"Tiểu Mạn, trong đời người, chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn. Nhưng một lần thất bại không có nghĩa là chúng ta đã thua. Con có hiểu lời mẹ nói không?"
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con hiểu mà. Hơn nữa, con nhất định sẽ không kém Tô Vãn đâu!"
Từ ngày Tô Mạn bước vào nhà họ Tô, cô đã muốn so sánh với Tô Vãn, cô công chúa nhỏ của Tô gia.
Lúc đó, Tô Vãn nằm trong buồng dưỡng sinh, gần như sống dở c.h.ế.t dở.
Mỗi tối, Tô Mạn đều cầu nguyện cho Tô Vãn c.h.ế.t đi.
Như vậy, cô sẽ trở thành cô công chúa duy nhất của nhà họ Tô!
Nhưng sau đó, Tô Vãn tỉnh lại, và càng ngày càng khỏe mạnh hơn, điều này khiến Tô Mạn vô cùng thất vọng.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, Tô Mạn nhìn vào gương, gương mặt vốn dĩ dịu dàng của cô nay đã trở nên méo mó.
"Tô Vãn, sao cô không c.h.ế.t đi chứ?"
Nếu Tô Vãn không tỉnh lại, liệu có phải cô sẽ trở thành cô công chúa duy nhất của nhà họ Tô?
Và người có thể kết hôn với Chỉ huy Cố chính là cô?
**
Vừa tan học, khi đang đợi phi thuyền trước cổng trường, Tô Vãn hắt hơi một cái.
Cô xoa mũi.
Chắc chắn ai đó đang chửi cô.
Tiểu Bạch ân cần hỏi: "Chủ nhân, cô bị cảm lạnh sao?"
Tô Vãn hít mũi, "Ngươi định bảo ta uống chút nước ấm phải không? Ta nghĩ phải hỏi A Tước xem có thể nâng cấp ngươi không, hệ thống của ngươi chẳng thông minh chút nào, như kiểu bác sĩ không biết khám bệnh vậy, chỉ hỏi ngươi khó chịu ở đâu rồi mua thuốc, chẳng giúp ích gì cả."
Tiểu Bạch im lặng.
Đúng lúc này, Hách Dịch Thường bước đến trước mặt Tô Vãn.
Anh thực sự rất băn khoăn, vì đã thề rằng khi Tô Vãn và Chỉ huy Cố chưa ly hôn, anh sẽ không đến làm phiền cô nữa.
Nhưng lần này, không phải là làm phiền.
Tô Vãn hoàn toàn phớt lờ anh, bước đi thẳng về phía trước.
Hách Dịch Thường thấy Tô Vãn phớt lờ mình, vội vàng chạy vài bước để chặn cô lại.
"Tiểu Vãn, lần này anh tìm em vì chuyện làm ăn giữa hai nhà chúng ta."
"Chuyện làm ăn? Là chuyện bồi thường của nhà các người sao?"
Hách Dịch Thường gật đầu, "Đúng vậy, Tiểu Vãn, gia đình anh hiện tại gặp khó khăn về tài chính, không xoay sở được, tình hình kinh tế không tốt, sắp phải bán cổ phần rồi. Nể tình hai nhà chúng ta đã quen biết nhiều năm, tiền bồi thường chúng anh sẽ trả, nhưng có thể để sau được không?"
Hiện tại nhà họ Hách không ai ngờ rằng Tô Vãn thực sự là người quản lý nhà hàng của gia đình.
Họ đều hối hận.
Nếu trước đây họ ủng hộ Hách Dịch Thường cưới Tô Vãn, thì chẳng phải nhà hàng họ Tô đã thuộc về họ rồi sao?
Nhưng giờ hối hận cũng chẳng ích gì, vì Tô Vãn đã kết hôn với Chỉ huy Cố.
Họ chỉ có thể dựa vào tình cảm cũ.
Hy vọng Tô Vãn rộng lượng, không ép họ quá đáng, chừa lại đường lui.
Tô Vãn nhìn thấy nỗi đau và sự giằng xé trong mắt Hách Dịch Thường, bật cười.
"Hách Dịch Thường, thực ra tôi đã quên mất chuyện này, nhưng hôm đó trên phi thuyền, mẹ và em gái anh nói chuyện quá khó nghe. Trước đây họ bắt nạt tôi, tôi nể mặt anh nên không so đo. Nhưng bây giờ, tôi chẳng còn liên quan gì đến anh, họ vẫn tiếp tục bắt nạt tôi. Anh nói xem, tôi còn phải nhịn nữa không?"
Hách Dịch Thường thực ra biết rõ rằng mẹ và em gái mình đã nhiều lần chèn ép Tô Vãn.
Anh cho rằng Tô Vãn tính tình tốt, hơn nữa người nhà chỉ nói vài câu thì có gì to tát.
Nhưng giờ mọi chuyện đã khác, hai người không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Hách Dịch Thường với vẻ mặt đau khổ, nói: “Anh biết, là lỗi của họ. Anh sẽ bảo họ đến nhà xin lỗi em.”
“Hách Dịch Thường, khi nào anh mới hiểu rằng, trên đời có rất nhiều chuyện mà một lời xin lỗi là không đủ.”
Phi thuyền mang biểu tượng của tư dinh Chỉ huy dần dần hạ cánh xuống bệ trước cổng trường. Mắt Tô Vãn sáng lên, cô bước về phía phi thuyền vài bước rồi quay đầu lại.
“Hách Dịch Thường, ngoài việc chuẩn bị bồi thường, nhà họ Hách đừng tính toán gì khác. Nếu còn tính toán, có lẽ tôi sẽ bất ngờ nhớ ra vài chuyện khác, và kết quả đó chắc là nhà họ Hách không muốn thấy đâu.”
Người phụ nữ xinh đẹp và rực rỡ, nhẹ nhàng nói ra những lời quyết liệt.
Hách Dịch Thường nhận ra rằng Tô Vãn trong khoảnh khắc này càng quyến rũ hơn. Anh định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy Tô Vãn đã đi về phía phi thuyền của tư dinh Chỉ huy, anh đành phải quay người rời đi. Ngay cả việc tiến gần cũng không dám nữa.
Tô Vãn cứ tưởng phi thuyền tự động đến đón mình, nhưng khi cửa khoang mở ra, Chỉ huy cao lớn oai phong bước xuống.
Tô Vãn ngẩn ra, “A Tước, sao anh lại đến đây?”
“Anh đến đón em.” Giọng nói của Cố Tước bình thản, nhưng ánh mắt anh lại lướt qua Tô Vãn, nhìn về phía người đàn ông đang rời đi nhanh chóng.
Bóng dáng của người đàn ông rất thảm hại.
Đôi mắt sâu thẳm của Chỉ huy Cố nguy hiểm híp lại.
Ngay khoảnh khắc đó, bàn tay to lớn của anh bị bàn tay nhỏ của Tô Vãn nắm lấy.
Tô Vãn nói: “Em lấy danh nghĩa của nhà hàng họ Tô kiện công ty vận tải của nhà họ Hách, vì họ đã vi phạm hợp đồng trong thời gian ký kết và cắt nguồn cung cấp rau củ quả cho nhà em. Khoản bồi thường này đáng ra phải thuộc về chúng ta.”
“Tuy nhiên, bây giờ nhà họ Hách gặp khủng hoảng tài chính, Hách Dịch Thường hy vọng em có thể tạm thời không làm khó nhà họ.”
“Nhưng em đã từ chối.”
Tô Vãn nghiêm túc giải thích toàn bộ sự việc.
Cô thấy ánh mắt lạnh lùng của Chỉ huy Cố dần tan chảy.
Cô bỗng nhận ra rằng Chỉ huy đại nhân cũng dễ dỗ dành.
Chẳng mấy chốc, hai người đã về đến nhà.
Khi xuống khỏi phi thuyền, Tô Vãn nói: “A Tước, anh có thể nâng cấp cho Tiểu Bạch được không?”
Trước đây cô không nhận ra Tiểu Bạch thiếu thông minh. Nhưng so với Bạch Hổ, trí thông minh của Tiểu Bạch bị áp đảo ngay lập tức.
Cố Tước: “Được.”
Tô Vãn mỉm cười vui vẻ, nhón chân lên hôn nhẹ lên khóe môi của Chỉ huy Cố để cảm ơn.
Vì cô nhớ rằng Chỉ huy đại nhân không thích nghe lời cảm ơn.
Thế nên cô quyết định thể hiện lòng biết ơn bằng hành động.
Nhưng vừa hôn xong, chân cô vẫn chưa kịp đặt xuống thì cô nhìn thấy một nhóm người đứng trước cửa nhà, với vẻ mặt phức tạp nhìn họ.
Tô Vãn: "..."
Cô hoảng sợ suýt nữa trẹo chân, may mà Cố Tước nhanh tay ôm lấy eo cô để cô đứng vững.
Tô Vãn khẽ nói: “Sao anh không nói là nhà có khách?”
Vừa được cô vợ nhỏ hôn, Chỉ huy Cố lại bị trách, anh bất đắc dĩ đáp: “Họ đến để giúp em làm bài kiểm tra sức mạnh tinh thần và linh hồn.”
Tô Vãn: "..."
À đúng rồi, cô quên mất việc này.
Trước cửa có vài nhân viên y tế và Âu Dương Thanh, người mà Tô Vãn quen biết.
Đứng cạnh Âu Dương Thanh là một người đàn ông với ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt thanh tú.
Khi anh cười, khóe miệng có lúm đồng tiền nhẹ.
Không hiểu sao, Tô Vãn cảm thấy anh rất quen thuộc.
Cố Tước không giống cô vợ nhỏ, anh không có chút xấu hổ nào, bình thản nói: “Tiểu Vãn, em quen Âu Dương Thanh rồi. Lần kiểm tra này, cô ấy và Mục Thanh Vũ sẽ cùng thực hiện. Em đừng lo, anh sẽ ở cạnh em.”
“Mục Thanh Vũ?”
Tô Vãn nhìn lại người đàn ông nho nhã kia, đột nhiên nhớ lại lần nhìn thấy Giám đốc Mục ở cổng trường cùng một người đàn ông trẻ tuổi khác.
Cô chợt hiểu ra, “Anh là họ hàng của Giám đốc Mục à?”