Thời gian qua ba giây.
Khi Hàn Chiêu Chiêu cuối cùng cũng ý thức lại không thể cho qua được, đang định quay đầu lại thì nhìn thấy một khuôn mặt điển trai phóng đại ngay trước mặt mình. Cô trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi.
Giang Phỉ thưởng thức biểu tình này của cô, cảm giác trong lòng có một con mèo nhỏ đang cào rất ngứa ngáy.
Cô gái này ngược lại đặc biệt hợp khẩu vị của anh.
Nhất là cảm giác này, cho dù bản thân mình tối đó bị hạ thuốc cũng nhớ rất rõ.
Khiến người khác cảm thấy muốn ngừng mà không được.
Thoải mái.
Anh híp mắt cân nhắc mà mặc sức nhìn phản ứng của cô gái rồi sau đó chậm rãi đưa miệng tới sát tai cô nhẹ nhàng thôi một hơi: "Thật mềm mại giống như buổi tối hôm đó vậy."
Hàn Chiêu Chiêu đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì đẩy mạnh Giang Phỉ ra, mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh: "Tôi không biết anh đang nói cái gì cả, anh nhận nhầm người rồi."
Đôi mắt đào hoa của Giang Phỉ phát ra ánh hào quang, dứt khoát nhích người ngồi xuống bên cạnh Hàn Chiêu Chiêu: "Có nhận sai hay không thì phải làm lại lần nữa mới biết được."
Động tác bất thình lình và lời nói của anh dọa tới Hàn Chiêu Chiêu, cô đang muốn lùi sang bên cạnh, nhưng động tác chưa kịp thực hiện đã bị người nắm ở vòng eo, thậm chí cái tay kia được một tấc lại muốn tiến một thước, linh hoạt phá bỏ lớp quần áo của cô, da thịt tiếp xúc với da thịt.
Giang Phỉ cũng tiến sát vào cô, dưới tay điên cuồng cảm nhận xúc cảm của cô, càng tới càng không thấy đủ.
Quả nhiên rất mềm mại trơn bóng.
Anh nhìn lỗ tai của cô, cuối cùng không nhịn được tiến lại gần liếʍ vành tai xinh xắn mê người kia, âm thanh rất mị hoặc nói bên tai cô: "Có nhận sai hay không thì lại làm lần nữa là biết thôi. Chúng ta lại làm lần nữa nhé?"
Hàn Chiêu Chiêu giống như nhìn thấy ma, sau khi hiểu được ý của anh thì điên cuồng đẩy ra, hoang mang bối rối nói: "Đây là phòng học, một lát nữa vào học rồi."
Giang Phỉ nhếch môi cười: "Được, đợi tới lúc tan học tìm một chỗ không người, không làm ở phòng học."
Cái gì? Hàn Chiêu Chiêu không tin được nhìn anh: "Ý của tôi không phải như vậy."
Giang Phỉ cúi người ngậm vành tai của cô: "Chính là em, cô bé đáng yêu ạ."
Anh cười, quyết định không trêu đùa cô nữa, quay trở lại vị trí của mình ngồi xuống, để lại một ánh nhìn ý vị xa xăm cho Hàn Chiêu Chiêu, giống như sói xám đã tính trước mọi việc khóa chặt con mồi của mình, "dịu dàng" nhắc nhở "đừng hòng trốn được."
Chuông vang học vang lên, Hàn Chiêu Chiêu lại không có cách nào bình tĩnh trở lại, cả đầu đều là sự xâm chiếm dâm loạn nhục nhã đêm đó, cả một đêm cô bị người này đặt dưới thân, tùy ý vuốt ve xoa nắn mạnh mẽ làm.