"Anh không ghi hình sao?" Chu Khinh Ngữ trợn tròn mắt, cô ấy mong ngóng bấy lâu nay, chỉ muốn cùng Bùi Dục Bạch đi du lịch, Bùi Dục Bạch sao có thể không đi?
Những lời tiếp theo của Bùi Dục Bạch càng khiến cho mặt Chu Khinh Ngữ xanh mét: "Còn nữa, tại sao em phải xin lỗi Diệp Lạc Y? Người sai không phải em! Dù sao anh không đi, em cũng không đi!"
Bùi Dục Bạch đã sớm đoán được Chu Khinh Ngữ sẽ từ chối, giọng điệu nghiêm túc: "Sao em lại không hiểu chuyện như vậy? Đã thích anh thì không thể suy nghĩ nhiều hơn cho anh sao? Nếu anh không giành lại được Bùi thị, chúng ta làm sao ở bên nhau?"
Chu Khinh Ngữ trong lòng ấm ức: "Cho dù không có Bùi thị, anh vẫn còn em..."
Bùi Dục Bạch ngắt lời Chu Khinh Ngữ: "Đàn ông nhất định phải có sự nghiệp của mình, em muốn anh trở thành một kẻ ăn bám sao? Chu Khinh Ngữ, em như vậy khác gì hủy hoại anh?!"
Bùi Dục Bạch mặt lộ vẻ giận dữ, giọng nói cũng mang theo sự tức giận.
Chu Khinh Ngữ nhận ra Bùi Dục Bạch đang tức giận, cẩn thận an ủi anh ta: "Anh Dục Bạch, anh đừng giận, em không có ý đó..."
"Anh biết em không có ý xấu." giọng điệu của Bùi Dục Bạch cuối cùng cũng dịu đi đôi chút: "Nhưng mà Khinh Ngữ, em cũng nên hiểu chuyện rồi, cho dù là vì anh, vì tương lai của chúng ta, ở trên chương trình tạp kỹ phải hòa thuận với Lạc Y, ngày mai vì chuyện tát người mà xin lỗi cô ấy, được không?"
Trong lòng Chu Khinh Ngữ vẫn không muốn. Cô ấy vốn kiêu ngạo, không coi ai ra gì nhưng chỉ cần gặp Bùi Dục Bạch, mọi nguyên tắc của cô ấy đều không còn là nguyên tắc nữa.
Chỉ cần nhìn thấy Bùi Dục Bạch, trái tim cô ấy liền mềm nhũn.
Cô ấy gật đầu: "Được."
.
Nhan Hề giả vờ đau bụng rời đi, đến tầng ba thì vừa lúc nhìn thấy Chu Khinh Ngữ thất hồn lạc phách đi ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Lớp trang điểm của cô ấy rất tinh tế, chỉ là hốc mắt đỏ hoe, trông như sắp khóc đến nơi.
Thấy Nhan Hề, Chu Khinh Ngữ không nhịn được nữa, ôm chặt lấy Nhan Hề, nước mắt rơi lã chã. Nhan Hề không hỏi gì cả, ôm lại Chu Khinh Ngữ, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy.
Bùi Dục Bạch đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Nhan Hề, hơi kinh ngạc nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.
"Đã lâu không gặp."
Nhan Hề khẽ cười khẩy: "Nào có lâu không gặp, tôi còn thường xuyên nhìn thấy Nhị thiếu gia mà!"
"Ồ?" Bùi Dục Bạch đầu tiên là không hiểu, rất nhanh đã phản ứng lại: "Cô cũng xem chương trình tài chính? Gần đây tôi có ghi hình một kỳ phỏng vấn cho họ."
Nhan Hề mỉm cười: "Phỏng vấn tài chính có gì hay? Tôi xem tin tức giải trí. Không ngờ nhị thiếu gia Bùi lại có một bạn gái trong giới giải trí, một vị hôn thê trong giới hào môn, thật lợi hại quá~"
Biểu cảm của Bùi Dục Bạch cứng đờ.
Chuyện anh ta đính hôn với Chu Khinh Ngữ chỉ có người nhà họ Bùi và người nhà họ Chu biết, hai bên gia đình đều không xem tin tức giải trí, Bùi Dục Bạch cũng không sợ gì.
Nhưng bây giờ bị Nhan Hề trực tiếp vạch trần như vậy, Bùi Dục Bạch mất hết mặt mũi.
Anh ta vừa định giải thích, Nhan Hề rất "Khoan dung." ngắt lời anh ta: "Không cần giải thích, anh và Diệp Lạc Y chỉ là giả vờ, tôi hiểu mà."
Bùi Dục Bạch thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, lại nghe thấy giọng nói âm dương quái khí đích của Nhan Hề: "Tôi chỉ lo Nhị thiếu gia giả vờ giả vịt thành thật, chuyện này mà để Bùi lão gia biết, đánh gãy một chân của anh cũng là nhẹ thôi. Nhị thiếu gia, anh nói tôi nói đúng không?"
Nhan Hề nói như vậy một cách hời hợt, như thể chỉ là lời nói đùa nhưng Bùi Dục Bạch lại cảm thấy toàn thân không thoải mái, như thể bị Nhan Hề nhìn thấu bí mật.
May mà Chu Khinh Ngữ vẫn bênh vực anh ta: " Hề Hề, câuu đừng nói anh Dục Bạch như vậy. Anh Dục Bạch thích tớ, anh ấy làm như vậy cũng là vì tương lai của chúng tớ."