Đi học, ăn cơm, tản bộ, ngủ. Đây là toàn bộ cuộc sống hiện tại của Amy, ngoài những việc này ra cô không được làm gì khác.
Martha mỗi ngày đều chuẩn bị cho cô thức ăn vừa ngon vừa đủ dinh dưỡng, Gloucester cũng thường xuyên cho người mang đồ ăn rau củ quả..vv.. tới, gần nửa tháng, Amy liền béo thêm một vòng, hai má vốn hơi hóp trở nên đẫy đà, cái cằm thon thả sắp biến thành hai cằm mất.
Điều này khiến Amy rất chán nản, nhưng cô không thể không ăn, hơn nữa vì không có biểu hiện nôn nghén, tình trạng ăn uống dạo này của cô tốt vô cùng, dù là chính bản thân cô cũng không khống chế được.
Tuy rằng những ngày này giống như sâu gạo cứ thế mà qua, nhưng vì baby trong bụng, Amy chỉ đành nhịn. Dù sao ngoài bị hạn chế không có tự do thì không còn gì không tốt cả.
“Amy, ngày mai sẽ đi Anh, hành lý của con đã thu dọn xong hết chưa?” Martha như mọi khi làm cơm dinh dưỡng cho Amy, mà Amy chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, giúp đưa cái này cái nọ..vv..
Vì ở gần nhau, nửa tháng này quan hệ giữa Amy và Martha càng ngày càng tốt, ngay cả Clark cũng từng ghen tị nói hai người nhìn còn giống mẹ con hơn là anh.
Amy gật đầu: “Con đã thu dọn hết rồi, mẹ và bố thì sao ạ? Đã ổn hết chưa?” Lần này về Anh là vì sắp đến Giáng sinh, cô nhất định phải có mặt ở dạ tiệc Noel của Nữ hoàng Elizabeth, Clark làm vị hôn phu của cô tất nhiên phải cùng tham dự.
Về phần Martha và Jonathan, bọn họ được Nữ hoàng mời đến bàn về chuyện kết hôn của Amy.
Theo lời Gloucester nói, Nữ hoàng lúc mới nghe tin Amy mang thai đã rất tức giận. Bà không ngờ cô cháu gái ngoan ngoãn như vậy mà lại có thể mang thai trước khi cưới, có điều bà cũng đổ hết tội lỗi lên đầu Clark, nhất định cho rằng Amy là bên bị hại (tuy rằng sự thật cũng đúng vậy), không có chút tội lỗi sai lầm nào hết.
Vốn dĩ Nữ hoàng Elizabeth cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng Gloucester thuyết phục bà, đứa bé trong bụng Amy cũng thuyết phục bà, bất kể thế nào, chỉ cần Amy hạnh phúc là được rồi.
Hy vọng cháu gái mình có thể sống tốt, Nữ hoàng Elizabeth ban đầu thậm chí còn định đặc cách phong tước vị cho Clark, nhưng anh từ chối. Tuy rằng hơi mất mặt khiến Nữ hoàng không vui, nhưng cũng khiến bà thay đổi cách nhìn với cậu cháu rể tương lai này một chút, tuy rằng danh hiệu quý tộc của Vương quốc Anh không được quá coi trọng như trước kia, nhưng thân phận danh giá vẫn tồn tại như trước, sự hấp dẫn đó không phải ai cũng có thể từ chối.
Vì thế Nữ hoàng Elizabeth sinh ra không ít tò mò về Clark, do đó mới có vụ gặp mặt trước lễ Giáng sinh. Mà làm cha mẹ Clark, vợ chồng nhà Kent tất nhiên cũng được mời.
“Anh trai con nói cậu ấy đã sắp xếp ổn thỏa hết, bố mẹ cần chuẩn bị gì hôm qua đã thu dọn hết rồi.” Martha cho thực phẩm vào nồi, chuẩn bị nấu canh đầu cá mộc nhĩ (một món ăn dinh dưỡng cho phụ nữ có thai) tẩm bổ cho Amy: “Nhưng còn Clark thì sao? Clark không phải xin nghỉ một tháng à? Cấp trên đồng ý cho nó nghỉ ngơi?”
Amy gật đầu: “Ông White là người dễ nói chuyện, bọn họ vốn cũng nghỉ Noel, hơn nữa gần đây không có tin tức gì lớn, ở tòa soạn không nhiều việc lắm.” Dạo này Metropolis thật sự yên ổn, Lex Luther đang vội vàng tìm cách ứng phó Gloucester và Bruce liên thủ, nào còn có hơi sức đâu gây rối Siêu nhân – tuy rằng Gloucester không nói gì, nhưng Amy biết gần đây bọn họ cũng bị tấn công mấy lần, đều là Clark đến cứu người.
Nói vậy Lex Luther giờ lại hận chết Siêu nhân rồi.
Người lớn hai nhà đã bàn bạc xong xuôi chuyện kết hôn, đầu tiên tổ chức lễ cưới ở Anh, rồi sau đó lại về thị trấn Smallville cử hành lần nữa, như vậy bạn bè họ hàng hai bên đều có thể tiếp đãi được hết.
Mà phía Anh đã chọn được ngày lành tháng tốt, chỉ cách lễ Giáng sinh mấy ngày, Gloucester đã sớm chuẩn bị, hiện giờ chỉ chờ Nữ hoàng thấy người gật đầu nữa là xong.
Tuy rằng rất không vừa mắt Clark, nhưng anh không thể không thừa nhận Clark miễn cưỡng có thể coi là một người làm chồng tốt, qua cửa ải của Nữ hoàng không khó.
“Vậy là tốt rồi, ở thị trấn bố mẹ đã gửi hết thiệp mời, nếu lúc đó Clark không có thời gian thì rắc rối.” Martha vì nóng vội, từ lúc bàn xong ngày với Gloucester thì hôm sau liền đi in một đống lớn thiệp mời, viết và gửi cho tất cả mọi người quen biết, hy vọng hôn lễ của con trai được tất cả mọi người chúc phúc.
Nếu không phải Amy mang thai cần người chăm sóc thì giờ bà đã về nhà sắp xếp mọi thứ rồi.
Sáng hôm sau, Amy và cả nhà Kent đi cùng Gloucester lên máy bay riêng về nước Anh.
Ở lâu đài của dòng họ Richmond một đêm, hôm sau Buckingham phái người đến mời bọn họ yết kiến, hơn nữa còn đặc biệt nói rõ là bí mật yết kiến.
Vì là đi gặp Nữ hoàng, tuy rằng không phải là gặp mặt chính thức nhưng vợ chồng nhà Kent vẫn thấy căng thẳng, cũng may trang phục được phía cung điện chuẩn bị sẵn, hy vọng là bù lại được cho lễ nghi được một phần, không có sai lầm gì lớn.
Khi Amy và nhà Kent đến, Nữ hoàng tiếp bọn họ ở nhà kính. Bà đang vẽ tranh, mà Gloucester sáng sớm đã không thấy đâu giờ này đang đứng bên cạnh dựa vào cột hoa bưng trà xem bà vẽ.
Nhìn thấy anh trai đang ở đó, lo lắng trong lòng Amy bớt đi không ít. Cô kéo váy cười ngọt ngào gọi: “Bà nɠɵạı”.
“Amy thân yêu bé nhỏ của ta, cuối cùng cháu cũng về gặp bà.” Nhìn thấy đứa cháu mình vẫn yêu thương, Nữ hoàng có chút kích động vẫy tay với cô, ý bảo cô bước lại.
“Cháu cũng rất nhớ bà nɠɵạı.”
Amy nghe lời bước đến, bị Nữ hoàng túm chặt, nhìn từ trên xuống dưới cẩn thận, “Nhớ bà cũng không về thăm bà, đến đây bà xem có gầy đi không nào?!”
“Có gầy đâu ạ, bà xem này, cằm cháu sắp biến thành hai cái rồi, khó coi chết đi được.” Amy oán giận chỉ cái cằm của mình, không quên quay qua nghịch ngợm mỉm cười với Martha một cái, hy vọng bà không để ý lời mình nói.
“Con gái phải béo chút mới tốt, gầy như da bọc xương thì có gì hay?” Nữ hoàng hiền hậu mỉm cười, cũng theo ánh mắt Amy nhìn về phía nhà Kent.
“Xin ra mắt Nữ hoàng Bệ hạ.” Nhà Kent hành lễ cứng ngắc, tuy rằng Nữ hoàng nhìn có vẻ rất nhã nhặn ôn hòa, tựa như một người phụ nữ lớn tuổi bình thường, nhưng trong lơ đãng vẫn toát ra khí chất vương giả cao quý khiến Martha và Jonathan trước nay chưa từng gặp qua quý tộc không được quen cho lắm, còn Clark thì lo lắng vị trưởng bối này sẽ không đồng ý chuyện kết hôn của hai người.
Nữ hoàng miễn lễ, cẩn thận đánh giá Clark, cuối cùng vừa lòng gật đầu, nói với Gloucester: “Chàng trai này không tồi.”
Gloucester chỉ cười cười, không trả lời.
Amy nghe xong, trong lòng thả lỏng, biết là bà nɠɵạı sẽ không khiến Clark quá khó xử.
Nữ hoàng chỉ vị trí bên cạnh: “Mọi người ngồi xuống nói chuyện đi, hôm nay là gặp riêng, không cần phải căng thẳng như vậy.
Mọi người đều ngồi vào chỗ, nơi Martha ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy tranh Nữ hoàng vẽ, chính là cảnh sắc trong nhà kính, tuy rằng hơi thiếu sức sống, nhưng kỹ thuật không tồi, so với mình mạnh hơn không ít: “Nữ hoàng cũng thích vẽ tranh?”
Nữ hoàng thấy bà có hứng thú với tranh của mình, gật đầu: “Bình thường rảnh rỗi tôi thích vẽ tranh thế này.”
“Bà nɠɵạı có thể cùng mẹ Martha thảo luận vấn đề này, bà ấy cũng là một họa sĩ bà ạ.” Không muốn Nữ hoàng nhớ tới mẹ mình mà đau lòng, Amy sửa lại xưng hô với Martha.
Nhưng nghe đến từ “mẹ”, Nữ hoàng vẫn hơi ngẩn ra, bà hồi thần lại, nhìn về phía Martha, “Vậy à, Martha, cô cảm thấy tranh của tôi thế nào?”
“Rất đẹp, nhưng hơi thiếu sức sống, có lẽ Nữ hoàng nên thử vẽ phong cảnh thôn quê dã nɠɵạı thử xem.” Martha không chút giấu diếm nói ra đề nghị của mình, nói xong mới nhận ra có vẻ mình có chút mạo phạm.
Thế nhưng Nữ hoàng không để ý, ngược lại bà hứng thú nhìn Martha: “Rất hiếm người thẳng thắn giống như cô.” Bà vẫn biết tranh của mình chỉ thiên về kỹ thuật mà thiếu linh khí, nhưng ngoài giáo viên trước đây dạy vẽ tranh, không ai dám bình luận bà như vậy.
“Kỳ thật tranh của Nữ hoàng rất đẹp, không giống tranh trừu tượng của tôi, chẳng ai hiểu được.” Martha cười cười, có chút trêu chọc nhìn về phía Amy.
Nữ hoàng cũng nhìn theo về phía Amy, sau đó mỉm cười, thành tích nhận xét thưởng thức nghệ thuật của Amy chỉ có thể tính miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Amy ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Buồn cười lắc đầu, Nữ hoàng bắt đầu trò chuyện với Martha, tất cả đều liên quan đến hội họa, khiến Martha thấy thoải mái hơn, không còn căng thẳng.
Hai người càng nói càng thấy ăn ý, rất có cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn, nói nói cười cười quên hết sạch mọi người khác.
“Xem ra, việc kết hôn của chúng ta hẳn là không thành vấn đề.” Clark nhẹ nhàng thì thầm bên tai Amy.
Hơi thở ôn nhu phả tới khiến tai Amy ngưa ngứa, cô sờ sờ tai, lại nhìn vẻ cao hứng của Nữ hoàng, không thể không thừa nhận anh nói đúng.
“Clark.” Lúc này Gloucester đặt chén trà xuống, “Nhà thi đấu của cung điện không tồi, chúng ta tới đó vận động một chút đi.” Tuy rằng là mời, nhưng ngữ khí cứng rắn không để cho người khác có thể từ chối.
Clark nhìn Amy, nhận trở về một nụ cười thương cảm lực bất tòng tâm, anh chỉ có thể mặt mày sầu khổ đi theo Gloucester đến khu vực nhà thi đấu.
Jonathan lo lắng nhìn Clark rời đi, cứ cảm thấy quan hệ giữa hai người không được ổn cho lắm, là ông nhìn nhầm sao?
“Bác Jonathan, bác nếm thử cái này xem, chắc sẽ thích đấy ạ.” Vì phân tán sự chú ý của Jonathan, Amy đặt đĩa bánh ngọt của buổi trà chiều đến trước mặt ông.
“Ờ.” Thu hồi ánh mắt, nhìn đĩa bánh ngọt đẹp mắt, Jonathan quyết định mặc kệ con trai, dù sao nó sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vì thế, bố chồng tương lai và cô con dâu tương lai vui vẻ trò chuyện nghiên cứu các món bánh ngon tuyệt của buổi trà chiều, không quan tâm đến người rời đi sẽ xảy ra chuyện gì nữa.