Tiễn Clark, Amy bắt đầu thu dọn, trong lòng lại không thể bình tĩnh.
Hiện tại cô có thể chắc chắn Clark là siêu nhân rồi – tuy rằng hiện tại thì chưa phải – như vậy, cô đối với tương lai thế giới này không còn chắc chắn như trước. “Super Man” dù sao cũng chỉ là một câu chuyện, không phải thế giới thực, nếu tương lai không giống với cuộc sống mà Amy từng sống cũng là dễ hiểu, chỉ riêng thành phố này được gọi là “Metropolis” là có thể minh họa cho điều này.
Hơn nữa thế giới có “Siêu nhân” thật sự nguy hiểm hơn so với thế giới thực, siêu nhân mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi cứu người, hoả hoạn, các vụ án giết người ở Metropolis nhiều hơn bình thường, trong khi nhân vật phản diện lớn nhất là Lex Luther vì diệt trừ siêu nhân, lại thường xuyên gây ra những chuyện nguy hiểm cho thế giới , đây không phải việc một cô gái trẻ như Amy có thể giải quyết, điều này khiến cô từ bỏ ý định ban đầu là tìm cơ hội rũ bỏ đám vệ sĩ theo đuôi kia, dù tự do là quan trọng nhưng cũng phải còn mạng mới có thể hưởng thụ.
Tuy nhiên, hưng phấn và kích động khi nhìn thấy thần tượng vẫn giúp cho cảm giác nguy hiểm trong lòng Amy giảm xuống. Sau khi dọn dẹp xong, Amy lại mở laptop, lần này cô muốn đem những diễn biến phim có liên quan đến “siêu nhân” viết ra đại khái, đương nhiên, cô sẽ dùng cách ghi chép chỉ mình mình hiểu được, đề phòng ngày nào đó không cẩn thận bị thần tượng bên hàng xóm nhìn lén.
Tuy rằng trước đó không lâu cô vừa mới xem qua phim “siêu nhân”, nhưng không may đó phim truyền hình, rất nhiều chi tiết nhỏ Amy không chú ý nhớ rõ, cho nên bận rộn đến quá nửa đêm, Amy mới viết hết ra được những điều mình còn nhớ, nhưng đều không được đầy đủ, chỉ có những tình tiết chung chung đại khái của bộ phim, còn chi tiết, tên địa điểm..v..v…. đều nghĩ không ra .
Thêm vào bản ghi chép những mật mã linh tinh mà chỉ Trương Dung trước đây và Amy bây giờ mới hiểu, Amy gập máy tính, đứng dậy cầm áo ngủ vào phòng tắm, định tắm rửa xong rồi ngủ, ngày mai cô còn phải đến trường học làm thủ tục nhập học.
Căn hộ nhỏ giá rẻ, diện tích cũng không lớn, đương nhiên không thể mong đợi có một phòng tắm tốt, còn may mắn là phòng tắm có bình nóng lạnh có thể cung cấp nước nóng cả 24 giờ.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, Amy cởi quần áo bỏ vào trong giỏ quần áo bên cạnh treo trên cửa, lại lấy một mũ tắm bao kín mái tóc dài để lúc tắm rửa khỏi bị ướt.
Mở vòi nước nóng, nước từ trong vòi sen lập tức phun ra , Amy đợi một lát, sau khi xác định độ ấm thích hợp, lúc này mới đứng ở dưới vòi hoa sen, vừa tắm vừa ngâm nga khe khẽ hát.
Nhà trọ cũ thường thường sẽ có một vài loại sinh vật đáng ghét tồn tại, cho nên khi Amy đang tắm, từ lỗ thoát nước trên nền phòng tắm chui ra một con chuột bự cũng là một điều rất bình thường. ( tự mình trải qua, làm ta sợ muốn chết ==)- tác giả nói).
“A…!!!…” Tiếng thét chói tai vang lên trong nhà trọ im lặng.
Clark đang tắt đèn, bị tiếng thét chói tai nhà bên làm kinh động, phản ứng đầu tiên chính là bỏ kính ra, hướng nơi phát ra tiếng thét chói tai nhìn lại.
Vách tường dày qua mắt anh trở nên trong suốt, Clark nhìn thấy người hàng xóm mới của mình, ŧıểυ thư Amy đang đứng ở trên chiếc ghế nhỏ, cầm cây chổi ra sức chà đạp con chuột chết trên nền đất, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập kinh hoàng cùng tức giận, miệng còn lẩm bẩm: “Cho mày biết thế nào là làm ta sợ, chết này, chết này!!”.
Điều quan trọng nhất là, Amy hiện tại không có mặc quần áo. Clark nhìn thấy Amy người đầy bọt không sót một mảnh, không tự chủ được mà nuốt nuốt nước miếng.
Clark biết hiện tại chính mình không nên giống như kẻ chuyên đi rình trộm mà nhìn một cô gái đang tắm rửa, nhưng mắt lại không sao dời đi được, bộ dáng Amy nhìn qua thì nhỏ con, nhưng thân thể của cô lại tuyệt không “nhỏ”, trên bộ ngực sữa cao thẳng là hai điểm hồng nhạt xinh đẹp, vòng eo thon tinh tế như rắn nước, cặp mông tròn trĩnh mượt mà, một đôi chân trắng như tuyết mảnh mai thon dài, – có chút khác với người phương Tây, nhưng thân hình cô vốn là nhỏ nhắn, cho nên kích thước như vậy so với người phương Tây cao lớn có thể coi là ba vòng chuẩn, thân hình nóng bỏng mê người.
Clark chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, biết không thể nhìn nữa, vừa định thu hồi ánh mắt, lại thấy một người thanh niên diện mạo bình thường bước nhanh đến trước cửa Amy, vội vàng gõ cửa phòng: “ŧıểυ thư Amy, cô làm sao vậy?”
Clark không biết người này, nhưng từ khi vào nhà trọ anh đã biết bên người Amy có người đi theo, cũng nhận thấy bọn họ không có ý đồ xấu, hiển nhiên là bảo vệ Amy. Điều này anh có đôi chút tò mò với thân phận thực sự của Amy, lại nghĩ đến sự quý phái trên người Amy, trong lòng nghĩ, có lẽ Amy thật sự là một ŧıểυ thư quý tộc .
Amy không biết đã bị Clack nhìn sạch sẽ, nghe thấy có người gõ cửa, liền quàng khăn tắm đi ra, không mở cửa, nói vọng ra ngoài : “Không sao, chỉ là con chuột thôi, hoảng sợ một chút, anh trở về đi.” Amy không phải nhát gan nhưng cũng có sợ hãi vài thứ , đều là những thứ đại đa số con gái ghét như là chuột, rắn, sâu… đương nhiên không dám xem phim kinh dị cũng vì nguyên nhân đó, cô rất sợ bóng tối.
Nói với vệ sĩ xong, Amy trở về phòng tắm, cầm vòi nước dọn sạch con chuột chết, lúc này mới tiếp tục tắm rửa, bất quá lần này cô đứng ở trên ghế, miễn cho lại có con chuột khác chạy đến dọa mình.
Clark cũng thu hồi ánh mắt, quay đầu ngủ, nhưng tiếng hát cùng hình ảnh trong phòng tắm nhà bên kia lại quấy rầy anh hết cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Amy ăn xong bữa sáng, trang phục chỉnh tề, lấy ba lô chuẩn bị đi học, khi ra ngoài thì gặp Clark cũng đang bước ra khỏi cửa.
Kỳ thật anh có ngủ được đâu, lúc đầu là vì chuyện công việc, đến nửa đêm thì bị cô gái trước mắt làm cho rối loạn .
“Cũng được, chỉ có điều giường của tôi hình như có vấn đề, vừa nằm xuống là kêu kèn kẹt.”
Amy có chút ngại ngần nói, cô không phải là người dễ ngủ, gặp phải việc này lại càng khó ngủ hơn.
“Có lẽ là đinh ốc bị lỏng, có cần tôi giúp cô xem chút không?”
Clark hỏi một cách lịch sự, anh còn nhớ rõ cô gái trước mặt này có không ít người bảo vệ.
“Vậy thật sự rất cảm ơn anh, tuy nhiên bây giờ chúng ta đều phải ra ngoài, hay là buổi tối anh xem giúp tôi nhé ?” Amy vừa nói cảm ơn vừa đề nghị.
“Được, tôi rất vui lòng .”
“Mà anh đang muốn đi đâu đấy?”
Hai người cùng đi xuống lầu, Amy tuy rằng biết Clark đến Nhà hát số 42 nhưng vẫn lễ phép hỏi một câu.
“Tôi đến Nhà hát số 42 xem thử, hy vọng tìm được điều gì đó hữu dụng.”
Clark nhún nhún vai, hai tay đút túi, nhảy vài bước xuống tầng dưới, sau đó quay đầu lại nhìn Amy còn đang đứng trên cầu thang.
Amy bị hành vi trẻ con này của anh làm bật cười: “Tôi nghĩ anh sẽ được như ý .”
“Ha ha, hy vọng lời chúc của cô có thể trở thành sự thật.”
“Tin tôi đi, nó là sự thật.” Amy cười thần bí.
Clark nghi hoặc nhìn Amy, nhưng cũng không đem lời của cô để trong lòng.
****
Tạm biệt Clark, Amy bắt xe đến NYU, thủ tục chuyển học đã được Gloucester làm xong từ lâu, bây giờ cô đi chỉ để làm nốt những việc còn lại, như là lấy giáo trình, chọn môn học, chương trình học..vv.., đương nhiên sau khi báo cáo xong còn phải theo giảng viên đến đúng lớp mình học, rồi cuối cùng mới là đi học.
NYU khai giảng đầu tháng chín, thời gian Amy chuyển đến là đầu tháng mười, đối với sinh viên chuyển trường Amy này tất cả mọi người đều tò mò, không như trung học, ở đại học rất hiếm thấy sinh viên chuyển trường, nhất là trường đại học hàng đầu thế giới như NYU này, cho nên sinh viên chuyển trường nɠɵạı trừ có thành tích tốt còn cần bối cảnh gia thế hơn người.
Hai điều này đối với Amy đương nhiên không thành vấn đề , thành tích của cô ở trường học quý tộc trước đây là hạng nhất hạng hai, mà nhà Richmond ở Anh quốc, nɠɵạı trừ hoàng gia là gia tộc quý tộc lớn nhất thì dù thân phận địa vị hay là quyền lực tiền tài đều không thể khinh thường, gia thế như vậy ngay cả tổng thống Mĩ cũng phải kính trọng ba phần, sao lại không đủ tư cách vào NYU nhập học?
Đương nhiên những điều này cũng chỉ có mấy người cấp cao ở trường biết thôi, Amy cũng không hy vọng bởi vì thân phận sáng chói mà đưa đến bao nhiêu phiền phức, cô muốn có một cuộc sống tự do .
Sau khi được giới thiệu với các sinh viên cùng học, tầm vóc nhỏ nhắn đáng yêu của Amy tự nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt, cô lại làm bộ như không biết, chỉ nhìn thời khóa biểu, hỏi nữ sinh ngồi cùng bàn, sau khi tiếng chuông hết giờ vang lên , Amy rời khỏi phòng đi học môn tiếp theo .
Chương trình học của NYU áp lực không lớn nhưng yêu cầu rất cao, thành tích Amy vẫn rất tốt, tuy vừa mới chuyển đến chưa kịp thích ứng hoàn toàn nhưng cô tin mình rất nhanh có thể vượt qua .
Hôm nay môn học không nhiều, buổi sáng chỉ có hai tiết, cho nên Amy sớm rời khỏi trường, bắt xe về nhà.
Lúc này, cô lại gặp Clark.
Nhìn thấy người trước mắt giống cô cũng vừa trở về , Amy không khỏi hoài nghi mình có phải đụng tới định luật xuyên qua không – đến đâu cũng có thể gặp được diễn viên.
Clark có vẻ khá vui, trên mặt vẫn còn thấy vẻ tươi cười, Amy đoán anh hẳn là đã được Nhật báo Hành tinh nhận vào làm.
Quả nhiên, sau khi hai người chào hỏi, Clark vui vẻ nói:
“Amy, tôi đúng là đã trở thành phóng viên của Nhật báo Hành tinh, cám ơn khích lệ ban sáng của cô.”
“Việc đó tôi không thấy bất ngờ chút nào, nhưng dù sao cũng chúc mừng anh, về phần lời khích lệ kia, cũng có gì đáng kể đâu, tôi chỉ là nói ra quan điểm của mình thôi.”
“Dù sao vẫn phải cám ơn cô, một buổi trà chiều thì sao? Coi như là quà đáp lễ ngày hôm qua .”
“Anh có thể chuẩn bị sao?”
“Đương nhiên….không, tay nghề của tôi kém lắm. Nghe nói quán cà phê nhỏ góc phố đằng kia cũng không tồi, tuy rằng không được giống như buổi trà chiều mà cô đã làm.”
“Vinh hạnh.”
Amy cười vui vẻ vì thân thiện và nhiệt tình của Clark, lại nói dù sao cô cũng là người nước khác, có thể có một người bạn thân thiết cũng hay, hơn nữa người bạn này còn là một “Siêu nhân” .
“Vậy xin mơì.” Clark giơ tay, Amy mỉm cười khoác lên, hai người đi đến quán cà phê góc phố đó.