Trong căn hộ yên tĩnh, đột ngột truyền đến một giọng nữ thét chói tai.
Clark đang ngồi trên sofa nghiên cứu giấy tờ về “thuốc tăng trưởng trí não số 5” trộm ra được từ trong phòng điều trị của trường Baker Worth, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu, vội vàng bỏ tờ giấy xuống vọt tới trước phòng tắm, gõ cửa hỏi: “Amy, sao vậy?” Không phải là lại có chuột chứ?
Không bao lâu sau, cửa mở, Amy mặc áo choàng tắm run rẩy bước ra, trên mặt không biết là nước hay nước mắt, vọt ra nhào thẳng vào lòng Clark: “Ô ô, bên trong, bên trong…” Cô đã bị dọa sợ đến không nói ra lời.
“Ngoan, không sao đâu..” Clark ôm cô, ló đầu nhìn vào trong phòng tắm, ánh mắt nhất thời biến đổi: “Chết tiệt!”
Trong phòng tắm, Amy đặt quần áo thay ra vào giỏ đặt trong góc, bồn tắm phía sau rèm cửa đang ào ào chảy ra nước nóng, hơi nước mờ mờ tràn ngập khắp phòng, mà nước nóng bên trong vốn dĩ là trong suốt không màu lúc này đột nhiên đã biến thành đỏ tươi như máu, vung vãi tràn ngập khắp nơi, trong bồn tắm đã hóa thành một bể máu, quỷ dị mà kinh khủng.
Amy đã sợ đến sắc mặt chuyển thành trắng bệnh, cô sợ nhất là những thứ quái dị thần bí kiểu này, trong lúc không đề phòng mà nhìn thấy cảnh tượng này, không té xỉu đã là may lắm.
“Ngoan, đó không phải là máu, chỉ là chất lỏng màu đỏ thôi, không sao đâu.” Clark nhanh chóng khóa vòi nước lại, rồi đóng cửa nhà tắm, cẩn thận đỡ Amy đang sợ hãi ngồi xuống sofa, ôm lấy cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, dịu dàng an ủi.
Từng đợt xoa dịu dần dần cũng ngấm vào tâm lý đầy sợ hãi của Amy, cô dần dần an ổn lại, nhưng không kìm được tiếng khóc: “Ôô… Nó… nó đột nhiên chảy ra, thật đáng sợ…” Cô vốn định tắm nước nóng, nhưng mới mở vòi nước nóng ra thử, dòng nước chảy ra lại đột nhiên trở nên đỏ như máu, thật đáng sợ.
“Không sao, anh ở đây, không ai có thể làm gì em.” Clark biết đó căn bản không phải là chuyện gì thần bí, mà là do con người gây ra.
Lúc này, bỗng vang lên tiếng gõ cửa, tiếng động đột ngột vang lên khiến Amy còn chưa hoàn hồn hẳn sợ đến mức kêu lên một tiếng, rúc vào trốn trong lồng ngực Clark.
Tiếng gõ cửa ngừng lại một chút rồi trở nên dồn dập, còn truyền vào tiếng gọi: “ŧıểυ thư Amy, cô không sao chứ?”
“Đừng sợ, là bảo vệ, anh đi mở cửa.” Clark lo lắng vỗ vỗ lưng cô, muốn đi ra mở cửa, nhưng Amy vẫn bám chặt lấy anh, liều mạng lắc đầu không chịu buông, Clark bất đắc dĩ, đành ôm cả người ra mở cửa.
“ŧıểυ thư…ŧıểυ thư Amy?” Gõ cửa là Bernie, người đứng đầu tổ bảo vệ, sững người nhìn cánh cửa đột nhiên mở ra, Clark đang ôm Amy xuất hiện trước mặt.
“Nước trong phòng tắm đột nhiên biến thành màu đỏ, Amy bị dọa sợ hãi.” Clark giải thích đơn giản, “Có thể phiền anh đi xem chuyện gì xảy ra không? Amy hiện giờ không thích hợp ở chỗ này, tôi sẽ đưa cô ấy về căn hộ của tôi để bình tĩnh lại một chút.”
“Được rồi.” Nghe Clark đề nghị, Bernie vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, nhiệm vụ của anh ta chính là bảo vệ Amy, hiện giờ Amy xảy ra chuyện, anh ta khó mà thoát khỏi trách nhiệm.
Yên tâm giao việc điều tra cho Bernie, Clark ôm Amy vẫn đang chưa hết sợ hãi quay về căn hộ của mình, vốn định pha cho cô một chút trà thảo mộc ổn định tinh thần, nhưng khi mở vòi nước, bên trong vẫn chảy ra nước màu đỏ khiến anh quyết định bỏ qua ý định này.
Lấy sữa trong tủ lạnh rót ra ly, Clark nhấc cặp kính ra khỏi mắt, dùng tia laser đun nóng sữa đến nhiệt độ ấm vừa phải rồi bưng đến bên cạnh sofa, đưa cho Amy vẫn đang ôm hai chân ngồi trên đó, hai mắt không lúc nào rời khỏi anh. “Uống chút sữa đi.”
“Cám ơn anh.” Amy nhận lấy ly sữa, uống một ngụm, dòng sữa ấm áp theo thực quản chảy xuống dạ dày, thân thể tựa hồ cũng ấm lên.
“Em bị sợ hãi.” Clark ôm cô, chậm rãi xoa dịu, “Thật không biết là ai gây ra chuyện này, có lẽ hôm nay mọi người dùng nước đều sẽ bị dọa.”
“… Mấy tên quỷ nhỏ đó….” Nghiến răng nghiến lợi nói một câu, lần đầu tiên Amy cảm thấy ghét trẻ con như vậy, cô vốn dĩ là người rất yêu trẻ nhỏ, hiện giờ lại chỉ hận không thể bóp chết bọn chúng.
Vì đã biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa tinh thần dần dần cũng đã bình ổn lại, Amy đã không còn sợ hãi như ban đầu nữa, chỉ là nhịn không được muốn mắng đám quỷ con tự cho là thông minh đó một trận.
“Em đang muốn nói đến mấy đứa trẻ trốn khỏi trường học đó?” Clark nhíu mày, anh không chút nào hoài nghi lời Amy nói, có thể làm ra loại chuyện thế này, mà có năng lực làm được, hiện giờ có lẽ cũng chỉ có mấy đứa trẻ kia, “Trò đùa ác này thật quá đáng.”
Amy không nói gì, nhìn đầu ngón tay, nơi đó còn dính một ít màu hồng nhàn nhạt, rửa thế nào cũng không sạch được. Cô rõ ràng còn nhớ trong nguyên tác, đám nhóc này biến hệ thống cung cấp nước biến thành chất lỏng màu xanh biếc chứ không phải màu đỏ.
“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Clark nắm tay cô, “Đêm nay em ngủ ở phòng anh, ngày mai sẽ ổn thôi.”
“Ngủ ở phòng anh?” Amy ngẩng đầu nhìn anh.
“Uhm, em ngủ phòng ngủ, anh nằm ở sofa.” Clark cũng không muốn Amy sẽ có suy nghĩ không tốt về anh, vội vàng giải thích.
“Dạ…” Amy gật đầu, đứng dậy đi vào phòng ngủ. Bị một hồi dọa như vậy, cô cảm thấy mình đã không còn sức lực.
Vào trong, Amy không dám đóng cửa, cũng không dám tắt đèn, trực tiếp chui vào trong chăn, bao kín mình lại không còn một khe hở.
Clark ngồi ở phòng khách nhìn hành động của cô, nhíu mày, Amy như vậy thật sự khó mà khiến anh không lo lắng.
Trong lòng vẫn lo âu, Clark cầm thảm, chọn một chỗ mở mắt là có thể thấy phòng ngủ mà trong phòng ngủ, Amy cũng có thể nhìn thấy ngay sofa của anh, nằm tại đó.
Clark lo lắng không phải không có lý do, Amy ngủ không được an ổn, nói mớ không ngừng, hơn nữa đổ mồ hôi lạnh liên tục, mặt cũng trở nên đỏ rực. Clark vì lo cho cô nên vẫn không ngủ vừa vào phòng liền nhận ra cô không được ổn, sờ trán cô, nóng đến phỏng tay, rõ ràng đã phát sốt.
“Amy, Amy, tỉnh lại.” Clark gọi mấy tiếng, nhưng Amy không tỉnh lại, hai mắt vẫn nhắm chặt như trước, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.
Clark cuống cuồng, không chần chừ gì nữa, bước thẳng ra ngoài cửa lớn gọi to tên Bernie.
“Có chuyện gì vậy, anh Kent?” Bernie không biết từ chỗ nào bước ra.
“Amy bắt đầu phát sốt, tôi không quen bác sĩ ở đây, phiền anh đi mời một vị đến được không?” Lúc này, Clark tuyệt đối không muốn rời khỏi Amy.
“Bác sĩ sẽ tới lập tức!” Bernie lấy ra di động hình cục gạch, bắt đầu tra danh bạ, để đề phòng vạn nhất, trong danh bạ điện thoại của bọn họ có ghi lại rất nhiều những số điện thoại có thể cần dùng đến.
Gật đầu, Clark để Bernie vào nhà, còn anh thì vào phòng bếp lấy đá đông, dùng túi nhựa plastic gói lại thành một cái khăn chườm đơn giản, đặt trên đầu Amy để hạ nhiệt độ.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, kiểm tra cho Amy, tiêm một mũi rồi lấy bút viết đơn thuốc: “Cô ấy bị sợ hãi thôi, không phải vấn đề gì quá lớn. Chỉ cần uống thuốc, ngày mai tôi lại đến tiêm lần nữa, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi. Đây đã là người thứ năm hôm nay tôi gặp bị thế này, có phải cô ấy cũng bị nước màu đỏ từ đường nước máy khiến cho sợ hãi?”
“Đúng vậy. Bác sĩ, khi nào cô ấy có thể hạ sốt?”
“Chờ trời sáng hẳn là sẽ hạ, có điều người bệnh phải được chăm sóc tốt, hiện giờ quần áo bị mồ hôi ra ướt sũng cũng phải thay đổi, nếu không sẽ lại tái phát.” Bác sĩ vừa nói vừa đưa đơn thuốc cho anh, “Thuốc này các anh có thể theo tôi đến phòng khám lấy. Ai đi đây?”
Bernie nói: “Để tôi đi, anh Kent, ŧıểυ thư nhờ anh chăm sóc vậy, tôi sẽ mời một hộ sĩ đến ngay.” Trong tổ bảo vệ không có nữ, hiện giờ anh ta đang nghĩ có nên xin chỉ thị công tước phái một nữ bảo vệ đến đây hay không, có điều đầu năm nay nữ bảo vệ năng lực hơn người mà lại trung thành cũng không dễ tìm.
“Vâng, phiền anh.”
Tiễn người đi rồi, Clark quay lại phòng ngủ, ngồi ở đầu giường, quan sát tình hình Amy. Khăn chườm đã đổi lại cái của bác sĩ mang đến, nhiệt độ lạnh lẽo từ xa đã có thể cảm thấy, sắc mặt cô đã không còn đỏ như ban đầu, nhưng hô hấp vẫn nặng nề như thế, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng ho khan.
Clark cầm khăn ướt lau mặt, cổ cho cô, còn có chỗ cánh tay lộ ra ngoài, nước ngấm ướt khăn mặt là anh bay đến thành phố bên cạnh mang trở về, hiện giờ nước ở thành phố này đều toàn bộ đã bị ô nhiễm, ngoài khu của bọn họ là nước màu đỏ, những chỗ khác còn có màu xanh, màu lam, màu vàng các loại, hình như là do nguồn nước khác nhau nên màu sắc cũng không giống nhau.
Tuy biết rằng không nên giận dữ với trẻ con, nhưng nghĩ đến Amy vì sợ hãi mà bị sốt, Clark liền không còn chút thiện cảm nào với đám quỷ con gây ra chuyện này nữa, có lẽ anh nên đồng ý với câu nói của Lois, người đáng thương tất là có chỗ đáng giận.
Bernie rất nhanh đã mang thuốc trở về, còn dẫn theo một hộ sĩ. Nữ hộ sĩ kia thành thạo đổi quần áo cho Amy, lại đút thuốc, nhưng cũng nhanh chóng được Clark lễ độ mời ra ngoài nghỉ ngơi, anh muốn tự mình chăm sóc cô.
“Anh đã báo cho Gloucester là Amy bị bệnh?”
“Đúng vậy.” Bernie gật đầu, vì thế, Gloucester giận dữ, hạ nghiêm lệnh bọn họ phải tìm ra rốt cuộc là ai là chuyện này, “Chúng tôi đã đem nước đi xét nghiệm, ngoài màu sắc lạ ra, thành phần trong đó cũng không có gì độc hại, nhưng để đảm bảo, ông Wayne đã đáp ứng, trước khi vấn đề nguồn nước được giải quyết, tất cả nước sử dụng đều sẽ được đưa đến từ Gotham bằng chuyên cơ.” Thành phố Gotham tuy không phải ngay cạnh Metropolis, nhưng cũng chỉ cách nhau một quận.
“Là ông Wayne tự nói?” Clark nghi hoặc, tin này không phải là truyền quá nhanh rồi, báo buổi sáng còn chưa kịp ra nữa.
“Không, là ngài công tước nhờ ông ấy giúp đỡ, ngài công tước vốn định tự mình đến thăm ŧıểυ thư Amy, nhưng hiện giờ ngài ấy không thể đến được.” Bernie cũng hơi lo lắng, hoạt động lớn sắp tới của công tước khiến cho phiền phức ở Anh đối với ngài càng lúc càng nhiều thêm.
Clark gật đầu: “Anh cứ đi nghỉ, Amy để tôi chăm sóc là được.”
“Được, anh Kent, nếu có chuyện gì cứ gọi tôi, tôi giờ sẽ canh giữ ở bên ngoài.” Bernie hết sức tận tụy nói.