Mùng một tháng một, ngày đầu năm mới, London ngập trong sương khó có được một ngày nắng, ánh mặt trời dù không đủ ấm áp, nhưng vẫn sáng ngời chói mắt.
Trong vườn hoa lâu đài dòng họ Richmond, mùa xuân còn chưa bao trùm tất cả, vẫn đầy hương hoa tiếng chim như cũ. Trên bãi cỏ xanh biếc là những hàng ghế dựa màu trắng, một cái bục mới dựng cũng màu trắng, một chiếc giá đặt sách, trên đó một cuốn Kinh Thánh mở rộng, phía sau là hoa tươi lộng lẫy đặt xung quanh cây thánh giá, khắp nơi đều toát lên vẻ thần thánh cao quý.
Khách có mặt cũng không nhiều, tất cả đều là thành viên Hoàng gia và những người trong giới thượng lưu có giao hảo với gia tộc Richmond, ngoài Clark thì không còn ai là phóng viên cả (người của tòa soạn bọn họ định quay trở về mời đến trong một bữa tiệc khác).
Đây là một buổi hôn lễ bất ngờ không công khai, tuy rằng hầu như người nào thông tin tức thì đều biết, ŧıểυ thư gia tộc Richmond cưới một người bình dân, nhưng không ai biết đối phương là người nào, thậm chí ngay cả bộ dạng vị ŧıểυ thư Amelia chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng này thế nào cũng không ai biết.
Đây là sự chăm sóc đặc biệt của Gloucester, để phòng ngừa cuộc sống sau này của Amy bị những kẻ không cần thiết quấy rầy.
“Trời ạ, Amy, cậu thật là chán, chẳng thèm nói với tớ mình là công chúa.” Jenny được mời tới làm phù dâu giọng oán giận, xấu xa nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Amy. Hmm, được nuôi béo lên, cảm giác rất không tồi.
Tuy nói là nhéo, nhưng Jenny cũng không dùng sức, nên Amy không cảm thấy đau, nhưng vẫn hùa theo ý cô bạn, làm nũng nói: “Jenny yêu quý, là tớ sai rồi. Cậu đừng nhéo nữa được không? Đau~~”
Phản ứng của Amy khiến Jenny rất hài lòng, cô nàng buông tay vỗ vỗ hai má trắng nõn mũm mĩm của Amy, “Vậy mới đúng chứ. Sau này còn gạt tớ nữa, tớ sẽ không tha cho cậu dễ dàng như vậy đâu! Uhm, quên nói điều này, hôm nay cậu rất xinh đẹp.”
Trong mắt Jenny, Amy mặc áo cưới, đầu đội vương miện công chúa bằng thủy tinh vô cùng xinh đẹp, không ai có thể chối bỏ sự quyến rũ của cô.
“Cám ơn, cậu cũng rất xinh.” Amy đáp lại bằng câu ca ngợi chân thành. Jenny vốn đã là một cô gái rất xinh đẹp, giờ lại mặc bộ váy phù dâu được may riêng cho cô nàng, trang điểm tỉ mỉ, dĩ nhiên là đẹp hơn gấp bội so với lúc bình thường không quan tâm ăn mặc.
“Không ngờ cậu lại nhanh lấy chồng đến thế.” Jenny đột nhiên cảm thán.
“Tớ cũng không ngờ.” Amy vuốt bụng cười ngọt ngào, cô càng ngày càng mong chờ đứa bé được sinh ra.
“Nhìn cậu vui vẻ như vậy, biết là hạnh phúc đến thế nào rồi.” Jenny hơi ghen tị.
“Cậu cũng sẽ có ngày này thôi.”
Lúc này, cửa phòng nghỉ của cô dâu mở ra, sau đó là Gloucester xuất hiện, “Amy, thời gian đã đến, nên đi ra ngoài.”
“Em ra đây.” Amy cầm lấy bó hoa trên bàn, nhấc váy đi về phía anh trai, Jenny đi phía sau giúp cô nâng đuôi váy quá dài.
“Em thật xinh đẹp.” Gloucester vươn tay, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, cô nhóc béo tròn hay khóc vẫn lẽo đẽo đi theo anh, tự bao giờ đã biến thành một cô gái xinh đẹp đến thế này? Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, cô đã lột xác, bay ra khỏi thế giới của anh.
Amy cười, tay khoác chặt lấy lên cánh tay mạnh mẽ kia, dùng hành động để bày tỏ sự lưu luyến của cô, bất kể tương lai thế nào, cô vẫn là em gái thương yêu của anh.
Gloucester cong khóe miệng, ý cười trong đáy mắt làm dịu đi sự lạnh lẽo của anh, khiến Jenny vẫn chú ý đến bọn họ ngẩn người một chút, thầm nghĩ, Amy đúng là có người anh thật tốt,
Kéo tay anh trai, Amy bước trong bản nhạc nghi thức kết hôn “Wedding March”, trong sự quan sát của mọi người bước lên dải thảm đỏ, phía kia dải thảm, Clark đang mỉm cười đứng trước mục sư, nghênh đón cô dâu của mình.
Gloucester đưa Amy đi xong đoạn đường ngắn ngủi, không nỡ cũng phải buông tay, anh buông Amy ra, thân thiết nói với cô: “Đi thôi.”
Dưới tấm sa mỏng như ẩn như hiện, Amy mỉm cười bước lên bậc, đưa bàn tay không cho chú rể của cô.
Mục sư đối mặt đôi bạn trẻ, tuyên đọc: “Hôm nay, chúng ta cùng họp lại ở đây trước mặt Thượng Đế để chứng kiến hôn lễ thiêng liêng của anh Clark Kent và cô Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee. Đây là giây phút màu nhiệm, là thời khắc Thượng Đế lập ra từ khi Adam và Eva đặt chân xuống thế gian. Bởi vậy, nó không phải sự xấu xa khiếm khuyết, mà là thành kính và nghiêm túc. Hôm nay, trong hôn lễ thần thánh này, có hai con người sẽ trở thành vợ chồng. Nếu có bất kỳ ai có thể nêu ra lý do nào chứng minh sự kết hợp của họ là không hợp pháp, xin hãy nói ra ngay hoặc từ nay về sau yên lặng mãi mãi.”
Dưới đài không một ai lên tiếng. Mục sư hài lòng, nói tiếp với hai người trước mặt: “Tôi cũng khuyến cáo hai người, nếu một trong hai người biết tại đây có lý do nào khiến mình không thể thành hôn hợp pháp và hợp với Lời Chúa, thì hãy xưng ra.”
Amy và Clark nhìn nhau cười, im lặng.
Mục sư: “Như vậy, anh Clark Kent, anh có đồng ý trong buổi hôn lễ thần thánh này, nhận cô Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee làm vợ hợp pháp của mình, cùng chung sống dưới sự chỉ dạy của Thượng Đế không? Anh đồng ý từ nay về sau yêu thương, quý trọng, an ủi, giữ gìn cô ấy, đồng thời khi hai người còn sống, từ bỏ mọi người khác, trung thành với cô ấy không?”
Clark nắm chặt tay Amy, yêu thương nhìn cô, “Tôi, Clark Kent, đồng ý nhận Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee trở thành người vợ hợp pháp của mình, từ nay về sau vĩnh viễn chỉ có mình em, bất luận cuộc sống tốt hay xấu, giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều sẽ yêu em, tôn kính em, quý trọng em, cho đến khi cái chết ngăn cách chúng ta. Tôi xin thề trước Thượng Đế, cũng xin cam đoan trước ngài lời thề thiêng liêng của mình.”
Amy nhìn thấy rõ sự nghiêm túc trong mắt anh, thật sự cảm động.
Mục sư: “Cô Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee, cô có đồng ý ở buổi hôn lễ thần thánh này, đồng ý nhận anh Clark Kent làm chồng hợp pháp của mình, cùng chung sống dưới sự chỉ dạy của Thượng Đế không? Cô đồng ý từ nay về sau yêu thương, quý trọng, an ủi, giữ gìn cô ấy, đồng thời khi hai người còn sống, từ bỏ mọi người khác, trung thành với cô ấy không?”
Trong sự căng thẳng của Clark, Amy nhe răng cười, đọc lời thề ngắn ngọn nhưng lại là lời thề cô dùng tâm ghi nhớ nhất trong cả hai kiếp của mình từng sống: “Tôi, Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee, đồng ý nhận anh Clark Kent làm người chồng hợp pháp của mình, từ nay về sau vĩnh viễn chỉ có mình anh, bất luận cuộc sống tốt hay xấu, giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều sẽ yêu anh ấy, tôn kính anh ấy, quý trọng anh ấy, cho đến khi cái chết ngăn cách chúng tôi. Tôi xin thề trước Thượng Đế, cũng xin cam đoan trước ngài lời thề thiêng liêng của mình.”
Mục sư: “Thiên Chúa, chúng ta cầu nguyện cho tất cả các cặp vợ chồng đã kết hôn, để họ có thể tiếp tục cố gắng, có thể tiếp tục tha thứ, mỗi ngày đều có thể trải qua hạnh phúc. Đặc biệt là Clark Kent và Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee, cùng nhau bắt đầu cuộc sống tân hôn của mình, cầu chúc hai người có thể được sự phù hộ của Chúa, vĩnh viễn được bạn bè giúp đỡ, cuộc đời khỏe mạnh. Nguyện Chúa chúc phúc cho Clark Kent và Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee, chúc cho họ mãi mãi vững bền. Amen. Nguyện Chúa Cứu Thế Giê-su sẽ mãi mãi hiện diện trong cuộc sống mới của hai người, để hai người biết yêu thương thực sự. Nguyện Chúa chúc phúc cho mỗi ngày của hai người đều được hạnh phúc. Amen.”
“Amen!” Mọi người cùng nói.
“Bây giờ, hai người có thể trao đổi nhẫn.” Mục sư mặt vẻ chúc mừng nói với hai người.
Jenny cùng với người nhận vai phù rể đều cầm hộp đựng nhẫn bằng gấm, đứng bên cạnh bọn họ.
Đôi nhẫn này là Amy và Clark cùng chọn, là một cặp nhẫn trông rất đơn giản. Trên vòng nhẫn bạch kim cẩn một viên ngọc bích nhỏ, mặt trong nhẫn khắc tên hai người viết hoa, đơn giản mà tinh xảo.
Clark cầm chiếc nhỏ hơn, cầm tay Amy, đeo nhẫn vào, lại hôn một cái lên đó.
Giây phút này, Amy đột nhiên có cảm giác bị trói buộc, nhưng cô rất vui lòng bị người trước mắt này trói buộc vĩnh viễn.
“Tới lượt em.” Clark vẫn giữ tư thế hơi cúi người, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói với cô.
Amy cầm lấy nhẫn Jenny đưa qua, trái tim căng thẳng, luồn vào ngón tay áp út của Clark.
Mục sư: “Bây giờ, hai người có thể hôn đối phương.”
Trước sự chú mục của mọi người, Clark vén khăn sa che đầu màu trắng lên, nhìn cô vợ bé nhỏ mới toanh của anh bên dưới, thành kính mà dịu dàng khẽ chạm lên môi cô.
Nhiệt độ nóng rực truyền đến từ nơi tiếp xúc, Amy chẳng chút nghĩ ngợi đến còn có người xung quanh, cô giơ tay quàng lên cổ Clark, chủ động hé miệng để anh càng xâm nhập sâu hơn.
Bên tai, dường như có tiếng vỗ tay và âm nhạc vang lên, nhưng chẳng còn gì có thể xâm nhập vào lòng cô nữa, tất cả sự chú ý của cô đã đặt hết lên người anh, hình ảnh thần tượng dưới đáy lòng hóa thành bụi bặm biến mất, còn lại chính là người chồng của cô, cha của con cô.
Cũng là người đàn ông mà cô yêu nhất cuộc đời này.
Em xin thề, nhất định vĩnh viễn ở bên anh, chồng yêu dấu của em.
Anh xin thề, nhất định vĩnh viễn ở bên em, vợ yêu dấu của anh.