Bán Sinh Thục

Chương 59 - Chương 59

Trước Sau

break


Sau khi tiễn Thiếu tướng Trần về quân khu, Lệ Hành và Mục Nham cùng nhau đi tới văn phòng của Hạ Hoành.

Trong văn phòng của Cục trưởng, vẻ mặt của Mục Nham ngưng trọng. “Dựa theo tiến triển bây giờ, có giấu diếm cũng không thể giấu Hạ Hi nữa rồi. Nếu lời khai của Tiêu Dận có nhắc tới cô ấy, khi thời cơ chín muồi thì cũng cần cô ấy phải phối hợp. Hơn nữa một khi Lệ Hành tiếp nhận nhiệm vụ này, cũng không thể không báo cho cô ấy biết được.”

Đây cũng là điều mà Hạ Hoành lo lắng nhất. Dựa theo tính tình của Hạ Hi, dựa theo tình cảm sâu đậm của Lệ Hành và con bé, nếu chờ Lệ Hành đi rồi mới nói chân tướng ra cho con bé biết, phản ứng của nó chắc chắn sẽ rất mãnh liệt. Tiêu Dận là một người bạn rất quan trọng với con bé, sẽ rất khó chấp nhận nếu cậu ta có liên quan tới vụ án. Chuyện Lệ Hành đột nhiên rời khỏi, đối với Hạ Hi mà nói là một đòn tấn công rất mạnh.

Lệ Hành lại càng có nhiều thứ không bỏ được. Mọi chuyện phát triển hình như đã vượt qua sự kiểm soát, chính anh cũng không ngờ ngày nào đó mình sẽ đi. Nếu Tiêu Dận không liên quan tới vụ án này thì còn dễ nói, một khi chứng thực anh ta là người ở trong vụ án này, khi chân tướng bị bại lộ chắc chắn đó chính là lúc Hạ Hi cần anh ở bên cạnh nhất, làm sao anh có thể vứt bỏ cô mà rời khỏi đây? Làm sao có thể khiến cô đối mặt với chuyện anh có thể đi nhưng chưa chắc đã có thể trở về? Nhiều năm qua, ngoại trừ chọc cho cô khóc, ngoại trừ dùng từ ‘nhớ’ trống không, anh thật sự chưa làm được chuyện gì cho cô cả.

Nhớ đến bộ dáng ngủ như con mèo của cô ở trong lòng anh sáng nay, Lệ Hành bắt đầu cảm thấy không nỡ.

Không phải không còn lựa chọn, không phải không thể không có anh, nhưng mà anh lại rất ích kỷ.

Đột nhiên lúc này Lệ Hành lại sợ gặp Hạ Hi. Sự quyến rũ hờn dỗi của cô, sự ỷ lại nồng nàng của cô, tất cả đủ để ngăn bước chân của anh. Rõ ràng là anh không nỡ, nhưng lại liều mạng né tránh, cái loại khó cả đôi đường này, làm cho người ta rất bất an.

Nhận thấy ánh mắt của Hạ Hoành đang nhìn mình, Lệ Hành nói: “Hoãn thêm hai ngày nữa.” Nếu có thể anh muốn đợi vết thương của cô tốt lên.

Sợ mình không có thời gian!

Liếc nhìn nhau, Hạ Hoành và Mục Nham cũng không khỏi thở dài.

Bước đầu chuyện Hạ Hi đã được bỏ xuống, ba người đàn ông bắt đầu phân tích tình hình trước mắt.

“Phản ứng của Tiêu Dận không hợp với lẽ thường.” Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ở trong nghề và những lần tiếp xúc không nhiều với Tiêu Dận, Mục Nham liền đưa ra một điểm đáng nghi quan trọng. “Mặc dù bây giờ chúng ta không có bất cứ bằng chứng nào xác định anh ta chính là Lão Quỷ, nhưng anh ta cũng không tránh khỏi những điểm trùng hợp. Tôi nghĩ có phải anh ta đã đoán trước rằng chúng ta sẽ không tra ra được gì nên muốn trêu chọc chúng ta, hay là anh ta có ý đồ khác? Nhưng nếu như anh ta không phải có liên quan tới vụ án, vậy tại sao dựa vào tình hình bây giờ vẫn chưa cho Hạ Hi biết? Đạo lý thanh giả tự thanh không phải là anh ta không hiểu, nhưng rốt cuộc tại sao bức thư anh ta gửi cho Hạ Hi lại để chúng ta nhìn thấy? Mục đích của anh ta là gì?”

Thật ra Hạ Hoành cũng có nghi vấn tương tự. Nếu Tiêu Dận không có liên quan tới vụ án này, cần gì phải tốn sức che giấu như vậy? Chẳng lẽ Hạ Hi vẫn chưa tới mức để anh ta tin tưởng như thế? Hay là anh ta muốn…Hai chữ ‘lợi dụng’ bỗng xuất hiện, lông mày của Hạ Hoành nhíu nhanh lại. Đừng nói là Hạ Hi, đổi thành ông, trên mặt tình cảm ông vẫn không thể chấp nhận được.

Sự việc phát triển tới cục diện bây giờ, Tiêu Dận là người có khả năng liên quan rất cao tới vụ án đã không thể bỏ qua được.

Nhìn Mục Nham, Lệ Hành hỏi: “Nếu anh ta là người của cảnh sát, hẳn là có thể điều tra tư liệu, chứ không phải ‘kinh doanh không giấy phép’ có phải không?”

Cho dù có hỏi, trong lòng của Lệ Hành cũng biết rõ chuyện này khó mà nói. Bởi vì làm nội gián có tính nguy hiểm rất cao, vì bảo đảm tính mạng của người tham gia vụ án được an toàn, người biết được thân phận thật của người đó sẽ không có quá hai người. Hơn nữa chi tiết của tư liệu cũng được bảo quản ẩn mật, điều kiện tuyển dụng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Quả nhiên Mục Nham đã trả lời: “Bên chúng tôi không có bất cứ tư liệu nào về Tiêu Dận?” Cái anh chỉ chính là tư liệu nằm vùng của Tiêu Dận.

Hạ Hoành nói tiếp: “Tôi sẽ liên hệ với bộ công an của tỉnh X, theo điều kiện tuyển dụng của bọn họ, nếu Tiêu Dận có quan hệ với ‘Lợi Kiếm, thì có lẽ hồ sơ của cậu ta sẽ ở tỉnh X.”

Không loại trừ khả năng này! Tiêu Dận và Lợi Kiếm rất khác nhau, Lợi Kiếm là người của quân đội, mặc dù là trợ giúp cảnh sát phá án, nhưng hồ sơ của anh sẽ ở quân đội. Nhưng nếu như Tiêu Dận gia nhập hành động sau, vì tránh để người ngoài ý muốn tra được thân phận của anh ta, Lợi Kiếm sẽ báo lại tư liệu của Tiêu Dận thông qua đường nào đó, như vậy thì chắc là ở trong kho dữ liệu cơ mật của tỉnh X.

Vậy bây giờ chỉ có thể chờ. Trước khi xác nhận hồ sơ của Tiêu Dận có tồn tại hay không, thì bọn họ vẫn không thể nhắc tới Lợi Kiếm ở trước mặt của anh ta. Bởi vì ngộ nhỡ anh ta không phải là người của mình, chắc chắn sẽ làm bại lộ thân phận của Lợi Kiếm. Đương nhiên vẫn còn một khả năng khác, chính là việc mất tích của Lợi Kiếm có liên quan tới Tiêu Dận. Sở dĩ anh ta vẫn bình tĩnh như thường là vì loại bỏ Lợi Kiếm đã loại bỏ được một mối nguy hiểm cho anh ta. Nếu như mục đích là như vậy, thì anh ta chính là đang cười nhạo cảnh sát.

Một phần tử âm hiểm, xảo trá mà lại không có pháp luật trừng trị như vậy, tuyệt đối không phải là một kẻ lưu manh bình thường.

Chẳng qua một câu nói đùa khi đó của anh, Lệ Hành không hy vọng nó trở thành sự thật.

Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, Lệ Hành nhắc nhở: “Theo dõi Thẩm Minh Tất. Thân là trợ thủ đắc lực của Tiêu Dận, anh ta chính là nhân vật then chốt.”

Mục Nham gật đầu: “Đã phái người theo dõi 24/24 rồi. Tạm thời không có phát hiện gì đặc biệt.”

Vậy thì có gì không bình thường rồi. Thẩm Minh Tất thân là thân tín của Tiêu Dận, biết rõ Tiêu Dận không phải ra nước ngoài nghỉ ngơi mà là bị cảnh sát điều tra, làm sao có thể không có phản ứng chứ? Bất kể là như thế nào, hành động muốn mời luật sư cho ông chủ hẳn phải có chứ.

Lệ Hành mím môi, vẫn chưa phát biểu ý kiến này. Sau đó anh đi một chuyến tới Thị cục với Mục Nham, chuẩn bị nghiên cứu khẩu cung của Trần Bưu và Tiêu Dận, hi vọng có thể phát hiện được điều gì ở trong đó. Cùng lúc đó Hạ Hi tới cảnh đội, làm cho toàn bộ kế hoạch muốn lừa cô về thân phận của Tiêu Dận cũng đã thất bại.

Sau khi dạo phố xong với Hề Diễn Đình, thừa dịp mẹ nghỉ ngơi, Hạ Hi tính tới cảnh đội tìm Trác Nghiêu để trả phép. Nhưng ở trên đường lại vô tình nhìn thấy xe của Trác Nghiêu vội vã chạy ngang qua.

Quay cửa xe taxi xuống, nhòm nửa người ra nhìn xem, Hạ Hi kêu lên, “Đội trưởng? Đội trưởng?”

Trác Nghiêu không nghe thấy, xe vẫn chạy nhanh qua.

Lo lắng cho cảnh đội, Hạ Hi chui nhanh vào xe, ra lệnh cho tài xế: “Chạy theo xe phía trước, biển số là ****.”

Tài xế phát hiện bản số xe này rất khác biệt, vừa đánh tay lái vừa quay đầu do dự hỏi, “Không được, hình như là xe của cảnh sát…”

Hạ Hi rất sợ anh ta thất thần mà mất dấu, tốc độ nói chuyện của cô cũng nhanh hơn: “Tôi chỉ kêu chú đi theo chứ có phải kêu chú đi cướp đâu, sợ cái gì chứ?” Nói rồi cô lấy điện thoại ra tính gọi cho Trác Nghiêu kêu anh dừng xe, kết quả điện thoại lại hết pin.

Như là đang có việc gấp, tốc độ xe của Trác Nghiêu rất nhanh, tốc độ xe taxi thường của không lớn nên muốn vượt qua cũng rất khó. Hơn nữa lượng xe ở trên đường cũng không ít, Hạ Hi lo lắng sẽ mất dấu, nên thúc giục tài xế: “Chạy gần một chút, đừng để mất dấu đấy.”

Chú ý tình trạng ở trên đường, người tài xế tốt tính hỏi: “Cô gái, cô muốn làm gì hả? Đây là ai bắt ai vậy?”

“Chú à, chú không cần phải khẩn trương. Chỉ là tôi có chút chuyện muốn gặp mặt với người trong xe để nói rõ ràng.” Hạ Hi thuận miệng giải thích, suy nghĩ xong còn nói: ‘Có thể cho tôi mượn điện thoại của chú dùng chút không, điện thoại của tôi hết pin rồi.”

Chú tài xế nói: “Cô gái, không phải tôi keo kiệt không muốn cho cô mượn. Hôm nay ra cửa nhanh quá nên quên mang theo rồi, nhưng mà trên xe có bộ đàm, muốn dùng không?”

Bộ đàm? Chỉ là cô muốn gặp tận mặt Trác Nghiêu để xin anh cho cô trở về cảnh đội. Chuyện này chưa gấp đến mức cô phải lấy bộ đàm ra lệnh cho thủ trưởng dừng xe lại.

Hạ Hi cười: “Không cần, cảm ơn chú. Chờ anh ta dừng là được, chờ tới khi anh ta dừng xe lại, tôi tìm anh ta cũng chưa muộn.”

Mới đầu Hạ Hi cứ nghĩ Trác Nghiêu muốn lái xe tới bệnh viện thăm Lão Hổ, nhưng anh lại rẽ qua sau ba con đường, đó hoàn toàn là hướng ngược với bệnh viện. Có lẻ là anh đi làm chút chuyện riêng, hay là đi làm việc, có phải cô đi theo sẽ không được tốt? Có phải cô sẽ phạm kỷ luật không? Trong lúc suy tư Hạ Hi phát hiện Trác Nghiêu đang chạy đường vòng.

Đang điều tra? Nghĩ đến đây, Hạ Hi phản ứng cực nhanh dặn tài xế: “Đừng đi quá gần, để xe phía sau vượt qua đi.”

Tài xế nghe vậy rất khẩn trương, thật ra chú cũng rất tốt tính, chú nói: “Cô gái, nếu cô có việc thì nên báo cảnh sát đi, nhìn người cô yếu ớt như vậy có đuổi theo cũng không giải quyết được vấn đề…”

“Tôi chính là cảnh sát!” Vẻ mặt nhất thời nghiêm trọng vài phần, Hạ Hi rút mấy trăm trong ví ra đưa qua. “Cứ theo đi, đừng để bị phát hiện.”

Đây chính là gọi người vì tiền mà chết, chú tài xế thấy thế lập tức cảnh giác, vâng theo lời nhắc nhở của Hạ Hi, duy trì khoảng cách an toàn với xe của Trác Nghiêu, không nói gì thêm nữa.

Nửa tiếng sau, xe của Trác Nghiêu chạy vào một khu cao cấp nhỏ. Hạ Hi không để cho tài xế trực tiếp theo vào, để Trác Nghiêu khỏi biết mình bị theo dõi.

Xe đậu lại ở ngã rẽ đầu phố, Hạ Hi nhảy xuống chạy tới tòa cao cấp đó. Đứng ở góc xó hẻo lánh, cô thấy xe của Trác Nghiêu dừng lại bên cạnh chỗ anh bảo vệ. Còn anh thì vừa đứng ở bên cạnh xe gọi điện thoại vừa vô ý quan sát xung quanh. Đối với hành động của Trác Nghiêu, người bình thường sẽ không thấy có gì khác lạ. Nhưng thân là cảnh sát hình sự, Hạ Hi lập tức nhận ra anh đang xác định coi có người theo dõi mình hay không.

Cảnh giác như vậy! Trực giác nói cho cô biết việc này không đơn giản như vậy. Nhận thức được điều này làm cho Hạ Hi sau khi nhìn thấy bóng dáng của Trác Nghiêu biến mất ở trong tầm mắt liền quyết tâm tìm hiểu tới cùng.

Bảo an của khu này rất tốt, không có cách nào đăng ký, phải có chủ nhân tới đón mới được vào.

Hạ Hi ổn định lại tình hình, thoải mái đi tới cửa khu nhà. Sau đó cô liền dịu dàng nhìn anh bảo vệ cười một cái, tiếng nói ngọt ngào mềm dẻo vang lên: “Anh ơi, có thể giúp em một chút không?”

Hạ Hi xinh đẹp như vậy, đứng ở đâu cũng có thể thu hút ánh nhìn của mọi người, cho dù trên người cô chỉ tùy tiện mặc một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng.

Anh bảo vệ bị nụ cười của cô gái nhỏ hấp dẫn, giọng nói cũng dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì vậy cô gái, em nói đi.”

“Ra cửa gấp quá nên chìa khóa để quên ở nhà rồi, có thể giúp em mở cửa hay không? Em ở,” Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Hạ Hi nhớ lại số nhà ở trong khu này khi cô vừa vòng qua cửa sau “khu số 16. Trong nhà còn có ông nội, chắc giờ này đã qua nhà của ông Lý ở sát vách đánh cờ rồi, anh xem có giúp được em không? Nếu như khó xử quá, vậy em chờ ngoài đây cũng được, chắc ba em sẽ về nhà nhanh thôi.” Nói xong còn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ.

Khu nhà này rất lớn, nghiệp chủ* rất nhiều, nhân viên bảo vệ rất khó nhận biết được mọi người, cho nên đối với lời nói của Hạ Hi hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào. Hơn nữa thấy bộ dáng cô yếu ớt cũng không giống người xấu, giọng nói lại cực kỳ thành thật, vì thế anh bảo vệ đã mở cổng lớn, thân thiện nhắc nhở: “Lần sau không được như vậy đâu, mau vào đi.”

*Những ông chủ có xí nghiệp sản xuất.

Vẻ mặt Hạ Hi mỉm cười. “Cảm ơn anh.” Đi vào tiểu khu, cô còn quay đầu lại vẫy tay với anh bảo vệ như bày tỏ sự cảm kích, kỳ thật chỉ là muốn xác nhận anh ta không có theo dõi mình.

Rời khỏi tầm mắt của anh bảo vệ, động tác của Hạ Hi nhanh nhẹn ẩn sau thân cây cố gắng dán vào tường mà đi, đồng thời đề cao cảnh giác cẩn thận chú ý động tĩnh ở bốn phía. Sau khi thấy không có người cô liền đi tới góc khuất nhất của tiểu khu. Sau đó thật trùng hợp ngoài ý muốn phát hiện trước cửa sổ nhà đối diện có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Hạ Hi kinh ngạc “Tiêu Dận?”

Nhưng chuyện này cũng không phải ngoài ý muốn gì.

Đứng ở dưới bóng cây, Hạ Hi còn phát hiện ngoại trừ có Tiêu Dận và Trác Nghiêu ở trong phòng khách ra, còn có Chu Định Viễn và Tiếu Phong.

Tại sao người của đội cảnh sát hình sự lại xuất hiện ở chỗ này với Tiêu Dận?

Bỗng nhiên cô có dự cảm không tốt. Tim của Hạ Hi đập dồn dập, không hiểu sao lại như vậy.
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc