Hôm nay khai giảng, tôi gặp một người mà từ đó đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại.
“Doãn Huyên?” Lúc tôi đang đứng ở của chờ Hàn Thư, chợt thấy một thanh niên cao gầy nhã nhặn đi về hướng tôi.
“Hả?”. Tôi kinh ngạc nhìn người trước mặt sau đó kêu to: “Trần Gia Nghiệp?!”
Trần Gia Nghiệp chính là đối tượng mà tôi thầm mến hồi học cao trung. Năm đó sau khi tìm Hàn Thư hỏi chuyện tình cảm, lại bị hắn cướp mất nụ hôn đầu, hình ảnh về Trần Gia Nghiệp đã dần dần không còn xuất hiện trong đầu tôi nữa. Nhưng hôm nay gặp lại, tôi chợt có cảm giác như nai con chạy loạn.
“Sao cậu lại ở đây?” Tôi hiếu kì hỏi hắn
“À, Năm trước mình thi không đậu nên phải thi lại. Năm nay thi đậu vào trường này, không ngờ lại gặp cậu ở đây, thật sự là rất có duyên”. Hắn trả lời, khí chất vẫn nho nhã như trước.
Tôi nhìn cậu ta, cách ăn mặt vẫn như trước đây, rất chỉnh tề. So với Hàn Thư thì... Tôi nhớ sáng nay lúc ra khỏi nhà, hắn mặc một cái quần dài, tùy tiện mặc cái áo thể ȶᏂασ, đầu tóc hơi rối... vừa nghĩ đã cảm thấy buồn cười.
“Sao vậy?” Trần Gia Nghiệp hiếu kì nhìn tôi.
“À, không có gì! Gặp lại người quen thật tốt!”. Tôi vui vẻ nhìn hắn.
“Mình có thể mời cậu cùng đi ăn món Trung không?”. Cậu ta tiến tới gần tôi, trên cơ thể thoang thoảng hương xà phòng dễ ngửi. Lúc trước thầm mến hắn, vì hắn không giống với những nam sinh khác toàn thân hôi rình, càng không phải loại nam sinh thô lỗ nhàm chán.
“À... mình đang đợi bạn”. Nhớ đến lúc sáng Hàn Thư khăng khăng đòi tôi chờ hắn về cùng, nếu như tôi không đợi, hắn nhất định sẽ náo loạn đến cùng....
Tôi không khỏi đem Trần Gia Nghiệp và Hàn Thư lên bàn cân so sánh một chút. Hai người họ thuộc hai dạng người hoàn toàn trái ngược. Hàn Thư dù kém tôi một tuổi nhưng hắn rất thông minh, lợi dụng ưu thế này mà tùy hứng đùa giỡn tôi. Còn Trần Gia Nghiệp học chung với tôi vài năm, tôi lại thầm mến mộ sự hào hoa phong nhã của hắn.
Nghĩ lại, tại sao mình với Hàn Thư lại quen nhau?! Tôi biết rõ mình yêu mến Hàn Thư. Chẳng qua nghĩ lại, nếu như lúc trước tôi kết giao với Trần Gia Nghiệp, vậy liệu bây giờ có ở cùng với Hàn Thư không?
Dù sao mọi chuyện đã đến nước này, có nghĩ nữa cũng nghĩ không ra nguyên nhân đâu!!
“Đợi bạn trai sao?!” Hắn cười cười hỏi.
“Ừm...” Tôi gật đầu, tự nhiên thấy hơi chột dạ.
“Aiz, vậy là chậm một bước rồi!” Hắn bất đắc dĩ gãi gãi mái tóc.
“Hả?”
“Quen bao lâu rồi?”
“Quen từ năm nhất”
“Sớm biết vậy mình đã không thi lại”. Đột nhiên hắn nhìn tôi chăm chăm
“Hả?”
“Kỳ thật từ lúc học cao trung mình đã thích cậu. Chỉ là cậu không có vẻ gì là thích mình. Mỗi lần nhìn thấy mình cậu đều trốn, cho nên mình không dám bày tỏ với cậu...”
“Hả?”. Bây giờ tôi chỉ có thể liên tục ‘hả’ mà thôi. Lúc trước tôi vốn sợ hắn sẽ biết tôi nhìn lén hắn nên mới trốn. Nhưng mà tự nhiên hắn xuất hiện lại nói những lời này khiến tôi có chút không biết làm sao, cũng cảm thấy hơi hơi hưng phấn.
“Em đang nói chuyện với ai vậy?”. Giọng nói lành lạnh của Hàn Thư vang lên từ sau lưng, lập tức tôi thấy eo mình bị tay anh ôm lấy.
“Không phải!” Tôi xấu hổ trừng mắt nhìn hắn.
“Tôi là bạn học cũ của Doãn Huyên”. Trần Gia Nghiệp lịch sự đưa tay tự giới thiệu
“Tôi là bạn trai cô ấy” Hàn Thư hoàn toàn không có ý định bắt tay chào hỏi, liền xoay người lôi tôi rời đi.
“Anh ấy không có ý gì đâu! Hôm nào gặp lại sau nhé!”. Tôi nhìn Trần Gia Nghiệp xấu hổ thu tay về, đành vội vàng nói lời xin lỗi rồi theo Hàn Thư về nhà.
“Anh thật là! Như vậy rất bất lịch sự!” sau khi về đến nhà tôi bực bội nhìn hắn lên án.
“Phải! Phải! Còn em thì sao?! Làm gì lại cười cười nói nói với hắn!”
“Anh đâu thể cấm cản em qua lại với bạn bè chứ! Chẳng lẽ quen anh rồi em không được phép có bạn là nam sao?” So với Trần Gia Nghiệp lịch thiệp, Hàn Thư quả thật có hơi bất lịch sự.
“Anh không có ý đó.”
“Chứ ý anh là gì?! Anh thật sự quái lạ đó, em cũng nói với cậu ta là em có bạn trai rồi mà!!”
“Thật không?”
“Mặc kệ anh tin hay không.”
“Chỉ là anh hơi ghen một chút, chứ không có ý gì khác”. Hàn thư đột nhiên ôm lấy tôi, dựa vào ngực tôi nhỏ giọng nói.
“Sao hôm nay anh kì quái như vậy chứ?! Trước kia em cùng bạn bè nói chuyện anh cũng đâu tức giận đến thế.”
Tôi nhìn người đang ra vẻ đáng thương dụi dụi trong ngực mình, nhất thời cơn giận không thể bộc phát.
“Tại anh có thấy qua hình của hắn khi xem nhật ký của em” Hắn nói xong, tiếp tục buồn bực vùi đầu vào ngực tôi.
“Cái đó...”
“Anh biết là em từng thích hắn.”
“Phải! Em từng thích hắn, nhưng hiện tại người em thích là anh”. Hàn Thư này ghen cứ như con nít, nhưng tự nhiên lúc này, tôi lại cảm thấy hắn có chút đáng yêu.
Hắn nghe tôi nói xong, lại bắt đầu không an phận, ở trước ngực tôi cắn cắn xương quai xanh, tay luồn vào áo gỡ nút áo ngực tôi, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Không được chỉ thích anh, anh muốn em chỉ yêu anh.”
Vừa nói hắn vừa ôm tôi đến sô pha, bắt đầu màn thoát y cho tôi.
“Không được làm ở phòng khách!” Tôi bất đắc dĩ nhìn hắn. Cái tên háo sắc này luôn không thích làm trong phòng ngủ, chỉ cần không phải phòng ngủ, chỗ nào hắn cũng thích.
“Phòng khách. Sân thượng. Phòng bếp. Em tự chọn đi”. Hắn cười gian xảo dụ dỗ tôi
“Thôi phòng khách đi.”
Hắn cười cười kéo áo lót tôi ra, không ngừng dùng đầu lưỡi trêu đùa nhũ hoa, mãi đến khi nó dựng thẳng lên cứng ngắc hắn mới thỏa mãn, rồi mới dần dần di chuyển môi mình lên phía cổ của tôi.
“A... anh nhẹ một chút!” Đột nhiên tôi thấy cổ mình đau nhói.
“Từ nay về sau đừng mặc quần Jeans nữa, khó cởi quá!”. Hắn dùng sức kéo quần Jeans của tôi xuồng, miệng làu bàu...
“Anh đừng nhỏ mọn thế chứ!” Tôi nhìn hắn nhăn nhó kéo quần từ eo xuống chân, buồn cười trêu hắn.
Dần cảm thấy mình sắp cao trào, tôi càng thêm thở dốc, quên mất có người đang nhìn mình với đôi mắt nóng rực.
Ngay lúc tôi sắp lên đỉnh, Hàn Thư bước tới chen vào chỗ hai chân tôi, kéo hai chân tôi quấn lấy eo hắn, trực tiếp đi vào.
“Hàn Thư!!” Tôi la lên một tiếng.
“Nhìn em hấp dẫn như vậy làm sao anh có thể nhịn được!!” Hắn nói vội sau đó liền bắt đầu động tác ra vào.
“Anh là đồ xấu xa!!” Tôi dùng sức đánh vào vai hắn.
Hắn cười đắc ý, sau đó động tác ra vào càng nhanh hơn, làm cho tôi không thể nói gì thêm, chỉ có thể ôm lấy vai hắn, lắc mình theo động tác đong đưa của hắn.
“Ưm..” Hắn kêu khẽ trong cổ họng.
Tôi thích nghe ‘tiếng kêu’ của hắn, tuy nhiên âm thanh của hắn thường bị tiếng kêu của tôi át mất. Chợt tôi nhớ ra một chuyện, sau đó vội nói: “Chờ chút... chậm một chút... anh... anh chưa có mang...”
Giọng tôi đứt quãng, kinh ngạc vì hắn quên mang bao.