Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời ngoi lên, bắt đầu phân phát những tia nắng đầu tiên xuống mặt đất.
Ánh sáng nhàn nhạt hất vào phía trong hang, soi rõ gương mặt say ngủ của hai con người đêm qua đã làm việc cật lực.
Bọn họ ngủ say đến mức không biết rằng trời đã sáng trưng, hơi ấm từ mặt trời toả ra xung quanh khiến cho giấc ngủ của họ càng sâu hơn.
Bên ngoài hang, có tiếng nói vang lên lanh lảnh, " Này này Phi Kiệt, cậu nhìn cái hang này xem, sao lại giống câu chuyện cậu bịa ra thế?"
Phi Kiệt ngước mắt nhìn cái hang rồi nhìn đến Lữ Nhi, chép chép miệng, " A ha, rất giống nha. Vậy cậu nghĩ xem, Vệ Manh với Dĩnh Thiên có khi nào đang trú ở trong đó không?"
"...Có thể lắm. Chúng ta vào xem thử đi, nếu không có thì phải đi tìm tiếp. Thầy cô cũng đã tản ra đi tìm họ rồi. " Lữ Nhi vừa nói vừa kéo tay Phi Kiệt đi vào trong hang.
Cái hang lúc này được ánh sáng rọi vào, bên trong vừa vặn có hai người đang ôm nhau ngủ say sưa.
Phi Kiệt cùng Lữ Nhi không hẹn mà đều liếc mắt nhìn nhau đầy ý vị, sau đó thì khẽ khàng đi đến bên bọn họ.
"...Hoá ra là ở trong đây thật. Cuối cùng cũng tìm được bọn họ rồi." Lữ Nhi nhẹ vỗ ngực mình, thở phào một cái.
Đêm qua khi hai người mất tích, ai nấy đều toáng loạn cả lên. Cả bọn bốn người chạy ù về trại, thông báo cho thầy cô nhưng lúc đó trời tối hù, không ai vào rừng lúc này nữa. Đã lạc hai người, bây giờ ra ngoài đó có khi không ai trở về được nữa.
Nghĩ vậy nên tất cả mọi người đều cố gắng kiên nhẫn chờ đợi cho trời sáng mới bắt đầu tản ra đi tìm Vệ Manh với Dĩnh Thiên.
Phi Kiệt cùng Lữ Nhi một nhóm, Cẩn Siêu với Hứa Khê thì một nhóm, rồi một vài người khác cùng với thầy cô đi hướng khác.
Bây giờ bắt gặp hai người đó đang ngủ ngon lành trong hang, Phi Kiệt hận không đá chết bọn họ cho rồi, báo hại cả bọn đau tim muốn chết.
" Anh trai, dậy đi nào." Phi Kiệt đi đến đá nhẹ vào mông Vệ Manh một cái.
Vệ Manh bị đá đến tỉnh giấc, hắn chau mày nhìn hai con người trước mặt, mơ mơ màng màng gọi tên, " Phi Nhi, Lữ Kiệt....??? Hả?"
" Cái khỉ, anh vừa nói gì đấy? Gọi tên hai đứa nào vậy hả? Tỉnh tỉnh mau." Phi Kiệt lợi dụng lúc Vệ Manh chưa tỉnh ngủ liền đá liền hồi vào mông hắn.
Vệ Manh lúc này cuối cùng cũng tỉnh hẳn, hắn mở to mắt nhìn, " À...Lữ Nhi, Phi Kiệt, hai người đến rồi à?"
" Đến rồi à? Đến đâu hả? Hai người có biết bọn này đau tim muốn chết không? Bình thản ghê ha!!! " Phi Kiệt dồn hết bực tức lên đầu Vệ Manh.
Lữ Nhi bây giờ mới lên tiếng, cậu kéo tay Phi Kiệt cho hắn ngậm miệng lại, " Hai người mau về trại thôi, mọi người đều lo lắng lắm đấy."
Vệ Manh nghe Lữ Nhi nói liền dụi dụi mắt, vươn vai một cái rồi thuận tay ẳm Dĩnh Thiên trên tay. Phi Kiệt nhìn hành động của hắn mà khó hiểu, " Sao không gọi cậu ta dậy?"
" ŧıểυ Dĩnh bị thương ở chân, có tỉnh dậy cũng chẳng đi nổi. " Vệ Manh thản nhiên đáp rồi bắt đầu bước ra khỏi hang.
Ánh sáng phía trên lập tức hắt vào mắt hắn khiến con ngươi theo phản xạ híp lại, lát sau mới dần dần thích ứng được.
Thật ra vết thương ở chân Dĩnh Thiên cũng không hẳn tệ đến vậy, cậu ta chỉ bị trật chân thôi, dù gì cũng đã được Vệ Manh xoa bóp một chút rồi.
Chủ ý muốn ẳm Dĩnh Thiên của hắn là vì đêm qua cả hai đều quá mãnh liệt, sáng nay thế nào Dĩnh Thiên cũng sẽ rất mệt.
Phi Kiệt cùng Lữ Nhi đi theo đằng sau bọn họ, ánh mắt nhìn nhau đầy ý vị.
Phi Kiệt nhìn Vệ Manh đi về phía trước, cái miệng lại huyên thuyên, " Anh nhìn trên mấy gốc cây có đánh dấu đấy, cứ đi theo mấy cái đó là về trại."
" Ừ, lúc nãy bọn này sợ bị lạc nên đánh dấu cho chắc. " Lữ Nhi chép chép miệng nói.
Vệ Manh vẫn điềm nhiên ẳm Dĩnh Thiên trên tay, hắn nói mà không xoay đầu lại, " Hai người thật quá cẩn thận. Cảm ơn. "
Đi được một quãng đến một ngã tư, tất cả mọi người đều trùng hợp gặp lại nhau. Cô giáo Uyển Như vừa thấy Vệ Manh với Dĩnh Thiên thì mừng quýnh lên, cô chạy tới chỗ bọn họ, " Các em không sao chứ?"
Vệ Manh nhìn cô lo lắng, hắn mỉm cười lắc đầu, " Không sao, xin lỗi đã làm cô lo."
Uyển Như nhíu mày nghe Vệ Manh nói, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn ngoan ngoãn lễ phép như vậy đó?! Phép lạ gì đang diễn ra vậy?
" À ừ...mọi người...mau trở về trại thôi. " Uyển Như định thần lại rồi xoay sang phía học sinh của mình.
Ba mươi phút sau, mọi người đều tập trung tại trại. Trong lều, Dĩnh Thiên bắt đầu he hé mở mắt, cậu thấy phía trên là mặt của Hứa Khê với Lữ Nhi.
Hứa Khê vẫn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu, sau đó nhướn người lên, " Đêm qua cậu ở đâu vậy?"
Dĩnh Thiên nghe Hứa Khê hỏi, cậu mơ hồ nhớ lại, " Hình như trong hang..."
" Ồ... " Hứa Khê cứ như đang nghĩ đến gì đó rồi lại chép chép miệng nói tiếp, "Một không gian yên tĩnh, tuy không có trăng nhưng gió vi vu thổi qua, thật là hữu tình. Cậu với Vệ Manh có xảy ra gì không?"
Lời vừa dứt thì cậu liền bị Lữ Nhi huých một cái vào lưng, " Uey uey, cậu nói linh tinh gì thế? Làm sao trong khung cảnh đó lại có thể....hừ, chưa thấy ma nữ là hay rồi."
Ngồi ở giữa nghe hai người kia bàn luận mà Dĩnh Thiên cảm thấy nhức đầu, cậu vỗ vỗ vào đầu cố gắng nhớ lại đêm qua mình đã làm gì. Bỗng dưng gương mặt lại phiếm hồng lan ra đến mang tai.
Cậu khẽ nuốt ngụm nước bọt, cúi thấp mặt che đi sự bối rối đang viết rõ lên trên mặt mình.
Hứa Khê đang cãi khí thế thì quay sang nhìn Dĩnh Thiên, thấy cái má đỏ đỏ, cậu cười lên khanh khách, " Hẳn là có biến rồi, ŧıểυ Dĩnh, mặt cậu đỏ rồi."
Lữ Nhi lúc đầu không tin nhưng khi nhìn đến mặt Dĩnh Thiên thì đành ngậm ngùi, hoá ra đêm qua hai người xảy ra chuyện thật a...
Trong cái khung cảnh đó mà...Vệ Manh cũng nổi hứng được à? Đúng là biến thái!
Trong đầu Hứa Khê với Lữ Nhi đều khăng khăng buộc tội cho Vệ Manh là tên biến thái, trong hoàn cảnh nào hắn cũng cao hứng làʍ t̠ìиɦ được.
Trong khi không ai biết rằng, đêm qua chính Dĩnh Thiên mới là người chủ động.
Cừu non trưng ra vẻ dụ hoặc mê người, sói già vốn đang đói lẽ nào nhịn được?
Mỡ ngon treo trước miệng mèo, có con mèo nào ngu ngốc đến mức đẩy ra không thèm ăn không chứ?
Sau buổi tham quan cắm trại trong rừng với biết bao nhiêu kỷ niệm, đẹp cũng có mà biến cố cũng không ít. Tất cả học sinh khối 12 Dịch San bắt đầu bước vào giai đoạn khó khăn nhất.
Chính là kỳ thi tốt nghiệp, sau đấy sẽ là đại học.
Sau khi trở về trường, mọi người đều rất mệt mà nằm ườn ra nệm, nhắm nghiền mắt ngủ thiếp đi.
Nhà trường cũng rất hiểu tâm tình của học sinh khối 12 mà đã ưu ái cho phép nghỉ dưỡng hai ngày. Sau đó sẽ chính thức đi vào kỳ luyện thi cam go.
Vệ Manh về phòng, hắn nằm lên giường, tai đeo phone nghe nhạc. Phi Kiệt thì lại lấy đồ đi vào phòng tắm.
Đang nằm trên giường nghe nhạc một cách thoải mái, điện thoại Vệ Manh bỗng rung lên từng hồi.
" ŧıểυ Vệ. " Giọng một người đàn ông trung niên vang lên bên đầu dây bên kia.
Vệ Manh nghe thấy âm thanh liền giật mình, hắn lấy điện thoại ra soi cái tên trên màn hình, " Baba ".
Tâm tình bỗng chốc lại bất an, sao hôm nay ba lại gọi cho mình nhỉ?
Hắn khẽ nuốt ngụm nước bọt rồi áp điện thoại vào trả lời, " Con nghe."
" Trường con được nghỉ hai ngày đúng chứ? " Khúc Tử Hào hỏi.
" Vâng, sao thế ba? " Vệ Manh nghe rõ từng câu hỏi, trong lòng lại không ngừng thấp thỏm.
Khúc Tử Hào dựa người vào ghế sopha, ông nâng tách trà lên nhấp một ngụm, gương mặt bằng lặng, " Vậy thì hãy về nhà một chuyến đi."
Dường như chưa đủ ý, ông lại bồi thêm, " Ngay bây giờ, ba đợi con."
Nói xong ông lạnh lùng cúp máy, chỉ để lại tiếng tút tút ở trong điện thoại. Vệ Manh vô thức siết chặt điện thoại trong tay.
Ba bảo mình về nhà ngay lập tức có chuyện gì nhỉ? Lẽ nào...ông nội đã nói gì đó với ba? Không thể nào! Ông nội lẽ nào không để yên chuyện của mình được ư?
Hắn nghĩ nghĩ rồi đứng phắt dậy, tay nhét điện thoại cùng ví tiền vào túi, sau đó thì cất bước.
Phi Kiệt vừa lúc tắm xong, hắn nhìn Vệ Manh vội vã mà khó hiểu, " Anh đi đâu vậy?"
" Về nhà..." Vệ Manh nhìn Phi Kiệt, gương mặt đầy bất an, dứt lời liền vội vàng rời khỏi phòng.
Phi Kiệt nhìn theo bóng dáng đó mà cũng lo lắng giùm anh trai mình. Hắn cầm khăn lau lau mái tóc ướt, sau đó thì cầm điện thoại lên kiểm tra.
Trên màn hình vừa vặn xuất hiện một tin nhắn, là từ mẹ mình. Hắn mở tin ra, trên màn hình bây giờ liền hiện lên dòng chữ rất ngắn gọn, " Con trai về nhà có việc gấp."
...
Vệ Manh bắt xe chạy về nhà mình. Nhà hắn với Dịch San cách nhau không xa lắm, chỉ vì muốn gửi con trai mình sống độc lập nên Khúc Tử Hào đã để con mình ở nội trú.
Chỉ ba mươi phút, Vệ Manh đã đứng trước cổng nhà. Hắn nhíu mày nhìn cánh cổng cao hơn 3m, sau đó thì nó tự động mở ra, hắn từng bước tiến vào.
Vừa chạm chân đến phòng khách thì đã thấy Khúc Tử Hào đang ngồi ở ghế sopha, ông đang nhâm nhi tách trà nóng.
Khúc Tử Hào thấy một bóng đen ở cửa, ông nhẹ xoay đầu nhìn, thuận tay đặt tờ báo xuống bên cạnh, " Vào ngồi đi."
Vệ Manh nghe lời ông, hắn đi vào rồi ngồi xuống đối diện. Gương mặt ông vẫn khá điềm nhiên như không có gì xảy ra.
" Ba, có chuyện gì mà gọi con về gấp như vậy?" Vệ Manh lên tiếng trước.
Khúc Tử Hào lúc này mới nhìn đến mặt con trai, ông nhìn chăm chăm vào hắn như muốn xuyên thấu cả suy nghĩ của hắn, " Học ở trường tốt chứ?"
"...Vâng, rất tốt." Vệ Manh nói.
" Vì sao lại tốt? Môi trường học tập tốt hay là vì...lý do nào khác?" Ông cố tình nhấn mạnh vế sau.
Vệ Manh nghe đến đây liền giật mình, hắn khẽ liếc nhìn biểu hiện của ba mình, vẫn thấy ông khá bình tĩnh, cứ như chỉ hỏi vu vơ mà thôi.
" Vì môi trường học tập tốt, còn vì bạn bè ở đó cũng tốt. " Vệ Manh điềm nhiên trả lời.
" Vậy sao? À, hè vừa rồi con không về nhà. Ở lại trường sao?" Khúc Tử Hào đột nhiên nhắc lại quá khứ.
Sao bà lại hỏi về chuyện này? Chẳng phải mình đã báo về nhà là ở trường rồi sao? Lẽ nào...ba chưa nghe mẹ nói lại?
Vệ Manh khẽ chau mày, tiếp tục giữ nguyên thái độ bình tĩnh, " Vâng, ở trường."
" Nói dối. " Khúc Tử Hào quát lên một tiếng, sau đó là tiếng bịch, một sấp hình đang nằm ngổn ngang trên bàn.
Vệ Manh ngước mắt nhìn xuống mà đầy kinh hãi, tất cả tấm hình đó đều lưu lại khoảnh khắc mà hắn cùng Dĩnh Thiên đang ở nhà cậu. Còn có vài bức...là lúc hai người gần gũi thân mật nhau ở trường.