Mặc dù ngàn vạn lần không muốn nhưng cô vẫn lê bước chân về phía hắn. Mỗi bước chân của cô tưởng chừng như cả một thế kỉ. Hắn không vội, hắn chờ cô bước tới. Hắn giống một con thú săn mồi khôn ngoan vô cùng kiên nhẫn, còn cô là con mồi thơm ngon của hắn. - Anh gọi tôi?- cô rè rặt, tay cô vò vò vạt áo. Đây là một thói quen khó bỏ của cô
- Ngồi xuống!- hắn ra lệnh
Mặt cô nhăn nhó. Không phải chứ? Hắn bị khùng sao? Bảo cô ngồi, ngồi đâu? Đất chắc? Như vậy sẽ rất khó coi nha. Cô tưởng tượng mình có đuôi, ngồi cọ cọ mình vào chân hắn. Giống cẩu quá! Lắc đầu, cô gạt bỏ mấy cái suy nghĩ này đi.
Nhìn cái vẻ mặt rối rắm của cô, hắn rất muốn bổ đầu cô ra xem trong đấy chứa gì quá. Muốn quyến rũ hắn mà lại mang theo cái bộ dạng ngu ngốc này. Không biết ai dạy cô nữa? Tất nhiên với trí tuệ của cô thì chẳng thể nghĩ ra chuyện này.
( Ưu: có cần khinh thường người khác vậy không? hic hic)
- Ngu ngốc!- hắn quát lên, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Hết hồn! Theo phản xạ cô ôm lấy cổ hắn. Tên này hư quá!