Đêm qua, hắn không có trở về phòng. Kể từ khi hắn cùng cô ngủ tới sáng thì cô đã nhận chỉ thị chuyển toàn bộ đồ đạc sang phòng hắn. Chắc đêm qua hắn cùng lão nhân gia hàn huyên cả đêm nha. Trả sao hết! Đêm qua cô ngủ vô cùng ngo luôn. Mặc trên mình chiếc váy màu tím nhạt, cô tiến vào phòng ăn.
Giật mình! Không phải chứ? Mới sáng sớm đã bị hành hạ rồi.
- Chào...chào Trần tiên sinh!
- Ừm! Tuổi trẻ nên dậy sớm mới tốt cho sức khoẻ.- Trần lão giảng đạo
- Vâng!- cô ngoan ngoãn trả lời nhưng trong lòng điên cuồng gào thét. 7h sáng xuống phòng ăn mà bị gọi là muộn? Đại thúc, ngài muốn chỉnh ta thì nói luôn đi. Ta chỉ nói nên chính kiến của mình thôi mà. Không phải nói là tôn trọng nhân quyền sao???
Cô đau khổ ngồi vào bàn ăn. Một mình Lôi Kình đã đủ chết rồi lại thêm chú của hắn nữa. Xem ra cô chẳng có mấy ngày tốt đẹp ở đây đâu.
- Mấy khóm hoa cúc ta trồng trong vườn là cô cho người đánh đi để trồng hoa hồng sao?- Trần lão đột nhiên lên tiếng
Phụt! Sữa vừa uống phun ra bằng sạch.
- Khụ ...khụ... Trần tiên sinh, đúng vậy- cô trả lời
Lôi Kình cho phép cô rồi nha!
- Hôm qua không phải cô rất can đảm, thẳng thắn, dám đối chấp với lão già này sao?- trần lão nhã nhặn bưng trà kên nhấp một ngụm
( bác à bác còn trẻ lắm mới hơn 50, gần 60 thui!!!)
Đổ mồ hôi, cô biết ngay mà. Muốn chỉnh cô a. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!
- Tiên sinh, tôi chỉ là tuổi trẻ bồng bột, thiếu suy nghĩ nên mong ngài tha lỗi cho tôi.- cô nói với giọng trân thành, mắt long lanh
Như không nghe thấy lời cô, trần lão đứng dậy đi ra vườn