Tề Hoan ngồi trên mây kiếp một lúc, mới đột nhiên nhớ ra hình như lực lôi điện trên người mình có hại với thân thể Mặc Dạ, nhưng đến khi nàng cẩn thận quan sát thì lại phát hiện mây kiếp do Cửu U Tà Lôi tạo thành không những không công kích thân thể Mặc Dạ, mà trong lúc mơ hồ còn thu thập oán khí trong thiên địa giúp Mặc Dạ chữa thương.
Từ khi nào Cửu U Tà Lôi lại có chức năng này? ! Tề Hoan trợn trừng mắt nhìn luồng oán khí màu xám tro xuất ra từ Cửu U Tà Lôi, sau đó dung nhập vào cơ thể Mặc Dạ.
Khi Tề Hoan trở lại phái Thanh Vân, tâm tư đều đặt trên người Mặc Dạ, cho nên nàng không hề chú ý tới trên bầu trời có hai cặp mắt, à không, là năm con mắt đang chăm chú nhìn nàng.
“Nàng thế nhưng có thế khống chế Cửu U Tà Lôi! Điều này sao có thể xảy ra, kể cả khi viễn cổ cũng chưa từng xuất hiện chuyện quái dị này!” Thiên Phạt kinh ngạc nhìn Tề Hoan đang ngồi trên mây kiếp.
“Hừ, viễn cổ, lúc viễn cổ bị áp chế dưới lục đa͙σ thiên bi, ngươi có từng nghĩ tới có ngày chúng ta sẽ được ra ngoài?” Gã hòa thượng áo đen lắc đầu, không ngừng xoay Thiên đa͙σ La trong tay, nhưng Thiên đa͙σ La chỉ xoay tới một mức nhất định rồi không nhúc nhích nữa, hắn hoàn toàn không thể nhìn ra được quá khứ của Tề Hoan.
“Lâu huynh có dò ra được gì không?” Thiên Phạt nhìn về phía Lâu La, hy vọng hắn có thể cho mình một đáp án đủ thỏa mãn.
“Nhìn không ra, nữ nhân này hình như chưa từng tồn tại.” Lâu La thu lại Thiên đa͙σ La, vẻ mặt nghi ngờ.
“. . . . . . . . Xem ra, ta thật sự phải đi Minh giới một chuyến rồi, không biết Minh Vương kia rốt cuộc muốn làm gì?” Nếu ngay cả Thiên đa͙σ La cũng không tra được quá khứ của một người thì chỉ có thể có hai khả năng, một là người này thực lực cao hơn Lâu La rất nhiều, nhưng loại khả năng này quá nhỏ, Lâu La là một trong bốn Thần Tướng ở Tiên giới, thực lực của hắn chắc chắn rất cao. Vậy nên chỉ có thể là khả năng thứ hai, người này sống ở thời đại còn chưa xuất hiện Thiên đa͙σ La của viễn cổ.
Nhưng viễn cổ chi hồn (hồn phách từ thời viễn cổ)cũng hiếm thấy giống như thần khí vậy. Có điều, nếu mười tám tầng địa ngục đã mở ra, thì cũng không phải không thể tìm ra viễn cổ chi hồn từ trong đó. Những đại Thần Tướng trên Tiên giới không phải không muốn đến mười tám tầng địa ngục một lần, song mấu chốt là, bọn họ không dám.
Người càng đứng ở trên cao thì càng nhát gan. Cho dù là Thần Tướng cũng vậy, nơi đó là địa bàn của Quỷ Tiên, bọn họ sợ chết chứ sao!
“Có lẽ. . . . . . . Là viễn cổ chi hồn, tóm lại ngươi bảo người bên dưới để ý nhiều hơn một chút, ta và ngươi đến Minh giới một chuyến.” Chuyện này dù sao cũng liên quan đến Thiên đa͙σ La, đối với Lâu La mà nói, đụng phải người mà Thiên đa͙σ La không đoán được quá khứ, hiển nhiên là một loại sỉ nhục, hắn phải đi tìm hiểu rõ ràng mới được.
“Được, vậy thì làm phiền Lâu huynh.”
“Ca ca, huynh cảm thấy sao?” Tiên giới, trong một địa cung lạnh như băng, một giọng nói rất đỗi quen thuộc đối với Tề Hoan vang lên.
“Ừ, Mặc Dạ. . . . .. . . . . Hắn thành công không?” Lôi Thần khoanh chân ngồi trên bồ đoàn (đệm cói)được dây mây màu đen bện thành, hai mắt vẫn luôn nhắm chặt đột nhiên mở ra, một tia lôi điện màu đen thoáng hiện lên trong mắt hắn.
“Có lẽ. . . . . . . . Ngay từ đầu chúng ta đã sai.” Thiên Lôi thở dài, không nói thêm gì nữa.
Bên trong địa cung lạnh như băng chỉ có mấy tiếng hít thở khó phát hiện. Một hồi lâu, Lôi Thần trừng mắt nhìn, “Thiên đa͙σ khó dò, chúng ta còn không phải đều là quân cờ sao, chỉ có nàng khác ở chỗ, chính là nàng dám chống lại thiên đa͙σ. Mà chúng ta chỉ có thể hàng phục.” Nói xong, khóe miệng Lôi Thần khẽ nhếch lên, “Nếu nàng đã sống lại, sợ rằng, Tiên giới này rồi sẽ náo nhiệt hắn lên.”
“Ha ha.” Thiên Lôi gãi đầu, “Chờ nha đầu đó lên đay, đệ cũng đi tham gia náo nhiệt một chuyến.”
Sau đó, địa cung lại an tĩnh như cũ, sau lần lục đa͙σ luân chuyển mười ba vạn năm trước, cả người và tâm cảnh của Thiên Lôi và Lôi Thần đều thay đổi, hai người vẫn luôn tu luyện ở địa cung đến bây giờ, mặc dù vận khí không bằng Tề Hoan năm đó, có thể trực tiếp tạo ra một cái tháp Lôi Thần, nhưng thực lực của bọn họ đều đã thăng lên một tầng rất cao.
Chỉ chờ đến ngày Tề Hoan trở về.
Phái Thanh Vân rất ít quy củ trói buộc đệ tử nội môn, nên cho dù Tề Hoan ngồi trên mây bay vào đỉnh Vong Ưu cũng không có ai để ý, chỉ là trên đường gặp qua chưởng môn hiện tại của phái Thanh Vân mà thôi.
Chưởng môn nhìn thấy Tề Hoan và Mặc Dạ ngồi trên đám mây thì hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu với Tề Hoan rồi rời đi, khiến Tề Hoan cũng không hiểu ra làm sao.
Theo lý thuyết không phải nàng nên hành lễ với chưởng môn sao, thế này giống như là địa vị của mình còn cao hơn so với chưởng môn nữa. . . . . . . . . . .
Tề Hoan cũng không lo nghĩ nhiều, sau khi dùng một đa͙σ lôi xé rách kết giới trên đỉnh Vong Ưu, liền bay thẳng về Trúc Cư nơi hai người ở.
“Ta cho ngươi biết, ngươi giả chết cũng vô dụng.” Ném Mặc Dạ ngoài cửa, Tề Hoan xấu tính dẫm lên tay hắn, thế nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì.
Nhưng Mặc Dạ hô hấp ổn định, chắc chắn không phải bộ dạng bị trọng thương, vừa rồi ở trên mây kiếp, hắn đã hút không ít oán khí mới phải. Thật sự yếu ớt như vậy sao? Tề Hoan đứng trước mặt Mặc Dạ, đưa tay chọc chọc ngực hắn, véo mũi, vẫn không có phản ứng.
“. . . . . . . . Thôi, đại khái cứ chờ đến lúc ta tỉnh ngủ đã.” Nam nhân này cần phải dạy dỗ, không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy được, cho nên. . . . . . . Cho nên Tề Hoan rầm một tiếng đóng cửa lại, thuận tay dùng thanh trúc chốt ngang cửa, bỏ mặc nam nhân kia ở bên ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, Mặc Dạ lặng lẽ hé mắt, điểm này Tề Hoan cũng hiểu, Mặc Dạ tuy bị thương rất nặng, nhưng chỉ bởi vì khởi động Thông Thiên Đỉnh nên tiêu hao quá nhiều năng lượng thôi, loại tinh khí này không thể khôi phục trong thời gian ngắn, nhưng nếu chỉ cần chống đỡ sinh hoạt bình thường, thì những oán khí còn sót lại trong thân thể cũng thừa sức làm được.
Huống chi, vừa rồi Cửu U Tà Lôi đã truyền cho Mặc Dạ một ít oán khí cực kỳ tinh thuần, khiến cho những hao tổn trên thân thể Mặc Dạ khôi phục gần như trước.
Mặc Dạ không sợ trời không sợ đất, nhưng lần này, hắn thật sự sợ vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy Tề Hoan trở mặt với hắn. Căn cứ vào những gì hắn biết về Tề Hoan, mặc dù khi hắn bị thương Tề Hoan có thể mạnh miệng mềm lòng, nhưng đợi đến khi hắn khôi phục, kết quả tuyệt đối sẽ không làm cho người ta vui vẻ, hơn nữa lúc Tề Hoan tức giận hoàn toàn không chịu nghe giải thích. Cho nên, Mặc Dạ tình nguyện tiếp tục giả vờ bất tỉnh, tốt nhất chờ Tề Hoan đem tức giận trong bụng xả ra ngoài rồi hắn sẽ giải thích.
Có điều, cứ nằm như vậy cũng không ổn a, rừng trúc phía bên ngoài do hắn chuyển từ địa ngục tới, làm vậy là để giúp Tề Hoan dưỡng hồn, nhưng thật ra rừng trúc này đối với Mặc Dạ mà nói không có bất kỳ chỗ tốt nào, thậm chí còn có hại.
Bây giờ thân thể hắn suy yếu, hơn nữa còn bị hàn khí trong rừng trúc ép tới, Mặc Dạ cảm thấy cả người rét run, toàn thân núp cạnh cửa run rẩy.
Ngay lúc này, cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra, Tề Hoan vốn đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn có chút không đành lòng, dù sao cũng là người nhà mình, nếu bị đông lạnh hay bị làm sao thì cũng là của mình, nàng định ra ngoài lôi Mặc Dạ vào, không nghĩ tới, hắn đã tỉnh rồi!
Nếu nói hắn vừa tỉnh lại, thì hiển nhiên là lừa con nít a! Cho nên. . . . . . . Tề Hoan đứng ở cửa, nở nụ cười u ám, hai mắt giống như dao găm bắn về phía Mặc Dạ.
“Chuyện này. . . . . . . Để ta giải thích. . . . . . .” Mặc Dạ run run nở nụ cười nịnh nọt, ngay cả trong lòng cũng run rẩy theo.
“Giải thích cái rắm, cô nãi nãi hôm nay không muốn nghe giải thích!” Tề Hoan rầm một tiếng đóng cửa, bỏ lại một mình Mặc Dạ khóc không ra nước mắt. Ngươi nói xem hôm nay làm sao hắn lại xui xẻo như vậy a!
Đóng cửa lại xong, Tề Hoan trực tiếp nhào lên giường, đem mặt chôn thật sâu trong chăn bông mềm mại, tiếng cười bay bổng trên không trung. Không phải nằm mơ, là thật. Mặc Dạ không chết, Mặc Dạ còn sống, đang ở bên cạnh nàng.
Giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, rơi xuống chăn, chiếc chăn bị nước mắt làm ướt đẫm, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Tề Hoan lúc này.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân Mặc Dạ đi qua đi lại không ngừng, Tề Hoan bĩu môi, hừ, cho dù trong lòng hiểu rõ nam nhân này nhất định có nỗi khổ tâm trong lòng, nên lúc đầu mới không chịu nhận nàng, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, nếu không sau này nàng làm sao làm chủ đương gia được nữa!
“Tề Hoan, ăn cơm. . . . . .” Ngoài cửa, ánh mặt trời chói mất dần dần tan đi, ráng chiều màu đỏ đem cả bầu trời nhuộm thành một khung cảnh mỹ lệ, cả vùng đất cũng trải dài một tầng ánh sáng vàng, Tề Hoan ngồi trước cửa sổ, chống cằm nhìn trời, về phần nam nhân đang lúc ẩn lúc hiện phía trước cửa sổ kia, trực tiếp bị nàng bỏ qua không thèm nhìn tới.
Len lén liếc một cái, không bị hắn phát hiện. . . . . . . Nói đi cũng phải nói lại, nam nhân này vẫn mê người như trước, vóc dáng rất đẹp, mặc một thân trù bào (đa͙σ bào bằng lụa)màu trắng, vẫn có thể nhìn thấy thân thể cao lớn của hắn, nếu như không phải bây giờ nàng đang tức giận, nhất định phải đem hắn xử lý ngay tại chỗ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bọn họ đã là phu thê “được chứng nhận”, hơn nữa còn là một đôi phu thê ngay cả động phòng cũng chưa làm. . . . . . . .
Nhớ tới cảnh tượng hôm đó, trong lòng Tề Hoan nhói đau một cái, nhưng cảm giác này biến mất rất nhanh. Đúng, đều đã qua rồi, hết thảy mọi chuyện đều đã qua. Nàng sẽ không để chuyện như thế xảy ra lần nữa, huống chi, nam nhân này giờ đã là tướng công của nàng rồi!
“Phu nhân, ăn cơm. . . . . . . .” Mặc Dạ bưng món ăn Tề Hoan thích nhất đứng ngoài cửa sổ, đáng thương nhìn nàng, xong, mình bị bỏ qua triệt để rồi!
Nghe giọng nói này tương đối xuôi tai, Tề Hoan bất đắc dĩ liếc mắt, nhìn con cá vàng ươm lóng lánh mà Mặc Dạ bưng trên tay, âm thầm nuốt nước miếng.
Cá chép Long Lân, ngày xưa lúc nàng đến Thục Sơn suýt nữa đã khiến cá chép nhà người ta tuyệt chủng, mùi vị thơm ngon đó cho đến nay nàng vẫn ghi nhớ trong lòng, hôm trước Tề Hoan phát hiện, trong đầm nước bên dưới rừng trúc vậy mà cũng nuôi không ít cá chép Long Lân, số lượng so ra còn lớn hơn nhiều so với ở Thục Sơn.
Mặc dù rất tham ăn, nhưng cũng phải ra vẻ một chút.
“Đã nấu xong.” Là người một nhà, Mặc Dạ sớm biết Tề Hoan sao có thể làm khó hắn, đáng tiếc hắn đã coi thường trình độ nhỏ mọn của Tề Hoan.
“Con cá này quá xấu, không ăn!” Dám tính kế nàng, dùng mưu trí khôn ngoan, còn chuẩn bị trước à, không có cửa đâu! Nàng nhất định phải cho hắn biết thế nào là khóc không ra nước mắt, để xem sau này hắn còn dám đắc tội nàng không.