Một ngày trước khi tử hình, Hoà Lâm đã yêu cầu muốn gặp Hạ Hi.
Nhìn thấy Hạ Hi đang mặc trên người đồng phục cảnh sát toả ra chính khí, Hoà Lâm có vẻ rất bình tĩnh. Thật ra người tôi muốn gặp không phải là cô.
Tôi biết. Hạ Hi ngồi xuống trước mặt cô ấy. Thật ra không cần phải như vậy, anh ấy cũng sẽ không quên cô.
Hoà Lâm cười tự giễu. Lúc sống chẳng nhớ, chết rồi thì càng không cần nữa. Hốc mắt đỏ lên, Mười năm trước lúc tôi mười chín tuổi, ở nước Pháp đã gặp được một người đàn ông đẹp hơn so với phụ nữ, vừa gặp là đã yêu anh ấy. Đúng rồi, anh ấy cũng giống như tôi, đều là trùm buôn ma tuý. Sau đó anh ấy chết, rồi không thể trở thành người phụ nữ mà anh ấy yêu. Rõ ràng anh ấy có thể không chết...
Hạ Hi biết vụ án này. Là Cố Dạ.
Hoà Lâm gật đầu. Trước khi anh ấy chết tôi cũng đã bắt đầu tiếp nhận huấn luyện đặc biệt. Một năm sau liền chính thức bước lên con đường chết không lối thoát. Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ yêu ai nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể bảo vệ trái tim mình. Cố nén không cho nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào. Từ nhỏ tới lớn, điều tôi thật sự muốn vẫn chưa bao giờ có được.
Hai người các cô đều thật tâm yêu một người đàn ông thật sâu, đến cuối cùng cô ấy lại vô duyên với người đó.
Cho dù Hoà Lâm vi phạm pháp luật, nhưng về mặt tình cảm Hạ Hi lại không khống chế nổi mình, cô thương cảm cho cô ấy, sau khi cảm xúc của Hoà Lâm bình phục cô đã hỏi: Cô muốn tôi làm gì sao?
Ngày đó đi lên con đường này thì tôi đã biết được kết quả. Không người thân không người nương tựa, thì cũng không có vướng bận. Ngừng lại hồi lâu, cô nhìn vào mắt Hạ Hi. Trước kia Thẩm Minh Tất vẫn hay nói chúng ta có phần giống nhau, thật ra tôi cũng muốn xác định một chút.
Kết quả thì sao?
Tuyệt đối không giống chút nào.
Quả thật không giống nhau. Số phận khác nhau, đời người khác nhau. Cho dù có đẹp giống nhau, thì cũng khác quá xa.
Đối với Hoà Lâm, Tiêu Dận chưa bao giờ hỏi thăm cô.
Với anh mà nói, cô chính là tội phạm. Không yêu, không vướng bận.
Sau khi thân thể hồi phục Tiêu Dận đã an bài cuộc sống của anh rất nhanh. Anh liền chuyển ra nước ngoài.
Đặc biệt tới tiễn bạn, chỉ có Lệ Hành, Hạ Hi và Nhan Đại.
Trong đại sảnh của sân bay, Tiêu Dận đưa tay về phía Lệ Hành.
Lệ Hành cong môi, đưa tay lại.
Hai tay của hai người đàn ông nắm chặt nhau, trăm miệng cùng lời nói: Bảo trọng!
Sau đó là Nhan Đại, Tiêu Dận ôm cô, miệng thì trêu đùa: Rốt cuộc không cần phải làm tài xế hễ kêu là tới của em nữa rồi, phiền anh muốn chết.
Anh mau cút đi! Nhan Đại nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt rõ ràng có hơi nước.
Bốn năm đại học, sáu năm làm bạn, tổng cộng là mười năm, mới đó mà đã trôi qua rồi.
Tiêu Dận mỉm cười buông tay ra, tuỳ ý cô đập một cú lên vai anh.
Chuyến bay 8465 đi tới Los Angeles, xin mời hành khách bắt đầu đăng ký... Thanh âm ngọt ngào phát ra từ radio vang lên, Lệ Hành nâng tay nhìn đồng hồ. Tôi ra ngoài gọi điện một chút. Giọng nói bay đi, anh cũng đã bước chân ra ngoài.
Nhan Đại theo sát phía sau. Mình cũng về trước đây, hôm nay còn một buổi phỏng vấn.
Bóng lưng của hai người sớm đã đi xa, Tiêu Dận cười. Thật là biết giả bộ. Hai tay rảnh rang đút vào trong túi quần, anh hỏi: Sau này định sống ra sao?
Hạ Hi lắc đầu.
Ánh mắt nhìn đi nơi khác, anh liền nói một câu thâm ý. Cũng đừng bướng bỉnh nữa, nên nắm lấy người đó.
Hạ Hi gật đầu.
Nụ cười trên mặt bỗng không duy trì được nữa, ánh mắt Tiêu Dận nhìn ra chỗ khác. Anh sẽ không tham gia hôn lễ của em. Quá xa, đi lại mệt.
Nói đến lúc này, anh bỗng im lặng.
Trong đại sảnh của sân bay, dòng người như nước chảy, đứng ở bên cạnh anh, Hạ Hi đau lòng muốn khóc. Nhớ giữ liên lạc.
Nhưng Tiêu Dận cũng không có trả lời.
Nhưng trước khi qua máy kiểm tra anh đã không nhịn được nữa.
Xuyên qua đám người đi vòng trở về, Tiêu Dận nắm lấy bàn tay của Hạ Hi đặt lên ngực mình, ôm chặt, Đừng quên anh bạn già này!
Làm sao quên được chứ? Cố gắng đè xuống nước mắt, Hạ Hi có biết bao điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một câu chúc phúc: Chúc anh hạnh phúc.
Giữa chúng ta đúng là vẫn còn như thế. Từ nay về sau, anh ở bên này, em ở đầu bên kia. Tiêu Dận nắm chặt tay lại, nếu mà lắng nghe thì có thể nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của anh. Được...mỗi người đều hạnh phúc!
Trong nháy mắt máy bay cất cánh, anh nhắm mắt lại. Hẹn gặp lại, người con gái anh yêu!
Tất cả lại trở nên bình yên như cũ, Hạ Hi đã đưa đơn xin từ chức.
Khi văn kiện trả lời được đưa xuống, Mục Nham hỏi: Về sau có tính toán gì chưa?
Nghiên cứu.
Nghiên cứu gì?
Tâm lý trị liệu.
Tâm lý... trị liệu? Mục Nham vốn tưởng rằng cô sẽ nghiên cứu pháp luật, lập chí muốn làm một vị luật sư nào đó.
Hạ Hi khẽ nhíu mày. Ở nước ta không có tới một vạn bác sĩ tâm lý trị liệu chuyên nghiệp, đã được học qua chính quy lại càng không có mấy người, có quá nhiều sự hấp dẫn khác, quá nhiều công việc tiềm năng khác.
Mục Nham cười. Tôi thấy bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là nên nghiêm cứu cách trị chồng như thế nào đi.
Mắt xoay tròn, Hạ Hi nhíu mày. Cái này là việc đòi hỏi kỹ thuật rất khó.
Mục Nham bật cười. Chuyện này đối với phụ nữ các người không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Hạ Hi cong mắt cười.
Đêm hôm trước khi chính thức từ chức, tất cả các thành viên trong đội cảnh sát đã mở một buổi tiệc chia tay cô.
Hạ Hi lần lượt kính từng người, từ Chu Định Viễn, Tiếu Phong, Lão Hổ tới tất cả mọi người.
Trác Nghiêu uống rất nhiều rượu, nhưng không có say chút nào. Tất cả mọi người ở trong buổi tiệc đều nói chuyện với cô như Lão Hổ, nhưng chỉ có anh, một câu xã giao, một câu dặn dò, thậm chí tới kính cô một ly cũng không có.
Là cái loại hờ hững này, không có cách nào giữ lại--bất lực!
Cả buổi tối Hạ Hi đều cười, mãi cho đến khi Lệ Hành tới đón cô, lúc rời khỏi những đồng đội cùng kề vai tác chiến với mình, cô liền nằm sấp lên người của Lệ Hành khóc đến mức rối loạn.
Cởi đồng phục cảnh sát xuống, phù hiệp của cảnh sát bị lấy đi, cũng giống như cô đã buông tay với ước mơ của mình.
Lệ Hành ôm cô, cũng tự biết rõ cô đã hy sinh bản thân của mình như thế nào cho anh.
Những ngày sau đó Hạ Hi chuẩn bị báo danh nhập học, nhưng Lệ Hành lại vì chuyện nghênh đón những lão binh xuất ngũ, và tân binh nhập ngũ luân phiên nhau mà không có cách nào dứt ra được.
Mãi đến khi trong lúc vô tình nghe thấy Hạ Nhã Ngôn nói không biết tại sao mà Lệ Hành bỗng phát sốt, Hạ Hi mới giật mình phát hiện thì ra hai người đã hơn cả tháng rồi không có gặp nhau.
Rất sợ thân thể của Lệ Hành xảy ra chuyện , Hạ Hi vội vàng gọi điện cho anh , kết quả điện thoại không có người nghe. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Hắc Hầu Tử, cô liền chạy thẳng đến quân đoàn 532.
Ở ngoài khu dành cho người thân đã đụng phải thông tín viên của Lệ Hành. Tiểu binh nhìn thấy Hạ Hi thì vui ra mặt: “ Chị dâu, chị đã tới rồi.”
Hạ Hi chỉ nghĩ chắc có lẽ Lệ Hành bị bệnh nên cậu ta lo lắng, vừa đi lên lầu vừa hỏi: “Anh ấy sốt thế nào? Đã giảm chưa?”
“Hả? Phát sốt?” Gãi đầu, thông tín viên có vẻ mờ mịt. “Ai ạ?” Lão đại nhà anh nhìn rất vui vẻ mà, trước đó ở trên sân huấn luyện, giáo huấn binh lính khác ba tiếng dài mà vẫn không hụt hơi mà.
Sau này Hạ Hi mới biết vẻ mặt vui vẻ khi thông tín viên nhìn cô là vì gần đây lão đại nhà anh bị kiềm nén đến nghẹn, áp suất thấp bao phủ, nên khi nhìn thấy cứu binh tới mới có phản ứng bình thường đó, chứ nó không có nửa điểm quan hệ nào tới việc bị sốt.
Khuôn mặt của Lệ Hành rất sắc bén, dựa vào tiếng bước chân tới cửa phòng có thể đoán được người tới không phải là người của quân đội.
Khóe môi cong lên, anh đứng dậy.
Ở bên ngoài Hạ Hi mới nâng tay chuẩn bị mở cửa, cánh cửa lại chẳng hề báo trước mở ra.
Lệ Hành đứng ở trước cửa cười nhìn cô.
Hạ Hi ngớ ra, lúc ý thức được mình bị trêu chọc liền bổ nhào lên người anh đấm đá. “ Hắc Hầu Tử, anh lại dám cấu kết với chị họ gạt em !”
“Không lập kế thì chẳng phải anh sẽ bị ngó lơ sao.” Lệ Hành chặn ngang kéo cô qua, khi cửa phòng ‘xoảng’ một tiếng bị chân anh đóng lại, cả người của Hạ Hi bị ép lên cửa.
Lệ Hành cúi người hung hăng hôn cô, môi anh trằn trọc dây dưa, công thành đoạt đất, răng và môi của cô để tùy anh càn quét, cái loại nhiệt huyết và vội vàng này như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Tim của Hạ Hi càng đập nhanh hơn, toàn thân của hai người kề sát nhau. Nhưng mà thân thiết như vậy dường như chưa đủ, khi hơi thở của Lệ Hành dần nóng rực, anh lại càng xâm chiếm mãnh liệt da thịt non mềm của cô. Tay anh như lửa nóng duỗi vào quần áo của cô, quyến luyến ở trên sống lưng chuyển lên tới ngực mềm mại, cái loại đụng chạm nhẹ nhàng này trêu chọc Hạ Hi tới gần như run rẩy.
“Có nhớ anh không?” Ôm eo cô đi vào phòng ngủ, khi thân thể của anh phủ lên người cô, anh nói: “Anh rất nhớ em, bây giờ anh rất muốn em!”
Nghe giọng nói trầm thấp, Hạ Hi như bị mê hoặc, cả người tê dại.
Lôi kéo quần áo của anh, cô dường như bị xoay tròn trong tay giặc.
Sáng sớm ba ngày sau, sau khi tiếng còi rời giường mới vang lên, Hạ Hi đã bị Lệ Hành dụ dỗ rời giường theo anh tới sân huấn luyện.
Hạ Hi kháng nghị: “ Anh đi luyện tập thì kéo em theo làm gì ?”
Thấy bộ dáng buồn ngủ mông lung của cô, Lệ Hành yêu thương xoa tóc cô. “ Tối hôm qua thật sự anh đã tiết chế lắm rồi, sao giờ lại không có một chút sức lực nào thế này?”
Đánh anh một cái, bộ dáng của cô như nũng nịu như hờn dỗi. “Người ta còn chưa có ngủ đủ giấc đâu.” Mấy đêm này anh giày vò cô rất mãnh liệt, mặc dù sức khỏe của Hạ Hi rất tốt, cũng khó tránh có chút lười nhát và mệt mỏi.
Lệ Hành dịu dàng cười. “Phê chuẩn cho em tí nữa về được ngủ bù.”
Hạ Hi miễn cưỡng “ừ” một tiếng, rồi lại như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng anh.
Lệ Hành chỉ cười chứ không nói.
Sau đó nhạc đã nổi lên ở trên sân huấn luyện, Hạ Hi giật mình nên tỉnh cả ngủ.
Trên sân huấn luyện to như vậy, bao gồm cả Hạ Hoằng Huân đứng ở trong đoàn quân, đội ngũ đã được xếp hàng chỉnh tề đứng ở dưới ánh sáng hoàng hôn. Mà đội hình của bọn bọ rõ ràng lại hiện lên hàng chữ - - I Love You.
Trường hợp này làm cho Hạ Hi cảm động đến mức rối tinh rối mù.
Sau đó ở trước mặt mọi người, Lệ Hành quỳ một gối xuống.
Theo động tác của anh, ngoại trừ đội trưởng Hạ Hoằng Huân , và chính ủy Ninh An Lỗi ra, toàn bộ hàng ngàn anh lính giơ tay lên chỉnh tề làm một cái quân lễ, động tác đồng loạt đến mức như một người.
Hộp nhung ở trong lòng bàn tay được mở ra, nó chính là một cái huân chương mà anh đã dùng sinh mạng của mình để đổi lại, giọng nói của Lệ Hành vang lên ở trong không khí lạnh: “Cũng giống như mọi người, lúc còn trẻ ngông cuồng anh đã từng có rất nhiều lý tưởng. Anh ước mình sẽ mặc được bộ quân phục màu ô liu này, mong đợi quân đội thừa nhận công sức tuổi trẻ của anh, để cho quân kỷ của quân đội mài giũa anh trưởng thành hơn, kiên cường hơn. Sau đó sẽ giao trái tim mình cho người phụ nữ mình yêu và cưới cô ấy vào nhà, mang trong mình trách nhiệm làm cho cô ấy hạnh phúc cả đời. Mười năm sau, ngày hôm nay , anh đã thực hiện được lý tưởng trở thành quân nhân của mình.” Lấy huân chương của sỹ quan cao cấp đặt vào trong tay của Hạ Hi, Lệ Hành nhìn vào ánh mắt cô. “Bây giờ, anh mong em có thể thực hiện một lý tưởng khác của anh. Hạ Hi, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Tiếng nói bay đi,hơn hàng ngàn tiếng hô của hàng ngàn quân nhân vang ầm lên trong không trung. “Gả cho tham mưu trưởng, để cho anh ta nếm mùi có vợ như ở tù ! Gả cho tham mưu trưởng, làm chị dâu của chúng tôi…”
Sự kiện lớn như vậy, nghi lễ trang nghiêm như vậy, chính là sự xa hoa tuyệt vời mà giản dị nhất. Trên thế giới này chưa chắc có người may mắn thứ hai có thể trải nghiệm, có thể có được một phần tình cảm sâu nặng này.
Cẩn thận nâng lên huân chương đại biểu cho sinh mạng của Lệ Hành, nước mắt của Hạ Hi rơi xuống. “Ở trong khoảng thời gian tuổi trẻ lãng mạn đó em cũng từng có rất nhiều ước mơ. Em đã từng ước mình có thể mặc lên bộ đồng phục cảnh sát, từng bước một lột xác từ một cô bé nữ sinh hồn nhiên và tùy hứng trở nên trưởng thành hơn, học được cách kiên cường, dũng cảm, và có trách nhiệm.” Ánh mắt đã mơ hồ, cô lấy huân chương của anh, nắm lấy tay anh, môi nở một nụ cười ấm áp. “ Ước mơ đầu tiên đã thực hiện rồi. Bây giờ, em nguyện ý trả giá bằng tất cả tình yêu của mình, để chấp nhận ý nghĩa của hai chữ quân tẩu này và … trách nhiệm của nó.”
Trong nháy mắt đứng dậy, Lệ Hành ôm Hạ Hi vào lòng, dịu dàng nói ra một câu nói không có gì có thể so sánh được: “Anh yêu em !”
Tiếng vỗ tay lớn như sấm, nắng ban mai chiếu lên màu ô liu sáng đến chói mắt, sắc màu sáng lạn này chắc chắn sẽ trờ thành màu sinh mạng của Hạ Hi.
Không có hoa tươi, không có nhẫn, chỉ có chính là một người thật sự yêu mình, dùng cả trái tim, dùng cả tình yêu, khóa chặt chẽ lại vào nhau.