Ở tòa soạn không phục vụ đồ ăn cho nhân viên, mọi người đói bụng muốn ăn gì chỉ có thể tự mình ra ngoài tìm nơi giải quyết, hoặc là mua trở về.
Vì Amy mang theo đồ ăn, cho nên hai người dự định đến phòng trà cho nhân viên nghỉ ngơi ăn cơm trưa.
Đặt đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng, tuy rằng những món Amy chuẩn bị dù cho có ăn lạnh vẫn ngon lành, như là sanwich.., có điều dù sao cũng có điều kiện, thức ăn vẫn là ăn nóng thì tốt hơn.
“Bọn họ lúc nào thì chụp ảnh quay phim xong?”
“Đang thu dọn rồi, nhanh chóng sẽ đi thôi. Sao thế? Không phải em nói muốn đến xem à? Bây giờ lại thấy nhàm chán rồi?” Clark từ phía sau ôm lấy cô, vô cùng thân thiết cọ cọ đầu vào cổ cô.
“Đừng đùa, ngứa…” Amy bị anh làm cho ngứa ngáy muốn cười, nhẹ đẩy ra, Clark lại chẳng chút nhúc nhích. “Em muốn đến xem trường quay chứ không phải thế này, một đám người cầm máy ảnh chụp lung tung khắp nơi? Thật sự là hơi thất vọng.”
“Em yêu, bọn họ đang chụp ảnh tuyên truyền, nếu quay phim ghi hình thì nhất định đã dọn dẹp kỹ hiện trường rồi.” Clark tiếp tục cọ xát, thuận tiện còn hôn Amy vài cái.
“Ôi, đừng như vậy, chỗ này là nơi công cộng mà..” Amy ngượng ngùng, cô nhìn quanh bốn phía, nhưng không ai chú ý đến bọn họ, mọi người đều đang bận bịu việc của chính mình… bận lấy lòng người tình trong mộng??!!!
Trời ạ, tuy rằng Amy biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô không ngờ lại… khoa trương thế này, bất kể có bạn trai bạn gái, có vợ có chồng hay chưa, không ai quan tâm công việc hay người nhà gì nữa, tất cả mọi người đều thành đôi thành cặp thân thân mật mật dán vào nhau, nói mấy lời tán tỉnh đến buồn nôn, vô cùng thân thiết.
“Ồ, xem ra nước hoa có tác dụng rồi, Clark anh làm gì thế, uhm…” Amy đang cảm thán nước hoa báo thù lợi hại, vừa quay đầu liền bị Clark hôn ngay miệng.
“Em yêu, đừng quan tâm bọn họ, em chỉ cần chú ý đến anh là được rồi.” Clark vừa hôn vừa nói, đôi mắt màu lam sáng rực như lửa.
“Chờ chút chờ chút..” Amy dùng sức đẩy anh ra, “Anh làm sao vậy?”
Clark tách ra một chút, nhưng vẫn giữ chặt Amy trong lòng không chịu buông ra: “Cái gì mà làm sao?”
“Anh nhìn trông là lạ..” Giống như những người ngoài kia, Amy đưa mắt nhìn ra ngoài, vừa vặn thấy Perry White la lên: “Nữ thần của tôi, người tình trong mộng của tôi!!” đuổi theo cô lao công vệ sinh đang thất kinh chạy ra khỏi văn phòng.
“Có gì lạ đâu? Anh rất ổn, vẫn như cũ, chỉ là phát hiện ra thật sự rất yêu em, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên em không rời..” Clark vẻ mặt dịu dàng yêu thương say đắm, hiện giờ, trong mắt anh chỉ có Amy, những lời nói của anh cũng xuất phát từ nội tâm.
Những câu nói tình ái kiểu buồn nôn thế này khiến Amy cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, ông trời ơi, tại sao Clark trông giống như nhiễm phải nước hoa “báo thù” vậy? Nước hoa hẳn là không có tác dụng đối với anh mà?!
Không thể không nói Amy thất sách, mọi chuyện đều không có tuyệt đối, nội dung bộ phim đều có thể biến hóa huống chi là một chi tiết nhỏ thế này? Hiệu ứng con bướm là rất lớn đó.
Có điều hiện giờ cô không có thời gian nghĩ những điều này, đàn ông động dục đã khó đối phó, siêu nhân động dục lại càng khó đối phó hơn.
“Clark, nghe em nói, đừng như vậy nữa, à, đồ ăn được rồi này, chúng ta ăn cơm trưa thôi.” Amy đập bàn tay Clark lộn xộn trên người cô, ý bảo anh buông mình ra, lấy cơm trưa ra khỏi lò vi sóng.
“Anh muốn ăn em hơn…” Giọng Clark hơi khàn khàn đầy ám muội, cũng chết tiệt gợi cảm.
Vì thế, cả người Amy đều bị hun nóng: “Anh..anh..anh..anh!!!”
“Làm sao vậy?” Clark khó hiểu hỏi.
“Anh ăn nhanh một chút đi! Cứ dán dính như vậy, ghê tởm muốn chết!” Amy dùng sức đẩy, cuối cùng cũng chui ra được khỏi lồng ngực Clark.
“Được, Amy nói thế nào thì sẽ như thế.”
Bữa trưa này đúng là bữa trưa khó ăn nhất từ trước đến nay, ánh mắt Clark khiến cô mặt đỏ tim đập, không biết nên làm sao. Trong nguyên tác phim thì tác dụng của nước hoa “báo thù” không kéo dài quá lâu, có điều cũng trong vòng hai ngày, nhưng hai ngày cũng đủ xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như có thể Clark sẽ “ăn” chính mình mất.
Tuy rằng Amy có tự tin bản thân không đồng ý Clark sẽ không xằng bậy, nhưng cô sợ là định lực của chính mình không đủ.
Hu hu.. Sắc đẹp gì đó, không phải chỉ có tác dụng với đàn ông thôi đâu. Nhìn Clark đối điện cười càng thêm quyến rũ, Amy khóc không ra nước mắt.
Cơm nước xong, Amy thẳng tay kéo Clark cúp giờ làm đi dạo phố, hiện giờ ở tòa soạn không phải loạn bình thường nữa. Về phần về nhà? Cô còn chưa ngốc đến nỗi tự đưa thân mình vào miệng sói.
Kéo Clark đi dạo tiệm quần áo, lại đi dạo trung tâm mua sắm, cuối cùng ngay cả siêu thị cũng lượn mấy vòng, bất kể Amy mua cái gì, Clark đều vẻ mặt tán thành, những lời ca ngợi như vòi nước mở khóa ào ào tuôn ra.
Clark trong trạng thái tình si thế này khiến Amy toàn thân nổi da gà đi thẳng ra ngoài, ông trời ơi, rốt cuộc thì khi nào anh mới có thể khôi phục lại như bình thường vậy?
Đi dạo phố buổi chiều một chút, ăn xong cơm tối bên ngoài, Amy không thể không trở về, tuy rằng cô cũng không muốn về chút nào.
“Kỳ lạ, đèn bên nhà anh sao lại bật thế kia?” Quay lại nhà trọ, xe vừa dừng đúng ở đầu đường phía sau phòng Clark, Amy thấy trên cửa sổ có ánh đèn hắt lên cả vách tường đối diện.
Clark tháo kính mắt xuống, nhìn lên trên lầu, sắc mặt hơi kỳ dị: “Lois ở trong, mặc… trang phục múa Ấn Độ.”(hở bụng hở ngực rất là sexy đó nhe)
Sắc mặt Amy lập tức sầm xuống: “Đêm nay anh ở bên nhà em!” Lời vừa nói ra, lập tức Amy liền nhận ra sai lầm, nhưng Clark không để cô có cơ hội đổi ý.
“Chúng ta đây nhanh lên thôi, bên ngoài trời rất lạnh.” Clark lấy cớ giải thích, ôm cô lên lầu.
Hai người vào phòng, Bakersfield nghe tiếng cửa mở, vẫy đuôi chạy ra, Amy ngồi xuống ôm lấy nó, “Bakersfield ở nhà thế nào? Có ngoan ngoãn nghe lời không? Bọn họ có cho mày ăn đúng giờ không?”
Bakersfield không thể nói chuyện, Amy kiểm tra cái ổ nhỏ của Bakersfield, cái ổ rất sạch sẽ, trong bát còn có thức ăn cho chó vẫn chưa hết, bên cạnh còn có nước trong, ngay cả WC cho chó cũng đã được dọn sạch, hết thảy đều tốt.
Đặt Bakersfield xuống, Amy xoay người định nói với Clark điều gì đó, một cái ôm dịu dàng cùng với nụ hôn nóng bỏng đã ngăn chặn tất cả lời nói của cô.