"Em nhìn em đi, đều ra rồi, sướиɠ rồi chứ? Vậy thì không phải cũng nên để tôi sướиɠ một chút chứ?"
Giang Phỉ nói xong hoàn toàn không để cho cô có cơ hội phản ứng, hai tay lôi kéo trực tiếp cởi một nửa quần đồng phục của cô ra, qυầи ɭóŧ cũng bị kéo sang một bên.
Phía dưới Hàn Chiêu Chiêu hoàn toàn lộ ra trước mắt của Giang Phỉ.
Giang Phỉ bị cảnh vật trước mặt mê hoặc hai mắt. Nơi riêng tư của thiếu nữ trắng nõn, lông tơ thưa thớt không thể che được lấp lánh lan tràn bên trong, giống như một đóa hoa thổ lộ, dụ dỗ người khác thưởng thức.
"Đừng mà!"
Hàn Chiêu Chiêu cuống quít che khuất chỗ đó.
Thiếu nữ không muốn cũng phải muốn, đẩy cũng như không, sao biết được dáng vẻ này có lực hấp dẫn như thế nào trong mắt Giang Phỉ, cực kỳ tình thú như thế nào.
"Được, không nhìn không nhìn."
Lúc Giang Phỉ đi vào đã khóa cửa lớp học rồi, bây giờ anh giơ tay kéo rèm cửa bên cạnh xuống, khu vực này của bọn hộ hoàn toàn bị ngăn trở.
"Nhưng mà nếu không nhìn thì làm sao đúng chỗ được bây giờ, sẽ đau đấy, sao tôi có thể nỡ làm đau em được."
Anh cởi quần đồng phục của mình xuống, thả vật nam tính nóng rực trướng lớn của mình ra, bôi loạn dâm dịch của cô gái dính đầy tay lên, kéo bàn tay vướng víu của Hàn Chiêu Chiêu ra, chen thẳng vào nơi đó.
Anh cởi quần đồng phục của mình xuống, thả vật nam tính nóng rực trướng đại của mình ra, bôi loạn dâm dịch của cô gái dính đầy tay lên, kéo bàn tay đang cản trở của Hàn Chiêu Chiêu ra, chen thẳng vào nơi đó.
Quy đầu của anh vừa kề sát tới chỗ mềm mại của thiếu nữ đã không nhịn được càng muốn nhiều hơn. Rõ ràng chỉ mới là va chạm vào mà thôi nhưng loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại mãnh liệt như thế, bùng nổ càng ngày càng nhiều.
Hai tay anh tách chân cô ra, vật nam tính vụng về trêu chọc, mới vừa tiến vào một chút đã bị vách tường căng chặt của cô ngậm chặt quấn lấy, ẩm trơn mê mẩn.
"Đừng mà."
Âm thanh Hàn Chiêu Chiêu có cả tiếng nức nở, mỏng manh yếu đuối, âm cuối còn hơi có ý làm nũng, lọt vào trong lỗ tai của Giang Phỉ như liều thuốc kích dục trí mạng.
"Cô nhóc nghịch ngợm lại nói dối rồi."
Một tay Giang Phỉ giam cầm cơ thể không an phận của cô, một tay ở phía dưới đỡ cho gậy thịt của mình tiến vào.
"Bảo bối quấn chặt như vậy làm gì, còn chưa tiến vào mà."
Đầu lưỡi Giang Phỉ dán vào cổ mảnh khảnh của Hàn Chiêu Chiêu như lưỡi rắn dịu dàng liếʍ mυ"ŧ, một mạch hôn lên môi cô lấp kín miệng của cô lại.
Chỗ nào của cô gái này cũng đều ngon hết.
Đồng thời lúc này, thừa dịp cô bị vây giữ, anh dùng lực di chuyển cơ thể, chốc lát toàn bộ gậy thịt đều đi vào.
"Ưm~"
Dị vật mạnh mẽ xâm chiếm khiến thiếu nữ hơi khó chịu, không khỏi nghẹn ngào một tiếng. Mà thiếu niên hung hăng lấp kín ở môi cô, ánh mắt tối tăm khó hiểu.
Anh cũng không dễ chịu đựng, tựa như đi giữa ranh giới thiên đường và địa ngục, vừa là kɧoáı ©ảʍ cực kỳ mê mẩn lại giống như là kiềm chế sự hành hạ không thể di chuyển.