm chi, nhưng phải chân thành nói điều này,” Hạ Phùng Tuyền đảo đảo mắt liếc cô một cái “Diệp Tây Hi, cô thật sự rất đần a~”
“Tôi nơi nào đần?” Diệp Tây Hi không phục.
“Chẳng phải tôi đã nhắc nhở cô rất nhiều lần rồi hay sao, cứ thích bám lấy Du Giang Nam cơ, rồi xong bị bắt, thật đáng đời!”
“Ai bảo anh không có nói cho rõ ràng? Mỗi lần nhìn thấy tôi chỉ biết mắng tôi ngu ngốc, anh sớm nói cho tôi biết chân tướng có phải tốt hơn không?”
“Chỉ vì ba tôi cùng Diệp bá bá sợ rằng cô nhất thời không chịu được cú shock tinh thần này mà bắt tôi trước hết cứ giấu cô đã. Tôi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chuyên tâm đối phó với Du Giang Nam, ai mà ngờ cô lại ham hố mấy cái trò mỹ nữ cứu anh hùng nhảy vào phá rối cơ chứ.” Hạ Phùng Tuyền nói từng câu từng chữ: “Nhờ hồng phúc của cô, tôi bị nguyên cả cái ghế đập vào đầu, tụ máu đến hai ngày đó.”
“Về chuyện đập nhầm này…tôi quả thực rất xin lỗi, nhưng lúc đó tôi nào có biết anh là đến giúp tôi đâu? Huống chi,” Diệp Tây Hi quay đầu ra chỗ khác nhẹ giọng lẩm bẩm: “Bộ dạng của anh thực chẳng giống người tốt chút nào hết.”
“Diệp Tây Hi, cô thử nhắc lại lần nữa xem.” Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng dò xét cô.
“Đừng hẹp hòi thế chứ, anh cũng mắng tôi ngu ngốc còn gì.”
“Tôi nói cô ngu ngốc, đó là sự thật, không tính là mắng chửi cô.”
“Vậy tôi nói bộ dạng của anh thực không giống người tốt cũng là sự thật a”
Hai người còn đang hăng máu đấu khẩu, bỗng “Rầm!” một tiếng, một vật rất nặng rơi phía trên mui xe, chưa kịp định thần lại, mui xe đã bị xé rách, một bộ móng vuốt sắc nhọn đang từ từ tiến lại gần hai người.