Lệ Hành là người rất có nguyên tắc, đối với tất cả mọi việc anh luôn làm theo trình tự. Đến nỗi chuyện gì kia, mọi người đều hiểu nhưng không nói ra thôi.
Những người trên trái đất này ai cũng biết Hạ Hi lại rất thích quyến rũ anh, khiêu chiến định lực của anh. Thậm chí còn lên kế hoạch mời anh uống rượu, sau đó…rốt cuộc vào một đêm trời gió lớn tối đen đến năm ngón tay còn không thấy, Lệ Hành đã bị hạ gục.
Nhưng lúc đó anh vẫn vùng vẫy giãy chết. Trong mắt rõ ràng đã bắn ra lửa, nhưng vẫn chết sống chống lại, “Anh muốn làm một quân tử, cách xa anh một chút!”
Hạ Hi đè anh lên cửa, đôi môi mềm mại khẽ vuốt nhẹ lên xương quai xanh của anh, nói nhỏ, “Anh cái người ngốc nghếch này, em sẽ không cách anh đâu.” Sau đó tự nhiên Lệ Hành vì thế công dịu dàng và mềm mại của cô mà bỏ vũ khí đầu hàng.
Rốt cuộc làm một trận chân đao thực thương, hơn nữa hai người lại là hai người vô tư, lưỡng tình tương duyệt, cho nên chuyện kết hôn chỉ là chuyện nước chảy thành sông thôi. Nhưng để dẫn đến chuyện ngoài ý muốn phát sinh trước hôn nhân với Cảnh quan Hạ thì đồng chí Tham mưu trưởng cư nhiên lại cự tuyệt phần trách nhiệm ‘thất thân’ này.
Sĩ khả nhẫn, còn có thể nhẫn được nữa sao. Cái này là đang trách cô không muốn chịu trách nhiệm sao? Chẳng lẽ cô không biết lưu manh ngày nay còn thảm hơn người đàn bà góa chồng sao? Lệ Hành nén giận, mạnh mẽ kìm nén không cho Hạ Hi gọi điện thoại, muốn xem thử cô có thể chịu đựng được bao lâu.
Kết quả là chiến tranh lạnh không tới hai ngày, Lệ Hành đã bị Hách Nghĩa Thành điều đi trợ giúp tập huấn.
Một khi một chuyện nào đó bắt đầu thì sẽ làm cho người ta cầm giữ không được. Trước kia vẫn kiên trì không đụng vào cô thì vẫn có thể nhịn xuống, nhưng bây giờ cuối cùng cũng được ăn cô vào miệng rồi, chính xác hơn là bị cô ăn, tiếp tục giả làm quân tử sẽ rất khó khăn. Vì thế, Lệ Hành thường có một nổi khổ gọi là ‘hai người sống riêng’. Ban ngày huấn luyện đến mức mệt tới không ra hình người, ban đêm lại nghĩ tới cô dâu nhỏ của mình cả đêm, chuyện ngày hôm đó thật sự là không còn cách nào. Mới kiên trì không tới vài ngày, anh đã nhịn không được mà gọi điện cho Hạ Hi.
Tự nhiên Hạ Hi cũng biết mình đã trêu chọc lông tơ của Lệ Hành, khi nghe điện thoại biểu hiện của đặc biệt ngoan hơn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, “Sau này tới ngày sinh nhật của người ta, anh có thể trở về hay không? Huấn luyện vẫn chưa hết sao? Vậy em đi thăm anh có được không?” Đừng thấy Lệ Hành vẫn thường hay cưng chiều Hạ Hi, nhưng khi đụng tới công việc thì anh kiên quyết không dễ tính. Cho nên không được anh đồng ý, Hạ Hi không dám tự nhiên đi tới trụ sở huấn luyện tìm anh, sợ ảnh hưởng không tốt.
Hai mắt Lệ Hành trợn to, bận đến tối mắt tối mũi, nói thật anh đã quên ngày sinh nhật của Hạ Hi. Khi cô nhắc tới, anh đột nhiên ý thức được quên mất ngày sinh nhật của vợ mình là chuyện cực kỳ lang tâm cẩu phế, vì vậy giọng nói của anh cũng dịu xuống dỗ cô, “Đừng tới đây, ở chỗ này điều kiện không tốt em sẽ không quen đâu. Chờ anh xong việc anh sẽ đền cho em một ngày sinh nhật có được không?”
Tuy nói không ôm một tia hi vọng nào, nhưng Hạ Hi vẫn có chút thất vọng. Dù sao ngoại trừ sinh nhật cô, thì hôm đó cũng là đêm Thất Tịch, cho đến bây giờ bọn họ cũng chưa từng trải qua lễ tình nhân lãng mạn ở bên nhau.
Thôi, thân là quân nhân, anh cũng là thân bất do kỷ. Một mặt Hạ Hi tự an ủi mình, một mặt lại muốn nghe anh nói mấy lời ngọt ngào, chẳng qua cũng chỉ muốn vớt vác lại cái gì đó thôi. Nghĩ đến đây, cô dịu dàng biểu đạt nhớ mong tới người nào đó, với giọng nói ôn nhu mềm mại, “A Hành, em rất nhớ anh. Nếu anh ở nhà thì tốt quá. Chúng ta có thể lãng mạn đón lễ tình nhân với nhau, em cũng chưa từng tặng anh sô cô la mà.”
Nhưng Lệ Hành lại không hiểu phong tình, anh nói như chuyện không sao cả, “Anh cũng không thích ăn mấy cái đồ ăn vặt đó, em muốn ăn thì chờ anh về mua cho em ăn là được. Nghe lời đi, đừng nghĩ anh không ở nhà vài ngày thì lại chạy đi gây rối. Thấy dãy số của Mục Nham làm cho anh rất khẩn trương đó. Cái loại cảm giác khẩn trương này có ít lại càng tốt.” Sau đó anh lại nghiêm túc dạy bảo cô, “Còn nữa, đừng có hiểu sai, anh không phải là người tình của em, mà anh là người đàn ông của em đó!”
Xem đi, thật là một người đàn ông không hiểu phong tình. Thậm chí Hạ Hi còn hoài nghi hình như anh không phải lớn hơn cô bốn tuổi, mà là bốn mươi tuổi.
Sự khác biệt giữa hai thế hệ này, quả nhiên cực kỳ đáng sợ. Như nhớ mà cũng như ảo.
Xa nhau sáu năm, Hạ Hi cũng đã có thói quen cùng ăn lễ với Nhan Đại. May mà mỗi lần đều uống rượu trên địa bàn của Tiêu Dận, cho dù có say cũng không cần lo lắng mình gặp nguy hiểm, dù có sai anh họ Tiêu kia thì cũng không cần phải trả tiền lái xe.
Trước kia không có bạn trai thì thôi, cô đơn cũng không bị người ta cười. Hiện tại rõ ràng đã có hộ hoa sứ giả, nhưng giờ vẫn lẻ loi một mình. Hạ Hi không nhịn được cảm thán: Mặc dù tình yêu đáng quý nhưng cảnh giới huấn luyện lại càng cao!
Xác nhận Lệ Hành không về kịp, Hạ Hi liền gọi điện cho Nhan Đại, may ra hai người cũng có thể ở bên nhau một đêm tại Thiên Trì. Hạ Hoành biết Hạ Hi đang yêu, tự nhiên nghĩ chắc cô gái muốn ăn sinh nhật chung với Lệ Hành, cho nên trước đó một ngày đã dẫn Hạ Hi về nhà ăn mì trường thọ rồi. Nói cách khác, đêm Thất Tịch này Hạ Hi thuộc loại người không có ai quản.
Bị Lệ Hành bắt không được uống rượu, bây giờ cũng có thể tùy theo ý mình uống vài ly. Nghĩ đến ngày mai là chủ nhật có thể ngủ thẳng tới khi tỉnh dậy, Hạ Hi cảm thấy cuộc sống như vậy cũng được. Càng thấy tốt thì càng vui vẻ, càng vui thì càng uống nhiều, đến mức về sau, một lần không cẩn thận cô uống quá chén, sau đó liền nói bậy.
Khi cô bắt đầu trách mắng Lệ Hành không hiểu phong tình, chưa bao giờ nói với cô câu anh yêu em, ủy khuất đến độ muốn khóc. Nhan Đại lại chưa từng tiếp xúc nhiều với quân nhân, cũng không biết tình huống của quân tẩu là như thế nào, có vẻ cô để bụng chuyện Lệ Hành vì công việc mà không ăn sinh nhật cùng Hạ Hi được, lại tưởng rằng hai người đang cãi nhau, liền tự động gọi điện qua cho Lệ Hành, vốn là muốn giáo huấn anh một trận, nhưng sau đó lại cáo mật với anh rằng Hạ Hi đang ở Thiên Trì.
Kỳ thật Lệ Hành đang ở thành phố A. Dù cách biểu đạt tình cảm của anh không cao, dù chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy như thế nào rồi. Đêm đó sau khi nói chuyện xong với Hạ Hi, anh trái lo phải nghĩ, cuối cùng phải xin Hách Nghĩa Thành nghỉ một ngày chạy về gấp với cô. Vì muốn cho Hạ Hi một bất ngờ, nên trước đó đã không nói cho cô nghe.
Kết thúc cuộc điện thoại với Nhan Đại, Lệ Hành vội vàng chạy tới Thiên Trì nhận người. Khi đẩy cửa ra, đúng lúc thấy Hạ Hi đang loạng choạng đứng lên, không rõ đang nói cái gì, “Đổi nghề? Được thôi, nếu không thì mình mở công ty tư vấn hôn nhân rồi sẽ giới thiệu cho cậu một người đàn ông tốt…”
Nhan Đại liền phun ra chỗ rượu cô mới uống, thuận tiện đùa giỡn với người nào đó đang say rượu ngã vào ngực Lệ Hành, “Bệnh thần kinh!”
Ngửi thấy trên người cô nồng nặc mùi rượu, Lệ Hành nhíu mày, nắm lấy tay ôm cô vào ngực, khi mở miệng thì giọng nói trầm ổn vang lên, “Uống bao nhiêu rồi?”
Nhan Đại thành thật trả lời, “Không nhiều lắm, mới sáu bình Bách Uy.”
Sáu bình Bách Uy, dựa theo tửu lượng của cô thì vẫn chưa tính là nhiều.
Nhan Đại nhìn chai rượu rỗng chăm chú, còn nói, “Cộng thêm sáu lượng Bạch Đích.”
Bạch Đích? Lại còn sáu lượng? Giỏi hơn anh sáu lần rồi. Lông mày của Lệ Hành nhíu lại càng chặt, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Nhai Đại thấy thế vội giải thích, “Cô ấy nói tâm tình không được tốt, muốn phát tiết mình một chút, nên mua mấy chai Bạch Đích tới đây uống.” Lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh, cô cẩn thận hỏi, “Các người cãi nhau sao?”
Cúi đầu nhìn ánh mắt đang mơ màng của cô gái nhỏ, Lệ Hành bình tĩnh phủ nhận, “Không có.”
“À, tôi đã nói mà.” Nhan Đại lập tức quay súng lại bắn quân mình, thấy Lệ Hành đỡ Hạ Hi đi ra ngoài, cô sốt ruột kêu lên, “Cố lên.”
Lời này có phần khó hiểu, cũng không biết ai nói mới đúng. Nhưng mà người muốn hiểu thì tự nhiên sẽ hiểu.
Phẩm hạnh sau khi say rượu của Hạ Hi có chút không tốt, nháo loạn không chịu lên xe, chỉ muốn đi bộ về.
Chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, Lệ Hành luôn làm theo ý cô, hơn nữa anh về trễ có phần cảm thấy áy náy nên cũng không phản bác lại. Cởi áo khoác xuống choàng lên vai cô, nửa ôm nửa kéo để tránh cô bị té ngã.
Gió thổi qua, cơn say của Hạ Hi càng đậm, dựa vào lòng anh hoa chân múa tay hát, “Anh nói yêu em thì theo em đi, dù cho mưa gió cũng theo em đi, chân trời góc bể cũng theo em đi, quyết định không quay đầu lại…”
Hát tới hát lui cũng chỉ có vài câu này, Lệ Hành không nhịn được cười, nghĩ ngũ âm của cô không tốt thì anh sẽ không nói lại cô đâu.
Hát mệt rồi, Hạ Hi ngừng lại. Nghiêng đầu qua, mắt híp lại, cô hậu tri hậu giác hỏi, “Ai, tôi hỏi anh là ai? Tại sao lại đi theo tôi?”
Một tay ôm cô trước ngực, một tay xoa huyệt thái dương, sau đó thấp giọng trách, “Điên đủ chưa hả?”
Hạ Hi hừ một tiếng như muốn biểu đạt sự bất mãn của mình, cố gắng đứng vững, hai tay bưng mặt anh nhìn kỹ, như là muốn nhìn kỹ thử có phải là người đã hứa với mình không, sau đó cô làm như phát hiện được châu lục mới, đột nhiên ánh mắt nhìn đằng sau của anh.
“Sao vậy?” Lệ Hành khó hiểu theo bản năng xoay người lại.
Vì sự mẫn cảm chuyên nghiệp của mình làm cho mắt của anh đột nhiên đổi từ mê ly qua rõ ràng, Hạ Hi bình tĩnh nhìn trên cầu vượt có vài chiếc xe chạy qua không xa kia. Theo ánh mắt của cô nhìn qua, Lệ Hành thấy trên cầu có một người đang chần chừ, dưới ánh trăng sáng ngời, một cô gái có mái tóc dài và mặc váy trắng như một linh hồn, đang bồng bềnh đứng ở nơi đây, nhìn thế nào cũng thấy không chân thật.
Không đợi Lệ Hành nói chuyện, Hạ Hi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh chạy tới đó.
Nhìn bước chân vững vàng của cô, Lệ Hành nhăn mày theo sát ở phía sau.
Tới gần đó, chân Hạ Hi chậm lại, lén lút trốn ở một chỗ bí mật quan sát. Không lâu sau cô gái đó liền có vài động tác, khi thấy hai tay của cô ấy bắt đầu vịn chặt thành cầu, cô liền xông lên, động tác nhanh nhẹn, còn đâu dấu vết say rượu nữa?
Hai tay ôm chặt hông con gái nhà người ta, giọng nói của Hạ Hi mang theo lo lắng khuyên, “Em gái à, ngàn vạn lần đừng như vậy, có chuyện gì mà nghĩ không thông chứ, cuộc sống còn quá tươi đẹp mà…”
Sau đó cô gái mặc váy trắng dùng sức đẩy Hạ Hi ra, tức giận mắng, “Cô mới là nghĩ không thông đấy! Cả nhà cô đều nghĩ không thông đấy! Đồ thần kinh!” Lời còn chưa dứt thì người đã tức giận bỏ đi.
Đầu Hạ Hi choáng váng ngã ngồi xuống đất, chờ Lệ Hành bước chậm tới trước mặt, cô tủi thân nhìn anh, “Cô ấy không phải muốn tự tử.” Giọng nói mềm mại và bộ dáng say rượu của cô nhìn rất đáng yêu.
Lệ Hành nhịn không được nở nụ cười, dưới ánh trăng khuôn mặt tuấn tú lại càng trẻ, đi qua ngồi chồm hổm trước mặt cô, nhìn thẳng cô, lấy tay vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn của cô, trêu tức, “Tỉnh rượu rồi à?”
Biết Nhan Đại gọi điện cho Lệ Hành ở sau lưng cô, người lại uống không ít rượu, sợ Tham mưu trưởng dạy dỗ, cho nên mới cố tình giả say. Tính là trốn phạt, thuận tiện muốn mượn rượu để thêm can đảm thừa dịp giả say chỉnh đốn anh. Nào ngờ màn cứu người đẹp không thành, lại còn bị bại lộ. Vì hiến thân còn chưa qua mà than nhẹ, mặt không đỏ tim không đập nhào tới ôm cổ anh, làm nũng, “Thật ra em rất tốt bụng, chứ không phải bệnh thần kinh!”
Lệ Hành bật cười, vươn tay ra ôm lấy cô.
Lẳng lặng ôm nhau một lúc, Lệ Hành kéo cô đứng dậy, anh thu lại nụ cười chất vấn, “Em học uống Bạch Đích từ lúc nào thế?”
Làm sao trả lời đây, chẳng lẽ nói em bẩm sinh đã uống được? Nhưng gạt người nhiều thì cũng không có phong cách lắm, cho dù trước giờ phong cách hành động và lời nói vẫn không hòa hợp lắm, nhưng đại tiểu thư vẫn dõng dạc nói, “Uống nhiều rượu thì có phần khát, nên mới uống thêm chút Bạch Đích nữa, cái chai liền trống không, nên mới mở ra…chơi.”
“Là vậy sao?” Động tác của Lệ Hành dịu dàng khoác áo lên người Hạ Hi, ngay khi cô cho rằng anh sẽ không so đo với mình nữa, anh bắt đầu nói chuyện có phần không nhanh không chậm, “Vì để tuyên dương sự thành thật của em, nên phần thưởng của em là cứ đứng tấn như trong quân đội hai tiếng đồng hồ.”
Xem đi, dạo này làm việc nghĩa không từ bỏ cũng khó quá đi, có lúc nói thật cũng không phải là chuyện nên làm!
Giờ Lệ Hành đã trở về, cho nên anh và cô cùng chia nhau việc nhà.
Khi đi vào cửa nhà, Hạ Hi liền đá giày ở trên chân ra, Lệ Hành vươn tay ra chế trụ vòng eo mảnh khảnh của cô. Sau đó anh đặt cô lên tường, dán chặt vào cô. Sau đó, tay anh đưa ra kéo nút áo cô, cúi người xuống hôn cô…
Trên người Lệ Hành tỏa ra hơi thở bá đạo và ngang ngược, phòng tuyến ở trong lòng của Hạ Hi cũng đổ ầm ầm. Như ý thức được, cánh tay của cô đã bất giác ôm cổ anh, ôm lấy anh nhiệt tình đáp lại, làm cho Lệ Hành động tình…
Từ môi cô dời lên tới vành tai của cô, xong môi của anh liền rơi xuống xương quai xanh của cô, day dưa đến nổi chân của Hạ Hi mềm ra đứng không vững. Bám vào ngực anh, tay cô chui vào quần áo anh, đặt lên lưng cường tráng của anh, khi nhẹ gãi khi lại bốp nắn.
Hạ Hi cười xoay người né tránh, lập tức đẩy anh ngã xuống giường.
Lệ Hành nửa nằm dựa vào đầu giường, Hạ Hi ngồi cưỡi lên chân của anh, lấy ngón tay đâm vào ngực anh, “Đây là quà tặng đây à, không được nói nghe chưa!”
“Chẳng lẽ anh không phải là quà tốt sao?” Sờ soạng kéo khóa váy của cô, Lệ Hành khàn giọng nói, “Ai cũng nói thọ tinh (chỉ người được chúc sinh nhật) là lớn nhất, em xem đi anh phải đưa thân mình tới, quà không phải là nên tự mình gỡ ra sao?” Khi váy trắng của cô bị kéo tới eo, anh kéo lấy tay nhỏ của cô, hướng dẫn cô kéo cái nút còn lại trên quân phục của anh.
Tình cờ mê hoặc anh một phen vậy mà lại được, nhưng giờ lại phải hành động thật sự làm cho cô có phần luống cuống.
Hai gò má đỏ hồng, tay Hạ Hi có phần khống chế không được mà có chút run rẩy.
Lệ Hành cũng không giúp cô, nhưng ánh mắt lại sáng quắc nhìn chằm chằm cô, thân mật và càn rỡ.
Nhìn người phụ nữ của mình đâu phải là phạm tội, càn rỡ thì đã sao?
Lệ Hành nghĩ liền đưa bàn tay to ra nhẹ nhàng vuốt ve thứ đang được áo ngực ren của cô bao bọc đứng thẳng.
Hạ Hi hô hấp có phần không ổn định, dày vò một hồi mới cởi được chiếc nút áo cuối cùng trên quân phục của anh, nhưng cô lại không có dũng khí làm tiếp. Trên tay thoáng dùng lực ôm Hạ Hi vào ngực, làm cho da thịt non mềm của cô dán vào người anh. Ánh mắt Lệ Hành sâu thẩm dừng trên mặt cô, mê hoặc hỏi, “Muốn anh sao?”
Trong ánh mắt sâu thẩm dâng lên nồng đậm khát khao, làm cho trên người Lệ Hành lan tỏa gợi cảm. Hạ Hi nhắm mắt lại, lấy môi mình che lại môi anh. Đầu lưỡi của anh nóng bỏng, ướt át, hôn đến khi cô ý loạn tình mê, cảm giác tê dại và vui sướng làm cho cô nhịn không được dùng thân thể mình cọ nhẹ lên người anh…Vốn dục vọng đã sớm thức tỉnh, Lệ Hành xoay người đè cô vào trong chăn mềm mại, đồng thời thuận tiện cởi hết đồ trên người cô, vứt đi…
Nụ hôn ẩm ướt cuồng nhiệt tràn ngập trước ngực, Lệ Hành nghe được tiến thở gấp yêu kiều của cô. Dùng đầu gối tách chân của cô ra, anh ôm chặt cô phá bỏ toàn bộ trở ngại, đi sâu vào, bá đạo chiếm lấy cô…
Khi động tình Hạ Hi bám vào vai anh càng nhanh, ôm chặt, giọng nũng nịu nhẹ kêu, “A Hành…”
Độ cong hoàn mỹ của thắt lưng đang cong lên bỗng cứng lại, Lệ Hành thở gấp va chạm vào thân thể cô, động tác ngoan độc và mạnh mẽ làm cho người ta hít thở không thông. Mãi cho đến khi được anh đưa lên tận mây, đến khi bên chân có một dòng chất lỏng chảy ra, Hạ Hi đã sớm xụi lơ ở trong lòng anh.
Sau khi triền miên kích tình xong, Hạ Hi như mèo con ngây ngô nằm ngủ bên cạnh Lệ Hành, cánh tay nhỏ và chân nhỏ theo bản năng cuộc lấy anh.
Dừng trên khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của cô, Lệ Hành tiến tới gần hôn lên mặt cô, thấp giọng nói, “Anh yêu em!”
Sau đó, dưới tình huống sợ làm Hạ Hi tỉnh dậy, liền đeo một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản lên ngón áp út của cô, dùng một cái vòng tròn khóa chặt hai người cùng một chỗ.
Ánh trăng hoặc là người, say rượu tình mê, đêm Thất Tịch lãng mạn, một màn quyến luyến.
Ngoại truyện 2:
Ai cũng biết đêm Thất Tịch không những là sinh nhật của Hạ Hi, mà còn là ngày kỷ niệm cưới của Mục Khả và Hạ Hoằng Huân.
Phụ nữ mà, khó tránh khỏi mong chờ những ngày lễ như thế này, nhất là khi nó còn lại là ngày kỷ niệm cưới của hai người.
Mới sáng sớm, Mục Khả theo thường lệ rời giường sau khi tiếng nhạc vang lên. Khi Hạ Hoằng Huân đang sửa sang lại quần áo, cô dịu dàng hỏi, “Tối nay anh không cần họp sao? Chúng ta nên tổ chức như thế nào đây?” Mặc dù không mong chờ gì tới tế bào lãng mạn của anh sẽ làm cho mình bất ngờ, nhưng suy cho cùng thì cũng nên dẫn cô vào trong thành phố chơi, Mục Khả nghĩ như vậy.
Tất nhiên Hạ Hoằng Huân cũng nhớ hôm nay là người kỷ niệm kết hôn của hai người, nhưng không nghĩ tới anh lại nói, “Buổi sáng anh phải đi họp ở sư bộ, buổi chiều phải đi khảo hạch cán bộ, buổi tối sẽ dẫn em đi ăn một bữa ngon, sau đó về ngủ. Xong rồi.”
Mục Khả chớp chớp đôi mắt đen bóng, “…¥#%*”
Thấy cô dâu nhỏ của mình có dấu hiệu ngổn ngang trong gió, Hạ Hoằng Huân lại làm ra vẻ bộ dáng đã sắp xếp ổn thỏa hết tất cả mọi thứ, rồi cười nói, “Sắp xếp như vậy mới tốt, anh lấy Chủ tịch Mao ra đảm bảo, đêm nay anh tuyệt đối sẽ không uống rượu, bảo đảm chắc chắn sẽ làm xong nhiệm vụ!”
Điều này làm cho người ta phải bật cười khi biết rằng ngày kỷ niệm kết hôn được sắp xếp có một không hai như vậy có đúng hay không?