Bạn Thân Của Bạn Gái Đều Muốn Quyến Rũ Tôi (NTR)

Chương 5

Trước Sau

break

Ánh mắt cô ta lướt về phía hắn, lóe lên tia giảo hoạt. Ngón tay thon dài khẽ đặt lên đùi hắn, như vô tình mà lại đầy quyến rũ.

Vương Khải nhíu mày mói:
“Đừng nghịch, ngồi cho nghiêm chỉnh.”

Nhưng Lâm Nhược Nhược chẳng buồn nghe, còn cười khúc khích, ngón tay tiếp tục trượt lên cao, thậm chí dừng lại ở chỗ mẫn cảm nhất, khiến hắn khẽ hít sâu, bàn tay trên vô lăng siết chặt hơn.

“Anh Khải, hình như anh phản ứng mạnh quá đó…” Giọng cô ta ngọt lịm, mềm mại như mật, vừa trêu vừa thăm dò.

Vương Khải cảm thấy cơ bắp mình căng cứng, đầu óc dần nóng lên. Lâm Nhược Nhược càng lúc càng quá đáng, động tác đầy ám chỉ, ánh mắt lại lấp lánh như đang thưởng thức sự nhẫn nhịn của hắn.

Cô ta còn cố tình nghiêng người sát xuống, hơi thở ấm nóng phả lên, thì thầm đầy mập mờ:
“Anh Khải, anh đúng là làm em tò mò quá… em thật sự muốn thử xem anh có giỏi như em nghĩ không.”

Giọng điệu ngọt đến tận xương, còn bàn tay thì không hề ngừng lại, khiến hơi thở Vương Khải trở nên nặng nề. Trong xe, tiếng động cơ xen lẫn tiếng cười khúc khích và tiếng vải cọ sát, càng lúc càng khiến không khí thêm nghẹt thở.

Một bên là Vương Khải cố gồng mình giữ vững vô lăng, một bên bị cảm giác từ Lâm Nhược Nhược dồn ép khiến tâm trí hỗn loạn khiến bàn tay còn lại của hắn vô thức bấu chặt ghế ngồi, các khớp ngón tay trắng bệch.

Hắn nghiến răng, trầm giọng gằn ra từng chữ:
“Cô nghịch đủ chưa?”

Nhưng Lâm Nhược Nhược chỉ càng cười tươi hơn, đôi mắt liếc hắn quyến rũ đến tận xương tủy:
“Còn sớm lắm, Anh Khải… trò này mới chỉ vừa khởi động thôi.”

Không khí trong xe, từ mập mờ đã biến thành nguy hiểm, như ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt cả hai bất cứ lúc nào.

Lâm Nhược Nhược dường như lại càng thích thú. Cô ta nghiêng đầu, bàn tay linh hoạt trêu chọc không ngừng, lúc thì khẽ lướt đầu ngón tay, lúc lại siết chặt vuốt ve, khiến Vương Khải phải gồng người chịu đựng. Đôi môi cô ta thậm chí còn cố ý chạm khẽ vào, hơi ẩm nóng phả tới khiến hắn run rẩy, suýt chút nữa mất kiểm soát bàn đạp ga.

“Anh Khải, anh xem này… em mới chạm nhẹ thôi mà nó đã phản ứng dữ dội đến vậy.”

Cô ta ngẩng đầu lên nở nụ cười vô tội, nhưng tay thì càng lúc càng nhanh, hơi thở mơn man bên tai hắn, giọng nói mang theo ý trêu đùa:
“Anh nói xem, em giúp anh ‘lái xe’ thế này… có thoải mái không?”

Vương Khải không đáp, chỉ khẽ phát ra một tiếng rên trầm đục, mồ hôi lăn dài từ thái dương xuống tay lái. Cơ thể hắn đã hoàn toàn phản bội lý trí, từng luồng sóng tình dồn dập dâng lên, khiến hơi thở trở nên dồn dập.

Chiếc xe rẽ vào con phố yên tĩnh, ánh đèn đường vàng vọt hắt vào, chiếu lên gương mặt Lâm Nhược Nhược càng thêm mê hoặc. Cô ta vẫn tựa vào ghế, bàn tay bận rộn ở nơi ấy, dáng vẻ gợi cảm khiến cả không gian trong xe trở nên chật chội, ngột ngạt.

Vương Khải liếc sang, ánh mắt hiện rõ mâu thuẫn, nhưng sự kɧoáı ©ảʍ dâng tràn khiến hắn khó mà giữ được sự nghiêm chỉnh, giọng hắn vừa trầm thấp vừa xen lẫn kiềm chế:

“Cô mà còn tiếp tục… Tôi không chắc mình giữ nổi tay lái đâu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc