Chiếc đồng hồ điện thoại còn mới tinh, lớp màng bảo vệ còn chưa bóc.
Sự xuất hiện của nó không có bất kỳ sự can thiệp nào của con người, giống như một đạo cụ đột nhiên được "làm mới" trong trò chơi điện tử vậy. Giống như một loại... năng lượng siêu nhiên.
Những hóa đơn bí ẩn gần đây cũng liên quan đến yếu tố siêu nhiên sao?
Ninh Diệp liếc trộm mấy cái. Thấy Biên Tầm đang mải nghiên cứu chiếc đồng hồ, cô nghĩ nơi này không nên ở lâu, bèn xách túi đồ lẻn đi mất.
Đáng sợ quá, cô cảm thấy người yêu cũ là loại người nếu biết đứa trẻ xuyên không từ tương lai về, anh ta sẽ đưa con bé vào viện nghiên cứu ngay lập tức mất...!
Phải tránh xa họ ra mới được.
Đôi mắt đen của Biên Tầm nheo lại, nhìn theo bóng lưng đang cố tình đi đường vòng của cô, cuối cùng đầu ngón tay chạm vào dây đeo đồng hồ trẻ con sặc sỡ trên cổ tay.
"Kiểm tra mã số của lô đồng hồ này, xem có tìm được người bán không."
"Vâng." Trợ lý Chương đáp lời.
Chiếc đồng hồ Tiểu Thiên Tài này, Biên Tầm không hấp tấp khởi động máy mà sai người bỏ vào túi vật chứng, niêm phong đem đi kiểm định.
Năng lượng siêu nhiên?
Nếu có thể nghiên cứu ra một loại công nghệ tiên phong nào đó chưa được biết đến, thì đây quả là một thu hoạch bất ngờ.
Mười phút sau, bộ phận kỹ thuật do trợ lý Chương liên hệ đã lấy vật chứng đi: "Sau khi đi làm vào ngày mai sẽ có báo cáo chi tiết, tôi sẽ yêu cầu bộ phận kỹ thuật lập chuyên đề tổng hợp cho anh."
Biên Tầm gật đầu, rủ mắt trầm tư.
Đây là lần đầu tiên đối thủ của anh là một luồng hư vô không dấu vết. Muốn bắt được đối phương chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Nhưng, đồng hồ trẻ em... cộng thêm cuốn sách tư duy cho trẻ dưới 6 tuổi xuất hiện đột ngột trước đó. Ánh mắt Biên Tầm sâu thẳm.
Nếu đối phương là một tổ chức, thì chắc chắn là những người làm trong lĩnh vực liên quan. Còn nếu đối phương là cá nhân... thì rất có khả năng, đó là một người mẹ.
Dù là ghét người giàu đi chăng nữa, tại sao lại chọn đúng anh?
…
Kỳ nghỉ của Ninh Diệp đã kết thúc.
Rõ ràng là có tận 8 ngày, vậy mà dường như chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tờ lịch. Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ lễ, cả thành phố ngập tràn trong bầu không khí ủ rũ của giờ cao điểm.
Nhưng Ninh Diệp vừa mở mắt ra đã trào dâng một cảm giác hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên cô đi làm sau kỳ nghỉ với tâm trạng phấn khởi như vậy. Bởi vì hôm nay, cô không cần phải vội vã chạy ra ga tàu điện ngầm, không cần phải đứng chen chúc trong không gian chật hẹp giữa người với người suốt hơn 20 trạm, rồi canh đúng từng giây để lao vào công ty nữa.
Cô chỉ cần bước ra khỏi cổng khu nhà là thấy ngay trường mầm non, đi thêm 800 mét nữa là tới cổng công ty.
Thật là hạnh phúc.
Cùng lúc đó, chiếc Maybach đang lao đi trên đường lại bị kẹt cứng ngay lối vào chính của tập đoàn.
Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau vẫn diện bộ vest chỉnh tề không một nếp nhăn, một tay tựa vào thái dương, ánh mắt hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nhận ra xung quanh có rất nhiều xe chở trẻ con.
Ngăn cách bởi lớp kính, những đứa trẻ kia đang gào thét, khóc lóc thảm thiết để phản đối việc đi học. Khả năng cách âm tuyệt vời của xe giúp những âm thanh đó không lọt được vào tai Biên Tầm, nhưng chỉ nhìn một lúc, anh đã khẽ nhíu mày.
Trẻ con, quả nhiên là thứ phiền phức nhất trên đời.
Trợ lý Chương cũng tinh ý nhận ra điều đó, khẽ giải thích: "Xe của phụ huynh trường mầm non Hạ Lộ cũng đi đường này, giờ tan tầm hay lúc vào lớp rất dễ bị tắc đường. Xin lỗi anh, sau này chúng tôi sẽ quy hoạch lại lộ trình, cố gắng tránh khung giờ của phụ huynh và học sinh."
Đối với ông chủ mà nói, trẻ em là biểu hiện cao nhất của sự hỗn loạn. Chúng khóc cười tùy ý, tạo ra tiếng ồn và sự rắc rối. Anh không hề có lòng trắc ẩn hay sự đồng cảm nào với trẻ nhỏ.
Có lần trợ lý Chương cùng ông chủ ra nước ngoài tham gia một diễn đàn. Người phương Tây vốn coi trọng gia đình nên họ đã dẫn theo con trai nhỏ của vị tổng giám đốc đối tác đến hiện trường. Nói không ngoa, ngay cả một người đã có con như trợ lý Chương cũng thấy đứa bé đó cực kỳ đáng yêu, trông như một thiên thần nhỏ.
Vậy mà ông chủ chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái, tâm không gợn sóng, chỉ thấy thằng bé thật phiền hà.
Biên Tầm thản nhiên nhìn dòng xe đang nhích từng chút một giữa đám đông phụ huynh, đột nhiên hỏi: "Anh không phải đưa con đi học sao?"
Trợ lý Chương mỉm cười khiêm tốn: "Mẹ cháu đã làm thay việc đó rồi ạ."
Nhắc đến gia đình, gương mặt trợ lý Chương hiện lên vẻ ấm áp hạnh phúc.
Biên Tầm vô cảm, cũng chẳng buồn thấu hiểu.
Tình cảm không nhất thiết phải có kết quả là con cái. Loại sinh vật như trẻ con, anh chẳng có chút hứng thú, càng không muốn trải nghiệm.
Ở nhà họ Biên, mỗi đứa trẻ chào đời đều đại diện cho một loại định hướng lợi ích: có thêm một người chia tiền, thêm một kẻ tranh quyền.
Trẻ con yếu ớt và ồn ào, nhưng lại nhận được sự sủng ái giả tạo nhất thời của tất cả mọi người. Một khi lớn đến độ tuổi được mặc định là người trưởng thành, sự sủng ái đó sẽ rút đi như thủy triều, để lộ ra những rạn nứt lạnh lẽo và thực tế của cả gia tộc.
Trong chiếc xe bên cạnh, người cha đang cầm lái, đứa trẻ và người mẹ ngồi ở hàng ghế sau. Sau khi khóc đến khản cả giọng, đứa bé cuối cùng cũng chịu để mẹ đeo cặp sách, vỗ về trong lòng. Người cha ở ghế trước ngoái đầu lại hứa hẹn điều gì đó, đứa trẻ mới nín khóc mỉm cười.
Thật vô vị.
Biên Tầm thu hồi tầm mắt.
Anh vĩnh viễn không bao giờ như thế.
…
"Mẹ ơi, hôm nay là lần đầu tiên mẹ đưa con đi học đấy, trước đây toàn là bố đưa đi thôi~"
Ninh Chi Đào mặc chiếc váy liền mới mua, tà váy màu vàng nhạt như một nhụy hoa nhỏ trong buổi sớm đầu thu. Ninh Diệp còn đi cho con đôi tất dài dày dặn, bên ngoài khoác áo len dệt kim phối ren trắng, đeo chiếc cặp sách mini hình tròn. Tay chân con bé mũm mĩm, trông như một búp bê sứ được chạm khắc tinh xảo, đáng yêu không chịu nổi.
"Thật sao? Bố con... Biên Tầm ngày nào cũng đưa con đi học à?" Ninh Diệp khó có thể hình dung ra cảnh Biên Tầm dắt một nhóc tì đi học. Anh ta lạnh lùng như vậy, không làm các bạn nhỏ khác sợ phát khóc mới lạ.
"Đúng ạ, bố ngày nào cũng nhìn con vào tận trong trường rồi mới đi làm. Vì mẹ hay đi làm muộn, còn bố thì không bao giờ~"
Ninh Diệp: "..."
Đúng là phong cách của ông chủ máu lạnh.
Nhưng phải thừa nhận rằng, qua những chi tiết nhỏ mà đứa trẻ kể lại, Biên Tầm dường như không phải là một người cha tồi. Anh biết đưa đón con, đi họp phụ huynh, gánh vác mọi chi phí gia đình. Dù không tính toán kỹ, nhưng chắc chắn anh đã dành khá nhiều thời gian cho tổ ấm của mình.
Chỉ tiếc là, kể từ giây phút đứa trẻ vô tình xuyên không về đây, tương lai đã hoàn toàn thay đổi.
Hôm nay Ninh Diệp xin nghỉ buổi sáng để đến trường làm thủ tục nhập học, nộp học phí và tham quan cơ sở vật chất cũng như nhà bếp của trường.
Bé con Ninh Chi Đào chẳng hề cảm thấy đau khổ khi đi học, vì con bé là người hướng ngoại và ham học hỏi, rất thích kết bạn. Hơn nữa, hôm nay lại được mẹ đưa đi nên con bé càng vui hơn.
Hai mẹ con đi bộ từ khu chung cư ra trường mầm non. Cổng trường quả nhiên đã tắc cứng như nêm cối, tiếng còi xe inh ỏi xen lẫn sự bực bội của những người lớn bắt đầu ngày làm việc sau kỳ nghỉ.
Lúc này mới thấy cái lợi của việc ở ngay sát cổng trường. Ninh Diệp dắt tay Ninh Chi Đào, nhanh chóng vào trong và gặp giáo viên tiếp nhận.
Cô giáo không ngờ phụ huynh lại trẻ đến vậy. Nghe nói Ninh Diệp làm việc tại trụ sở tập đoàn Vô Cương, thái độ cô giáo rất lịch sự, còn bảo trong lớp cũng có một bạn nhỏ có bố làm ở Vô Cương.
Ninh Diệp cũng không nghĩ nhiều, tập đoàn lớn như vậy, nhân viên đông đúc, có đồng nghiệp gửi con ở đây là chuyện bình thường, chưa chắc đã quen biết nhau.
"Con là Đào Đào đúng không? Con giống mẹ quá!"
"Con cảm ơn cô, con cũng thấy thế ạ~"
Ninh Diệp đứng nhìn từ xa, không biết có phải do hiệu ứng "con mình luôn nhất" hay không, nhưng cô cảm thấy Ninh Chi Đào có một ma lực khiến người ta khó lòng ghét bỏ. Cô giáo tiếp nhận nhanh chóng bị sự đáng yêu đánh gục, liền ngồi xổm xuống hỏi con bé trước đây học trường nào, đã được học những gì.
Ninh Diệp cùng con theo chân cô giáo tham quan phòng học, phòng nhạc, phòng máy tính, hội trường nhỏ và sân chơi. Tình hình cơ bản đúng như lời các dì trong khu chung cư kể. Cô giáo còn cho xem ảnh ba bữa ăn mỗi ngày của tuần trước nghỉ lễ, không cầu kỳ nhưng cân bằng dinh dưỡng và phong phú chủng loại.
Phí bán trú là 800 tệ một tháng, tiền ăn là 264 tệ, thuộc hàng phí cao trong số các trường công lập. Nếu một mình Ninh Diệp gánh vác chi phí cho hai năm lớp chồi và lớp lá tiếp theo, đó chắc chắn là một khoản chi không nhỏ.
Nhưng vì cô đã nhận nhiệm vụ chăm sóc con, nên chi phí để "ba nó" chi trả là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
May là học kỳ mới bắt đầu chưa đầy một tháng, Ninh Chi Đào vào học lúc này sẽ không quá khó để hòa nhập.
Ninh Diệp mang giấy tờ làm thủ tục nhập học. Ở mục người mẹ, cô điền thông tin của mình. Đến mục người cha, cô hơi do dự, vốn định để trống nhưng sợ con bị người ta cười nhạo là không có bố. Ninh Diệp nghĩ ngợi một hồi, quyết định bịa đại một cái tên cũng làm việc ở Vô Cương, trình độ học vấn cũng là Đại học Kinh Hoa. Cô giáo chẳng mảy may nghi ngờ.
Sau đó, cô đăng ký tài khoản phụ huynh trên trang web chính thức của trường. Đợt nộp phí tập trung đã qua, nên đợi bộ phận tài chính phê duyệt xong, cô có thể nộp phí riêng lẻ trên mạng.
Mọi việc cơ bản đã xong xuôi, cô giáo cũng rất kiên nhẫn. Đã đến lúc Ninh Diệp phải để con lại trường.
Ninh Chi Đào vốn rất phấn khích lúc đi, giờ bắt đầu hơi "yếu thế", cứ nắm chặt tay mẹ không buông.
Cảnh tượng này không hiểu sao khiến Ninh Diệp nhớ lại ngày mẹ cô rời đi, cái cảm giác trống trải và xót xa đó. Nhưng khác ở chỗ, bây giờ cô là người bảo vệ.
Ninh Diệp ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt con, nắm tay con bé: "Đào Đào, mẹ làm việc ở tòa nhà lớn ngay phía trước kia kìa, chỉ cách đây 500 mét thôi, mẹ chạy qua chỉ mất hai phút. Nếu có bất cứ chuyện gì, con cứ dùng đồng hồ nhỏ gọi cho mẹ nhé, biết chưa? Bất cứ chuyện gì."
Ninh Chi Đào chạm vào chiếc đồng hồ của mình. Con bé biết cách gửi tin nhắn thoại và gọi điện cho mẹ. Nó nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi mới yên tâm, cái dáng nhỏ xíu "vừa đi vừa ngoái đầu lại" theo cô giáo về lớp.
…
Khi Ninh Diệp vào đến công ty thì mới hơn 10 giờ. Nhà gần quả là tiện, cô thấy mình xin nghỉ nửa buổi hơi bị nhiều quá.
Chị Châu thấy cô liền nhiệt tình vẫy tay: "Sáng nay ngủ nướng không dậy nổi chứ gì? Chị cũng phải đấu tranh dữ lắm mới lết tới đây được."
Ninh Diệp chỉ cười không nói gì. Email tích tụ suốt 8 ngày nghỉ chất thành đống, cô nhanh chóng bắt tay vào việc, nhưng thỉnh thoảng lại lơ đãng, cứ cách một lát lại lướt web trường mầm non một lần.
Dù biết là không thể, nhưng cô vẫn lo lắng vô cớ: Chưa nộp học phí, liệu con mình có bị bắt nạt không nhỉ?
Cả buổi sáng, cô tham gia một cuộc họp bộ phận, trả lời vô số email, trong đó có một công ty game nhỏ mà cô từng làm việc cùng khi còn ở chi nhánh mời cô đến tham quan.
Chẳng mấy chốc đã đến trưa. Bầu không khí uể oải sau kỳ nghỉ cuối cùng cũng bị ý nghĩ đi ăn đánh tan. Những "linh hồn" tại các vị trí làm việc dần trở lại thân xác, bắt đầu đủ loại chuyện phiếm và tin đồn.
"Này, mọi người biết gì chưa? Sáng nay sếp tổng bắt bộ phận kỹ thuật họp cả buổi sáng đấy."
"Có phải chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ không?"
"Đến giờ vẫn chưa lọt ra chút tin nào, bảo mật cao kinh khủng."
Mấy người họ không hóng hớt thêm được gì về chuyện đó, chị Châu nhìn quanh một lượt rồi hạ thấp giọng tung "tin mật".
"Chị nghe người bên bộ phận marketing nói, Từ Lam Y ký hợp đồng đại diện cho tập đoàn mình là vì có quan hệ với nhà Biên tổng đấy."
Các dòng sản phẩm cao cấp khác của Vô Cương có chu kỳ sản xuất dài, lần này sản phẩm mới chủ lực là mảng thiết bị nghe nhìn — AD600 Cloud Sound Pro, một loại tai nghe thông minh thích ứng khử tiếng ồn mang tính cách mạng. Mời một nữ minh tinh điện ảnh đại diện quảng bá cũng coi như là đúng người đúng việc.
"Thật hay đùa thế chị? Sếp tổng với đại ảnh hậu thì liên quan gì đến nhau chứ?" Những người khác hạ thấp giọng hỏi dồn dập.
"Vậy tin đồn nội bộ bảo ngày kia cô ấy đến công ty mình là thật rồi? Sếp tổng sẽ đích thân đón tiếp chứ?"
Rõ ràng là, dù sợ sếp nhưng sở thích hóng hớt của nhân viên vẫn không thể ngăn cản được.
Chị Châu được mấy đồng nghiệp vây quanh. Ninh Diệp vốn không muốn tham gia, nhưng bị chị Châu khoác tay lôi đi, buộc phải chìm đắm trong đống tin đồn về người yêu cũ.
Thật là... có chút ngượng ngùng.
Cô hơi nghiêng đầu, phát hiện cách đó một đoạn cũng có một nam đồng nghiệp không tham gia câu chuyện, lặng lẽ đi cùng.
Cô liếc nhìn, có ấn tượng đây là người cùng bộ phận, trông khá trắng trẻo, thanh tú, nên lịch sự thu hồi tầm mắt.
Nhưng chị Châu đã chuẩn xác bắt trọn ánh nhìn đó. Chị cáo già liếc một vòng xung quanh. Lúc này có khoảng bốn năm nam đồng nghiệp cùng bộ phận đang đi cùng họ tới nhà ăn. Nhìn thì có vẻ như đang nghe hóng hớt, nhưng thực chất sự chú ý của họ đều thấp thoáng đặt lên người Ninh Diệp.
Họ vừa băng qua sảnh để xuống nhà ăn ở tầng hầm B1 thì cửa thang máy tầng một vừa vặn mở ra.
Mọi người xung quanh vội vàng cúi chào và tránh đường, ai nấy đều im bặt.
"Biên tổng."
"Chào Biên tổng ạ."
Người đàn ông lạnh lùng như băng. Vóc dáng cao lớn trong bộ vest nổi bật giữa đám đông. Đôi mắt đen hờ hững lướt qua những mái đầu đông đúc giờ nghỉ trưa, định vị chính xác vào cô gái trẻ đang bị một đám đàn ông vây quanh.
Trông cứ như một bông hoa nhài bị bao vây bởi đống rác rưởi vậy.
“Kỳ nghỉ lễ vừa rồi Tiểu Diệp đi đâu chơi thế?” Chị Châu quăng chủ đề sang phía Ninh Diệp. Quả nhiên, một loạt ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía cô, chỉ có chàng trai ngồi cạnh Ninh Diệp là yên lặng và ý tứ nhất đó là Giang Hành Hòa, hay còn gọi là Tiểu Giang, thuộc nhóm bên cạnh.
Bất ngờ bị gọi tên, Ninh Diệp ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt mộc thanh tú với những đường nét tinh tế. Cô thành thật trả lời: “Em không đi chơi đâu ạ, em bận dọn nhà, suốt mấy ngày chỉ lo sắp xếp đồ đạc thôi.”
Một cậu chàng tên Thường Kỳ ngồi phía trước chị Châu lập tức tiếp lời: “Thế thì mệt lắm, em tự dọn một mình à? Sao không gọi mọi người qua giúp một tay.”
Ninh Diệp không muốn nói nhiều: “Vâng, cũng không vội nên em cứ thong thả tự dọn thôi ạ.”
Mắt Thường Kỳ sáng lên. Câu nói này đã phát đi một tín hiệu rõ ràng: Người đẹp vừa chuyển công tác về đã khiến cả bộ phận xôn xao này hiện vẫn còn độc thân.
Nói thật, nữ minh tinh thì ai cũng tò mò, nhưng dù sao cũng quá xa vời. Kiểu mỹ nhân đời thực ngay bên cạnh thế này mới thực sự khiến người ta rung động.
Thường Kỳ định nói thêm gì đó, nhưng chị Châu đã kéo tay Ninh Diệp đi sang quầy thức ăn bên kia. Đến lúc tìm chỗ ngồi, chàng trai yên lặng lúc nãy thế mà cũng đang ngồi cách đó không xa.
Chị Châu mỉm cười vẫy tay: “Tiểu Giang qua đây ngồi chung cho vui này.”
Giang Hành Hòa nhìn chị Chu rồi nhìn sang cô gái trẻ bên cạnh, thấy Ninh Diệp không có vẻ gì là khó chịu, lúc này mới bưng khay cơm ngồi xuống phía đối diện.
“Làm phiền mọi người rồi.” Giọng nói của cậu cũng rất trong trẻo.
Ánh mắt chị Châu đảo qua đảo lại vài lượt. Cái cậu Thường Kỳ kia chị biết rõ, ở công ty đã yêu đương lăng nhăng qua ba người rồi, chẳng phải hạng tốt lành gì. Nhưng Tiểu Giang thì khác.
“Hai đứa vẫn chưa chính thức làm quen nhỉ? Tiểu Diệp mới vào làm chưa lâu nên vẫn chưa nhận mặt hết mọi người đâu, hai đứa kết bạn WeChat đi.” Chị Châu cười híp mắt nói.
Chị đang chìm đắm trong niềm vui tác thành cho đôi trai tài gái sắc, hoàn toàn không để ý thấy ở lối vào nhà ăn phía xa xuất hiện một bóng người hiếm hoi, ngay lập tức gây nên một cơn sóng ngầm.
Ninh Diệp cũng không nhìn thấy, thực ra cô không mấy hứng thú với việc kết bạn riêng tư. Dù đúng là cô đang độc thân, nhưng cô thuộc kiểu... "độc thân không điển hình".
Độc thân không điển hình: bên ngoài trông có vẻ tự do, nhưng bên trong đã "có chủ" (là đứa con) và bị vây quanh bởi những mối quan hệ rắc rối từ quá khứ (người cũ).
Chị Châu vẫn lải nhải cười nói: “Chị nhớ nhà Tiểu Giang điều kiện tốt lắm đúng không? Gia đình mở bệnh viện nhi tư nhân đấy. Tiểu Diệp à, em còn trẻ nên chưa hiểu được giá trị của việc này đâu...”
Ninh Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu. Và thế là đôi bên đã trao đổi phương thức liên lạc một cách rất suôn sẻ.
Trong lúc Ninh Diệp đang cúi đầu lưu tên ghi chú cho đối phương, một bóng người cao lớn, im lặng lướt qua bàn ăn của họ. Tiếng giày da nện xuống sàn nghe thật nặng nề.
Người đó không dừng lại bên cạnh cô.
Đôi chân dài dưới lớp quần tây thẳng tắp sải bước, xung quanh như tự động tách ra một bán kính yên tĩnh. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người đó với vẻ chấn động, có người còn đánh rơi cả thìa cơm.
Tại sao ông chủ lại đến nhà ăn?!
Ninh Diệp lưu xong tên cho Giang Hành Hòa, sau đó theo thói quen lại vào trang web của trường mầm non làm mới một chút. Học phí chắc là vẫn chưa xét duyệt xong, nhưng đã đến giờ trẻ con ăn trưa nên mục tiền ăn đã mở cổng thanh toán.
Vì sợ trường không cho Ninh Chi Đào ăn cơm, Ninh Diệp vội vàng nhấn vào liên kết để nộp tiền.
Trong lúc chờ trang web chuyển hướng, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Cái người nào đó thực sự quá nổi bật giữa đám đông náo nhiệt. Như một vầng trăng lạnh lẽo giữa đầm nước sâu, không vướng bụi trần, không ăn khói lửa nhân gian, đuôi mắt mang vẻ lãnh đạm.
Chị Châu nhanh chóng bắt trọn thông tin, hạ thấp giọng nói với họ: “Dù đồ ăn công ty mình ngon thật, nhưng ông chủ lớn mà cũng gương mẫu thực hiện tiết kiệm thế này sao?!...”
Ninh Diệp không biết điều đó, cô chỉ biết mình đang dùng thẻ của anh ta để đóng tiền cơm cho con.
Khoản phí 264 tệ cuối cùng đã thanh toán thành công, Ninh Diệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, vị tổng tài đang chuẩn bị quẹt thẻ công tác tại quầy bỗng đứng khựng lại.
Ba món một canh, 264 vạn (2,64 triệu tệ).
Đầu ngón tay của Biên Tầm khựng lại một giây trước khi chạm vào máy quẹt thẻ. Ánh mắt anh vẫn bình thản, nhưng trợ lý Chương đã tiến lên một bước: “Có chuyện gì vậy Biên tổng, có vấn đề gì sao ạ?”
Vấn đề gì ư? Bốn chữ số không lù lù trên đó chẳng lẽ không ai nhìn thấy à?
Biên Tầm chợt nhận ra, hình như cái giá cả sau khi bị "lạm phát" này chỉ có mình anh nhìn thấy được.
Dưới sự chứng kiến của bao nhiêu con mắt, trong nhà ăn rộng lớn với hàng trăm nhân viên đang nhìn mình.
Thân giá trăm tỷ, cớ sao lại chần chừ?
Vị tổng tài mặt không cảm xúc. Cuối cùng, anh đã quyết định "chốt đơn" đĩa cải làn xào, gà kho khoai môn và ngó sen trộn giấm với giá... 66 vạn tệ một đĩa.