Canh giải rượu không khó nấu, nguyên liệu cũng không nhiều. Vì vậy, sau khi những thứ đã mua về đến nơi, Tô Vãn rất nhanh chóng nấu xong.
Cô nhờ Bạch Hổ mang qua, nhưng Bạch Hổ liền nói: "Xin lỗi phu nhân, ta cần đi cắt tỉa bãi cỏ trong sân. Có thể phiền ngài mang qua cho chủ nhân không?"
Tô Vãn nhìn quả cầu kim loại nhỏ như lòng bàn tay, đôi mắt điện tử của nó lại thật nghiêm túc.
“Chẳng phải có robot gia dụng sao?”
“Chúng quá ngốc, không làm việc tốt được, phải có ta chỉ huy bên cạnh. Ai bảo ta là trí tuệ nhân tạo cao nhất chứ.”
“…” Tô Vãn đành bất đắc dĩ nói, “Được thôi.”
Chẳng lẽ lại nói với Bạch Hổ rằng cô có chút sợ khi ở chung một không gian với Cố Tước một mình sao?
Nhưng đồng thời, cô cũng rất nhớ dáng vẻ nhỏ bé, lông mềm mượt của A Tước.
Mang tâm trạng đầy mâu thuẫn phức tạp, Tô Vãn bưng bát canh giải rượu bước vào phòng ngủ.
Nhưng rồi phát hiện ra, trên chiếc giường lớn màu xanh lam sẫm lại không có ai?
Ngay lúc đó, cửa kính của phòng vệ sinh phía sau Tô Vãn mở ra, Cố Tước bước ra ngoài.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn trắng ngang hông, trông có vẻ hơi lỏng lẻo. Tay anh cầm một chiếc khăn trắng, đang lau những lọn tóc ướt đẫm.
Mái tóc bạc xám rối bời khiến cho vẻ lạnh lùng của anh dịu đi phần nào.
Đặc biệt là… ánh mắt của Tô Vãn dừng lại trên đôi tai lông xù của anh, không thể rời đi được.
Cố Tước cảm nhận được ánh nhìn của cô, đôi tai bất giác khẽ động, phần da ở gốc tai từ từ chuyển thành màu hồng.
“Tưởng rằng chỉ khi anh ở vào thời kỳ cuồng loạn mới lộ tai và đuôi ra,” Tô Vãn vừa nói vừa liếc mắt xuống dưới chiếc khăn trắng.
Ơ, không thấy đâu cả.
Khóe môi mỏng của Cố Tước khẽ nhếch, đồng tử như hơi dựng đứng lên, anh cũng ngạc nhiên với phản ứng của mình.
Dù sao thì người thú hóa chỉ khi ở vào thời kỳ cuồng loạn mới như vậy.
Nhưng nghĩ đến sự e sợ của Tô Vãn đối với mình, Cố Tước lại cố đè nén nỗi bứt rứt xuống.
Ánh mắt anh rơi vào bát canh giải rượu trong tay Tô Vãn, "Làm cho tôi sao?"
"À, đúng vậy, anh uống đi, nếu không lát nữa nguội mất."
Dù Tô Vãn cảm thấy hiện tại anh có thể không cần nữa, nhưng như vậy sẽ tránh được việc tiếp tục chủ đề nguy hiểm lúc nãy.
Cố Tước đã quen với rượu, nên tự nhiên không bị khó chịu khi say, nhưng bát canh giải rượu do Tô Vãn tự tay nấu, anh dĩ nhiên phải uống.
Nhìn anh uống hết bát canh, người cũng tỉnh táo hơn nhiều, Tô Vãn nói: “A Tước, lúc nãy ở nhà hàng nhà họ Tô, anh từng nói rằng về nhà sẽ nói chuyện đó.”
Cố Tước đặt bát lên bàn bên cạnh, phát ra một tiếng "cạch".
Anh khẽ ngước mắt, nhìn người vợ nhỏ ngồi ngay ngắn nghiêm túc trên ghế sofa đối diện.
"Tiểu Vãn, em ghét tôi sao?"
“A, tất nhiên là không.” Tô Vãn lắc đầu.
Cô rất thích A Tước, ban đầu có cảm giác muốn kết hôn là vì yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Còn về đại chỉ huy Cố, tuy có chút sợ anh, nhưng cô cũng biết toàn thân anh nhuốm m.á.u là vì chiến đấu nơi chiến trường.
Không có những quân nhân như Cố Tước xả thân bảo vệ hành tinh, người dân thường như họ sẽ không thể sống yên bình.
Vì vậy, dù thế nào đi nữa, Tô Vãn tuyệt đối không ghét Cố Tước.
Cô ngước lên nhìn anh, “Vậy, anh không muốn ly hôn với tôi là vì thời kỳ cuồng loạn của anh, không thể sử dụng thuốc đặc trị được nữa sao?”
Cố Tước im lặng nhìn cô.
Tô Vãn nhìn đôi mắt như ngọc của anh, khẽ cắn môi nói thêm, “Tất nhiên, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, nhưng tôi không biết là từ nay về sau anh sẽ không thể dùng thuốc đặc trị nữa.”
Cố Tước chậm rãi nói, “Vì vậy, em phải chịu trách nhiệm.”
“Vì sao lại là tôi?”
“Vì ban đầu là em chọn tôi.”
Tô Vãn im lặng.
Nếu thời kỳ cuồng loạn của Cố Tước là ở cùng người khác, thì thuốc đặc trị sẽ không phải là cô.
Nhưng nói thẳng là phải chịu trách nhiệm, thật kỳ lạ quá.
Ngay lúc đó, Cố Tước ngáp một cái, “Tôi hơi mệt, cần nghỉ ngơi. Sáng mai phải đến hành tinh ngoài, phòng khách bên cạnh có giường, cần gì thì cứ nhờ Bạch Hổ.”
Tô Vãn sững sờ, cảm thấy anh như đang tránh né vấn đề này.
Nhưng bây giờ họ đã không định ly hôn, có vẻ chỉ có thể tạm sống chung như thế này?
Nghe nói Cố Tước sắp đi công vụ, chắc chắn không quay về sớm, cô cũng thở phào, lòng cũng nhẹ nhàng hẳn.
Cô gật đầu, “Vậy được, khi anh không ở đây, tôi sẽ ở lại trường, không sao chứ?”
“Ừ.” Cố Tước hơi cúi mắt, trông có vẻ rất mệt.
Lòng Tô Vãn cũng trở nên nhẹ nhàng, dù sao đi nữa, hai người giờ đã xác định được cách sống chung.
Như Cố Tước nói, chuyện thuốc ức chế đặc trị, cô cũng có trách nhiệm.
“A Tước, ngủ ngon.”
Tô Vãn bưng bát canh trống, bước ra ngoài với bước chân nhẹ nhõm.
Ánh mắt Cố Tước tối lại.
Thực ra, anh không muốn cô đi.
Nhưng, có vẻ như bây giờ không thể nói gì, cũng không thể làm gì.
Nếu không, chắc chắn sẽ khiến cô vợ nhỏ bỏ chạy.
Lần đầu tiên, Cố Tước bỗng thấy ghen tị với chính mình trong thời kỳ cuồng loạn.
Bởi lúc đó, Tiểu Vãn không hề sợ anh, cũng không muốn rời xa anh.
Khi Bạch Hổ nghe nói, là chủ nhân bảo nó sắp xếp cho Tô Vãn ngủ ở phòng bên cạnh, và cung cấp mọi thứ cần thiết, nó kinh ngạc suýt loạn mã!
Nó đành phải sắp xếp cho Tô Vãn ở phòng bên cạnh, chuẩn bị đầy đủ các vật dụng cần thiết, rồi lập tức quay về phòng Cố Tước.
“Chủ nhân à, sao ngài lại, lại đuổi phu nhân sang phòng bên cạnh ngủ?”
Cố Tước đang ngồi trước bàn làm việc, xung quanh anh dường như bao phủ một làn khí lạnh nhạt.
Anh nói: “Nếu không thì sao?”
“Vợ chồng là phải ngủ cùng nhau chứ!”
“Cô ấy sợ ta.”
“…”
Bạch Hổ cũng lập tức á khẩu, nó có chút thương cảm nhìn chủ nhân, nhưng nghĩ kỹ, vẫn cố gắng tìm lý do cho Tô Vãn.
Bạch Hổ: “Chủ nhân, ngài đừng vội, đây là điều bình thường mà. Dù sao phu nhân cũng chưa quen ngài lâu lắm, ngài cần cho nàng chút thời gian.”
Cố Tước đặt tập tài liệu xuống, cúi mắt, “Không ngắn đâu.”
Bạch Hổ: “Gì cơ?”
“Không có gì, sáng mai ta đi đến hành tinh MT320, chuẩn bị mở toàn quyền sở hữu ngôi nhà này cho quang não của Tiểu Vãn.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
**
Tô Vãn đang tham quan phòng mới.
Phòng này ở ngay bên cạnh phòng của Cố Tước, nhỏ hơn một chút nhưng các trang thiết bị như phòng vệ sinh rất đầy đủ.
Bỗng Tiểu Bạch nói: “Chủ nhân, Bạch Hổ đã mở toàn quyền sở hữu của dinh thự này cho quang não của người.”
Điều đó có nghĩa là, Tô Vãn hoàn toàn trở thành một chủ nhân khác của dinh thự này.