Tề Hoan không ngờ, mình kiếp này sẽ gả lần hai. Nàng vẫn luôn cảm thấy loại chuyện này sẽ không xảy ra trên người mình, nhưng ai có thể đoán trước được đây.
Dù sao cũng là gả cho con trai Chu Tước, nếu Tề Hoan chỉ ở ngoài đứng xem, có lẽ sẽ rất hâm mộ nhân vật nữ chính trong hôn lễ này, nhưng hết lần này tới lần khác lại không phải, vậy thì thật đáng tiếc.
Mặc vào giá y Thiên Hoàng do Chu Tước dùng lông đuôi Phượng Hoàng dệt thành, thắt lưng Thanh Long mũ phượng ngọc bích, đi qua con đường trải thủy nguyệt tinh, Tề Hoan từng bước một đi về hướng nam nhân đứng cuối đường kia.
Nhìn thấy Minh Hỏa một thân hỉ bào màu đỏ, Tề Hoan cảm giác giống như mình đang nhìn thấy Mặc Dạ ngày đó, chẳng qua, Mặc Dạ thoạt nhìn trầm ổn, còn Minh Hỏa lại nhiều hơn vài phần yêu diễm.
Cho dù tiên nhân thường không để ý tướng mạo của mình, nhưng phần lớn ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Minh Hỏa, Tề Hoan so với hắn mà nói, đúng là không thu hút bằng.
Không ít tiên nữ đều ở một bên nhỏ giọng thầm thì, không biết rốt cuộc Minh Hỏa coi trọng Tề Hoan ở đâu.
Chín bước, bảy bước, ba bước. . . . . . Cách hắn càng ngày càng gần, nếu như có thể thật muốn tiếp tục cả đời như vậy, Tề Hoan trong lòng thở dài, thò tay đặt lên bàn tay sớm đưa qua của Minh Hỏa.
Hai người nắm tay đi vào hỉ đường, Chu Tước vẻ mặt vui mừng ngồi ngay ngắn ở trung tâm, may mắn không cần bái đường, bằng không nghĩ đến lát nữa phải bái mụ ta, Tề Hoan liền cảm thấy khó chịu giống như nuốt phải ruồi.
Khi hai người đi tới, trong đại điện xảy ra một chút rối loạn nho nhỏ, phần lớn Tiên Tôn ngồi hai bên đều mang vẻ mặt vui mừng, nɠɵạı trừ Thiên Lôi và Đoạn Tuế.
Dù sao Đoạn Tuế cũng là trưởng bối của Tề Hoan, mặc dù địa vị của lão kém xa Chu Tước, nhưng với tư cách trưởng bối của tân nương nên lão được xếp ngồi bên cạnh mụ. “Tân lang tân nương đến, nhất bái. . . . . .”
“Chờ một chút.” Tề Hoan một tay vén khăn hỉ, không chút khách khí ngăn cản lễ quan, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tước, “Đồ của ta đâu?”
Chu Tước cũng không muốn quỵt nợ, nhưng mụ cảm thấy không khí lúc này vô cùng tốt, trước mặt mọi người mang thứ đó cho Tề Hoan thì hơi khó coi, không nghĩ tới Tề Hoan vậy mà thực có can đảm đòi nó ngay lúc này.
Cố nén sự bực mình trong lòng, Chu Tước đưa thổ nguyên tinh bỏ vào trong tay lễ quan, lễ quan cầm lấy thổ nguyên tinh cung kính dâng hai tay lên.
Tề Hoan cúi đầu nhìn thổ nguyên tinh, cảm nhận được Huyền Vũ trong cơ thể xao động, biết vật này không sai, trên mặt rốt cục nở nụ cười. Bốn loại nguyên tinh cuối cùng đã có toàn bộ rồi, thật không uổng công nàng lãng phí thời gian dài như vậy.
“Bây giờ có thể bái đường được chưa?” Chu Tước lạnh lùng hỏi.
Tề Hoan gật đầu, mỉm cười bỏ khăn hỉ xuống, che mặt lại. Nguyên tinh vẫn bị nàng nắm trong tay, thoáng cái liền biến mất không còn một mảnh.
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê. . . . . .” Lần bái cuối cùng này lễ quan chưa kịp hô xong, đã nghe thấy bên ngoài thành Minh Hỏa nổ mạnh, uỳnh một tiếng, toàn bộ thành Minh Hỏa bắt đầu lung lay. Một luồng nguyên lực hệ hỏa bạo ngược phóng lên trời, trong nháy mắt bầu trời rực lửa, giống như bị đốt cháy.
Xem ra động tác của ŧıểυ hồ ly cũng khá nhanh đấy, Tề Hoan nhìn Chu Tước lao ra đầu tiên, khóe miệng khẽ cong lên, suốt một trăm năm nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy tâm tình thoải mái không gì sánh bằng.
Ám Minh Tiên Tôn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tề Hoan vậy mà thật sự làm theo lời hắn nói. Biện pháp hắn nói đúng là có thể khiến ŧıểυ Ngân bình an rời khỏi hỏa mạch, bởi vì hắn biết Tề Hoan sẽ bắt hắn lập lời thề, hắn căn bản không dám nói dối. Nhưng một khi thú trấn mạch rời khỏi hỏa mạch, kết cục tuyệt đối sẽ đơn giản như hắn nói.
Hỏa mạch bộc phát gì đó đều là chuyện nhỏ, cái chính là toàn bộ thành Minh Hỏa sẽ hỏa mạch cắn nuốt hoàn toàn. Sở dĩ thành Minh Hỏa tồn tại cũng bởi vì nơi này là một trong bốn trụ trời của Tiên Giới do Chu Tước trấn thú. Một khi bị hủy, không chỉ Tiên Giới, sợ rằng ngay cả Lục đa͙σ cũng phải chịu chấn động.
Đây là kết quả Tề Hoan muốn nhìn thấy. Nàng đã sớm nói, ai dám động đến Mặc Dạ, nàng sẽ khiến Lục đa͙σ của tất cả mọi người đền mạng.
Minh Hỏa dù sao cũng là thành chủ của thành Minh Hỏa, cho dù hắn không tình nguyện, cũng phải đi dò xét hỏa mạch trước tiên. Nhưng không đợi hắn ra khỏi thành, tất cả mọi người chỉ đứng ngoài điện Minh Hỏa, đã đủ để nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Nham thạch trong suốt từ hỏa mạch mang theo ánh sáng màu đỏ không ngừng phun trào, giống như suối tuôn, chỉ đứng trong thành đã có thể xuyên qua tường thành trông thấy nham thạch nóng chảy bên trong, trên không trung, một con Cự Xà dài mấy trăm mét màu trắng bạc ngửa mặt lên trời gầm rú, nếu mắt tinh sẽ phát hiện, trên đôi sừng của con rắn kia còn có một con ŧıểυ hồ ly lớn bằng bàn tay, lông đỏ như lửa đang gặm đùi gà.
“Là ngươi thả nó ra!” Chu Tước sau khi nhìn rõ con rắn trên không trung, liền xoay người phẫn nộ trừng mắt với Tề Hoan, toàn thân toát ra hỏa diễm, luồng nhiệt nóng bỏng sáng chói như muốn thiêu người này khiến Tề Hoan không nhịn được lui về phía sau hai bước.
“Là ta.” Tề Hoan mỉm cười.
“Ngươi muốn chết!” Chu Tước giơ tay lên, bàn tay như ngọn lửa đỏ rực khiến cho lòng người kinh sợ, phía trên còn có nguyên lực hệ hỏa khủng bố làm sắc mặt mọi người lập tức biến đổi.
“Mẫu thân.” Minh Hỏa kéo Tề Hoan ra sau lưng, “Chuyện nàng gây ra, con sẽ gánh chịu hậu quả.”
“Con, ngu xuẩn!” Sự thất vọng ánh lên trong mắt Chu Tước, không hề che dấu chút nào, Tề Hoan nhìn mà không tỏ vẻ gì, đây không phải thứ mà bọn họ muốn sao, trách được ai.
“Xin ba vị giúp ta một tay.” Chu Tước không để ý tới Minh Hỏa nữa, nhìn về phía ba thần thú khác. Mặc dù giữa bọn họ có xung đột lớn nhỏ gì, nhưng đến thời khắc mấu chốt, chung quy vẫn phải một lòng.
Nếu như hỏa mạch này bị hủy, thì trụ trời cũng chấm hết, đa͙σ lý nhất vinh câu vinh, nhất tổn cụ tổn (một người tốt tất cả tốt, một kẻ gặp họa mọi người chịu theo) này bọn họ đều biết. Nhìn bốn thần thú đồng thời hóa thành nguyên hình phóng lên trời, Tề Hoan đứng sau lưng Minh Hỏa rốt cục nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Nàng cứ không muốn ta sống tốt như vậy sao?” Minh Hỏa quay đầu nhìn Tề Hoan, tay phải nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, lại không hề trách móc gì.
“Không.” Tề Hoan lắc đầu, “Ta không muốn tất cả mọi người sống tốt.” Giọng nàng rất nhẹ, nhẹ đến chính nàng cũng nghe không được, nhưng Minh Hỏa lại nghe thấy.
“Các ngươi tự cho rằng Lục đa͙σ này đều đang nằm trong lòng bàn tay các ngươi không phải sao, mẹ ngươi không phải cảm thấy bà ta vĩ đại đến mức có thể sắp đặt ta sao, Minh Hỏa, ngươi là ngày đầu tiên quen ta sao? Ngươi cảm thấy ta là một người sẽ để mặc cho người khác định đoạt à?” Trên mặt Tề Hoan nở nụ cười châm chọc, nàng nhìn Minh Hỏa, lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảm xúc gọi là bi thương trên mặt hắn.
“ŧıểυ Hoan, nàng đánh không lại Thiên đa͙σ đâu.” Minh Hỏa thở dài nói.
“Ngươi sai rồi, ta muốn hủy Lục đa͙σ, chứ không phải muốn đối địch với ai.” Tề Hoan hất tay hắn ra, mặc giá y đỏ thẫm, từng bước một đi về phía cửa thành Minh Hỏa.
Nham thạch nóng chảy tràn qua cửa thành, thế nhưng bởi vì có Chu Tước trấn áp, nên không ngập vào trong thành Minh Hỏa. Một tầng kết giới đỏ như lửa bao trọn toàn thành, bất kể ŧıểυ Ngân ở trên không trung khống chế nham thạch nóng chảy thế nào, cũng không có biện pháp đột phá tầng hàng rào mỏng manh kia.
Tề Hoan đứng trước kết giới của Chu Tước, duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng chọc một phát, kết giới kia như một lớp giấy bị thủng một lỗ nho nhỏ.
Chu Tước hóa thành bản thể đứng giữa không trung, lúc đầu trông thấy Tề Hoan đi tới thì không để ý lắm, nhưng một khắc kia mụ ta cảm giác được có gì đó không ổn, bởi vì mụ cảm nhận được một hơi thở vô cùng quen thuộc tràn ra từ trong nội thành.
Mặc dù kết giới chỉ bị chọc thủng một lỗ nhỏ, nhưng dù sao cũng là điểm yếu, rất nhanh, vết rách từ bé lan thành to, toàn bộ kết giới không bao lâu vỡ thành từng mảnh từng mảnh, Tề Hoan đứng ở cửa thành, toàn thân bị nham thạch nóng chảy công kích.
“Tề Hoan !” Tiếng hét của Minh Hỏa từ phía sau vang lên, Tề Hoan không quay đầu lại, khóe miệng khẽ cong. Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Tề Hoan điên rồi, tự tìm đường chết, thì một tiếng kêu vang của phượng hoàng truyền tới từ trong nham thạch, sau đó, một quả cầu lửa khổng lồ phóng lên trời.
Chu Tước! Thế nhưng lại xuất hiện một con Chu Tước! Mà Tề Hoan, lại đứng trên lưng Chu Tước, hoàn hảo không tổn thương gì.
“Ngươi. . . . . .” Chu Tước ngây người, mụ thậm chí còn không biết nên nói cái gì. Đồng thời, phía sau ba thần thú khác, đều xuất hiện tình cảnh tương tự, tám con thần thú. Từ khi bọn hắn tồn tại trong thiên địa này, chưa từng thấy qua loại tình cảnh như vậy, chưa từng có hai con thần thú giống nhau, trên đời tuyệt đối không có hai con thần thú giống nhau. Nhưng giờ khắc này, tất cả đều thay đổi.
“Là ngươi.” Chu Tước mặc kệ thành Minh Hỏa bị nham thạch nóng chảy chôn vùi, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tề Hoan. Không hề nghi ngờ, tất cả mọi chuyện đều do Tề Hoan làm, “Ngươi muốn làm gì?”
Thật hiếm thấy, cho tới nay Chu Tước luôn ung dung đẹp đẽ quý phái, bất kể gặp phải tình huống gì cũng xử sự không sợ hãi vậy mà lúc này cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoảng khiếp sợ.
Tề Hoan đứng trên lưng chu tước nhà mình, cảm nhận luồng hơi thở ôn hòa vây quanh.
Trên không trung gió rất to, giá y đỏ thẫm bị gió thổi tung bay, trâm cài trên mũ phượng màu vàng cũng rung lên một cái.
“Ta chỉ muốn gả cho nam nhân mà ta yêu, cùng hắn sống yên ổn. Thế nhưng tất cả mọi người lại nói Quỷ Tiên sẽ phá hủy Lục đa͙σ, chàng đã làm gì? Chàng không hề làm bất kỳ cái gì, vậy mà các ngươi lại muốn mạng của chàng. Ta cũng không gây ra bất kỳ điều gì, thế nhưng các ngươi cũng ép ta. Chu Tước, đi tới một bước đường ngày hôm nay, đều do các ngươi bức.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tề Hoan vang vọng khắp chốn, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng gió, tiếng gió vô tận.
Tiên Giới, vậy mà cũng bắt đầu trở lạnh rồi.
“Ngươi tu thành Thiên Chi đa͙σ và Địa Chi đa͙σ?” Linh hồn Thần thú do Địa Chi đa͙σ thai nghén ra, còn Thiên Chi đa͙σ dưỡng thành thần thú, Chu Tước không phải không biết bí tịch Lục đa͙σ do thượng cổ lưu truyền kia, chẳng qua mụ không ngờ, trên đời này lại có người có thể đủ tu luyện thành.
Tề Hoan nhẹ gật đầu, “Ánh mắt của ngươi không tệ.”
“Hừ, chẳng qua chỉ là phục chế ra thần thú mà thôi, cũng không thành thật được!” Chu Tước hừ lạnh một tiếng, toàn thân hóa thành một luồng hỏa diễm đỏ rực bay về phía bắc.
Tề Hoan còn tưởng rằng mụ ta sẽ ra tay đối phó mình, không ngờ mụ vậy mà lại bỏ chạy. . . . . . Không đúng, không phải bỏ chạy, e rằng bốn thần thú này đi tìm tháp Lôi Thần rồi. Bọn họ thật sự cho rằng mình có thể khống chế tháp Lôi Thần sao? Tề Hoan thu hồi bốn thần thú, ngồi trên người ŧıểυ Ngân bay về phía bắc.
Có lẽ khoảng cách Lôi Thần Điện với thành Minh Hỏa không xa lắm, hoặc là tu vi của ŧıểυ Ngân tăng lên. Dù sao Tề Hoan chỉ cảm thấy thời gian trôi qua không bao lâu, đã trông thấy 99 tầng tháp Lôi Thần cao vút trong mây.
Đáy tháp Lôi Thần không biết từ bao giờ có thêm một cái trận pháp, bốn thần thú đứng ở bốn góc, giống như không phát hiện ra Tề Hoan đến, cúi đầu niệm gì đó.
Tề Hoan ôm ŧıểυ hồ ly trong ngực, ngồi trên người ŧıểυ Ngân từ trên cao nhìn xuống, đây là lần đầu tiên nàng không cảm thấy sợ hãi khi đứng trên không trung.
Nàng không vội vã xuống dưới, mà chỉ ngồi đó chờ bọn họ chuẩn bị sẵn sàng. Rốt cục, sau khi bốn người niệm xong, bốn cột sáng phóng lên trời, bao phủ Lôi Thần tháp, Lôi Thần tháp bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, lập tức cả tòa tháp bị nâng lên giữa không trung, bay thẳng đến chỗ Tề Hoan.
Chỉ cần bị Lôi Thần tháp đặt dưới đáy, cho dù là thần cũng không có biện pháp thoát ra, Tề Hoan đương nhiên cũng không được, thế nhưng, bọn họ từ đầu tới cuối đã nghĩ sai một chuyện.
Tề Hoan nhìn tòa tháp đen cách mình càng ngày càng gần, giơ tay lên không điểm một cái, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của bốn thần thú, tòa tháp biến mất trong hư không.
Hai chân Tề Hoan đung đưa, làn váy theo gió bay múa, “Nghe nói thần thú chết, Lôi Thần tháp không còn, toàn bộ Tiên Giới cũng sẽ bị phá hủy theo, ta vẫn luôn muốn biết đây có phải sự thật hay không.”
Lúc này, phần đông Tiên Tôn vốn ở thành Minh Hỏa cũng chạy tới, khi bọn họ đi tới phạm vi tháp Lôi Thần, điều đầu tiên nhìn thấy là một mảnh đất trống không, tháp Lôi Thần cứ như vậy biến mất. . . . . .
“Biết tại sao các ngươi bỏ ra một trăm năm vẫn không thể khống chế được tháp Lôi Thần không?” Giọng Tề Hoan lại vang lên lần nữa, cúi đầu nhìn Chu Tước giận mà không dám nói gì, Tề Hoan cười vô cùng thoải mái, “Chỉ cần ta còn sống, thì tháp Lôi Thần vĩnh viễn sẽ không chịu sự khống chế của người khác. Nếu như ta chết đi, tháp Lôi Thần cũng sẽ biến mất cùng ta, các ngươi cảm thấy, cái này có tính là báo ứng không.”
“Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn mạng của bốn người các ngươi.” Cho dù nàng với ba thần thú kia không có bao nhiêu thù hận, nhưng ai bảo bọn họ là thần thú, cho nên, không phải ngươi chết thì chính là ta sống.
“Ngươi nằm mơ!” Tiếng Chu Tước giống như hét lên, mụ không ngờ Tề Hoan sẽ đưa ra loại điều kiện này. Cho dù mụ là thần thú, nhưng mụ cũng không thể đạt đến cảnh giới vô tư hi sinh tính mạng của mình như vậy.
Tề Hoan nhìn bốn người, nàng phát hiện nɠɵạı trừ Chu Tước ra, vẻ mặt của ba người khác đều vô cùng trấn định, đặc biệt là Thanh Long, lão dường như đã sớm đoán được kết quả này rồi.
“Tề Hoan. . . . . . Ngươi sao phải khổ vậy chứ.” Thanh Long luôn trầm mặc cuối cùng mở miệng, giọng nói bay bổng mang theo tiếng thở dài truyền vào trong tai Tề Hoan. Lập tức khiến đầy bụng uất ức của Tề Hoan hóa thành nước mắt, Tề Hoan trợn tròn mắt, cứng rắn đem nước mắt ép trở về.
“Không khổ, các ngươi chết hết ta liền vui vẻ.”
“Nếu đây là điều ngươi muốn, vậy. . . . . . Ta đồng ý.” Thanh Long dừng một chút, chân thành gật đầu.
“Thanh Long, ngài không thể. . . . . .” Chu Tước còn chưa nói xong, đã thấy hai thần thú khác bị Thanh Long một chiêu ép lui, rồi một chưởng đập lên ngực Chu Tước. Chu Tước căn bản không ngờ tới lão sẽ làm như vậy, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, một ngụm máu màu vàng phun ra ngoài.
“Mẫu thân.” Đứng bên ngoài vòng vây, Minh Hỏa kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng cũng không dám ngăn cản hành động của Thanh Long.
Thanh Long sống lâu hơn ba thần thú khác, tu vi của lão đương nhiên cao hơn Chu Tước nhiều. Chu Tước ở trước mặt lão, một tia cơ hội phản kháng cũng không có. Nhìn Chu Tước đã từng cao cao tại thượng giờ đây ngồi phịch trên mặt đất, toàn thân đầm đìa máu màu vàng, tất cả mọi người không ai dám lên tiếng, chỉ có Tề Hoan đang cười, ngăn không được cười to, cười đến nước mắt phủ đầy khuôn mặt.
“Vì sao . . . . . phải làm như vậy.” Chu Tước che ngực, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không thể tin được nhìn Thanh Long, mụ không ngờ Thanh Long người giống như cha mình lại đối xử với mình như vậy.
“Tuổi của ta lớn rồi.” Tay phải Thanh Long biến ra trường kiếm màu xanh, thân kiếm mang phong cách cổ xưa, Chu Tước biết, đây là vũ khí của Thanh Long, đã rất nhiều năm không sử dụng, thanh kiếm này vốn dùng để giết người. “Các ngươi thật không may, chúng ta đều là thần thú một đời, chỉ cần ta chết đi, các ngươi cũng không thể sống sót.”
“Nếu như chúng ta chết hết, nàng lại không thực hiện lời hứa của mình thì sao?” Bạch Hổ không xông lên, chỉ khoanh tay trước ngực, ngữ điệu bình thản hỏi.
“Sẽ không.” Thanh Long mỉm cười, cầm chuôi kiếm đâm thẳng vào ngực Chu Tước.
Linh khí hệ hỏa phóng lên trời, Chu Tước trong cơ thể Tề Hoan không chịu được liền xông ra ngoài, hút toàn bộ linh khí hệ hỏa vào trong miệng, sau đó, cả người nó biến thành cầu lửa, cầu lửa dần dần dập tắt, chỉ còn lại ánh sáng màu đỏ như ngọn nến.
Mắt thấy đốm lửa ảm đạm kia sắp lụi tàn, đột nhiên một ngọn lửa phóng lên trời, một con Chu Tước rất nhỏ xuất hiện, lớn lên nhanh chóng, biến thành bộ dáng như cũ.
Một thần thú mới đã được sinh ra.
“Chết trước quả nhiên là chim đầu đàn.” Tề Hoan mặt không thay đổi bình luận.
“Các ngươi muốn ta động thủ, hay là tự mình giải quyết.” Thanh Long nghe thấy lời nói của Tề Hoan, chỉ khẽ cười cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Hổ và Huyền Vũ.
Bạch Hổ nhún nhún vai, “Chết kiểu này là được rồi, ta tự mình làm.” Hắn đã thông suốt rồi, sau khi bọn hắn chết, thần hồn rời khỏi thể xác, kiếp sau chuyển thế trọng sinh biến thành người thường, có lẽ đời đời kiếp kiếp chỉ có thể làm phàm nhân, nhưng phàm nhân có cái gì không tốt.
Bốn con thần thú, đảo mắt đã chết ba con, những Tiên Tôn kia không dám xen vào, căn bản là bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao Thanh Long giết Chu Tước, vì sao Bạch Hổ và Huyền Vũ tự sát, ba con thần thú mới hồi sinh kia là từ đâu mà đến. Tất cả đều là câu đố, nhưng lại có liên quan tới Tề Hoan.
“Kết quả này, ngươi đã vừa lòng chưa?” Thanh Long mỉm cười nhìn Tề Hoan, nụ cười sao mà hiền lành, giống như người vừa không chút lưu tình giết Chu Tước không phải lão.
“Bọn họ, đều phải chết.” Tề Hoan tiện tay chỉ, không biết là cố ý hay vô tình, mà Minh Hỏa không nằm trong số đó.
Thanh Long vẫn mỉm cười gật đầu, Tiên Giới không thiếu cường giả, cho dù tất cả Tiên Tôn đều chết hết, cũng không sao, chỉ cần thần thú còn, liền còn hi vọng.
Nhìn những Tiên Tôn mình căm hận hơn 100 năm kia từng kẻ từng kẻ chết dưới chân mình, hồn phi phách tán, Tề Hoan chỉ bình tĩnh xem, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Ngươi đã gặp Mặc Dạ đúng không?”
“Đúng.”
“Ngươi đã sớm đoán được kết quả như vậy đúng không?”
“2000 năm trước ta dùng tính mạng còn lại của mình để suy đoán Thiên Địa, cho ra một nhân quả, trong đó có ngươi, có hắn.”
“Khoa Bình là ai?” (TNN : còn ai nhớ nhân vật này không ? người bạn Ma tu của Hư Không Tử từng bói quẻ cho Tề Hoan nhưng không ra kết quả đó)
“Là thần niệm phản chiếu ở nhân gian của ta.”
“Phải không. . . . . . hóa ra ta vẫn là một quân cờ.”
“Tiên Giới cần ngươi, từ hôm nay trở đi sự hiện hữu của ngươi sẽ còn vượt trên cả thần thú trong Tiên giới, ngươi không vui sao ?” Thanh Long có chút nghi hoặc.
“Cho nên nói ngươi là thú, ngươi căn bản không biết ta muốn gì.” Một thần thú cuối cùng xông ra từ trong cơ thể Tề Hoan, chiếm đoạt nguyên lực hệ Mộc mà Thanh Long phun ra ngoài.
“Ngươi muốn gì?” Hư ảnh mờ nhạt xuất hiện trên không trung, dần dần biến thành trong suốt.