Ông lập tức cảm nhận được điều bất ổn qua cảm xúc của con gái. Ông lo lắng hỏi: “Có chuyện gì đấy? Thăng Quang bắt nạt con à?”
Lam không muốn thừa nhận bản thân đã lựa chọn sai, cố gắng giữ giọng sao cho hết sức bình thường, nói với ông ấy: “Con chỉ cảm thấy nhớ bố, nhớ nhà thôi.”
Ông nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn chọn không truy cứu.
“Nếu vậy thì tốt, bố không nghĩ sẽ có ngày con chủ động gọi cho bố. Chuyện lúc trước là bố sai, bố nóng vội quá không nghĩ đến cảm nhận của con, cứ nghĩ những gì mình làm đều là tốt cho con. Giờ bố hối hận rồi, con muốn thế nào cũng được, về với bố nhé!”
Giọng ông vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp, nó như liều thuốc an thần lúc này cô đang cần.
“Bố à…”- Lam nghẹn ngào chực khóc. “Con xin lỗi bố, xin lỗi vì thái độ không tốt trước kia của con.”
Sau khi cúp điện thoại, Lam không nhịn được mà ngồi bệt xuống đất khóc. Cô khóc bản thân là một đứa chẳng có đức, chẳng có hạnh, bản lĩnh gì. Có người bố mang cho mình một gia đình ấm áp nhưng không biết trân trọng, cô khóc cho cái nhu nhược yếu đuối của bản thân, không chịu đựng được nỗi cô đơn bởi thứ tình cảm tan vỡ để rồi trốn chạy về nhà. Cô khóc cho sự đáng thất vọng của bản thân.
Đã ba ngày cô ấy không về nhà, Quang còn giận nên không thèm nhắn tin gọi điện, cô ấy vì thế cũng không màng đến. Cứ thế hai con người từng yêu thương nhau đến sông cạn đá mòn lại có ngày rơi vào sự trầm lặng, bao nhiêu yêu thương dường như bị tiêu hao hết sau trận cãi nhau vừa rồi.
Tuy cô ấy không ở bên cạnh, nhưng lại ở trong trái tim Quang. Càng muốn quên lại càng thêm nhớ, nhớ nhung dai dẳng nhưng phải giả vờ vô tâm, giả vờ buông tay thật khó chịu.
Có khi chỉ là một chuyện cỏn con không đáng phải bận tâm cũng khiến anh rơi vào trạng thái tinh thần sụp đổ. Dây tai nghe quấn vào nhau có gỡ thế nào cũng không gỡ được. Chìa khóa tra vào ổ khóa thế nào cũng không mở được, tài liệu vừa chuẩn bị xong chưa kịp lưu thì bỗng nhiên sập nguồn, xếp hàng cả một hàng dài để chờ mua lấy que kem chưa kịp ăn đã rơi xuống đất. Thế là dường như tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy đều bắt đầu ập đến với anh.
Thực ra bản chất rất nhiều vấn đề nào có khó giải quyết, khó ở đây là anh ấy có thể xử lý được cảm xúc không rơi vào nội hao. Dây tai nghe quấn vào nhau có thể tìm cái đầu rồi từ từ gỡ ra, chìa khóa vặn thế nào cũng không được anh có thể tìm người tới thay khóa, tài liệu chưa lưu thì cũng chẳng có gì to tát, làm lại một lần nữa là xong, kem rơi rồi thì mua cái khác.
Sự việc sẽ có giải pháp giải quyết, song sự tiêu cực bởi cảm xúc nó phản công lại cần một khoảng thời gian dài để phục hồi. Nhưng mọi thứ sẽ diễn ra nhanh hơn nếu ngay lúc này Lam xuất hiện bên cạnh anh ấy. Nhiều lúc anh ước, nếu có cô ấy ở bên cạnh lúc này thì có lẽ mọi chuyện sẽ không trở nên tồi tệ. Nếu có cô ấy bên cạnh lúc này thì hay biết mấy…
___________________________
Chú Dĩ tay cầm bìa trình ký đi dọc theo dãy hành lang dài, dừng lại trước phòng làm việc của Quang. Trong phòng làm việc Quang đang tiếp nhận cuộc gọi từ khách hàng, chú ngồi đợi một lúc mới có thể tiếp chuyện.
“Quang, chú đã xem hồ sơ từ phía cơ quan điều tra và đang cố gắng nắm giữ hồ sơ công việc cũ của Trần Mạnh Cường.
Chú đưa bìa trình ký, Quang đặt điện thoại bàn xuống nhận lấy lật ra xem.
“Chú nghĩ là chúng ta nên nhờ bác sĩ tâm thần của mình kiểm tra cho cậu ta, báo cáo của bác sĩ trước kia là tinh thần cậu ta ổn định vậy…”
Quang ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào đôi mắt của chú Dĩ.
“Vậy tất cả là do Trần Mạnh Kha sai anh ta làm giống như trong bây giờ khai à?”
“Cậu ta cũng là một nhà tâm lý học, có thể hắn chỉ đang lừa gạt mọi người thôi.”
Quang thầm thở dài gấp bìa trình ký lại, đứng dậy lấy chiếc áo vest treo trên ghế khoát lên tay.
“Đi gặp anh ta lần nữa!”
Chú nối gót theo sau.
“Chú sẽ gọi tới trại giam lấy giấy hẹn gặp cậu ta.”
“Vậy phiền chú sắp xếp càng nhanh càng tốt, chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Chú chấp hai tay sau lưng, cố tình bước nhanh hơn để quan sát biểu cảm gương mặt của Quang. Anh vẫn giữ một gương mặt cùng giọng nói lãnh đạm, nhưng chú thấy đây không phải là dáng vẻ vốn có của anh ấy nên đã tò mò hỏi:
“Lại gặp phải chuyện gì nữa sao?”
Chỉ một câu nói lại khiến anh sững sờ đứng yên đó, nhất thời không biết trả lời như thế nào.Quang hít một hơi thật sâu sau đó nhìn vào mắt chú lắc đầu.
“Thế sao chú thấy tâm trạng dạo này của cháu không tốt. Hai đứa lại cãi nhau à, sao chú không thấy cháu qua kia chở con bé đi ăn trưa nữa?”- Trong giọng nói của chú tràn đầy sự lo lắng.
“Chú đúng là tinh ý, cháu không nói gì cũng nhận ra.”- Quang thản nhiên nói với vẻ bình tĩnh.
“Có chuyện buồn cứ nói hết ra cho thoải mái, đừng giữ trong lòng! Ôm rơm thì nặng bụng, có thể chú không thể giúp cháu giải quyết vấn đề, nhưng chí ít cũng có thể đưa ra một số lời khuyên bổ ích trong một số trường hợp.”
Anh gượng cười bảo: “Thế vừa đi vừa nói!”
____________________________
“Tôi đã gặp bác sĩ tâm thần rồi, tôi không muốn gặp thêm nữa đâu.”
Quang và chú Dĩ đang ngồi đối diện Trần Mạnh Cường. Họ ra sức khuyên bảo anh ta gặp bác sĩ tâm lý một lần nữa để lấy kết quả xác thực hơn, nhưng năm lần bảy lượt anh ta vẫn từ chối không đồng ý.
Quang hạ giọng, nhẹ nhàng khuyên bằng những lời lẽ dịu dàng: “Nhưng bác sĩ này là người của chúng tôi, chúng ta cần anh ấy.”
Mạnh Cường lắc đầu từ chối, Quang chép miệng, mắt dựng lên và đanh lại nhìn anh ta. Chú Dĩ nhìn anh chằm chằm, thấy khớp hàm anh lộ ra chứng tỏ Quang đang cắn răng kìm nén cơn giận của bản thân. Chính vì nhận ra cảm xúc không tốt của anh, chú lên tiếng giải thích thay:
“Cậu Mạnh Cường, chúng tôi đang cố thuyết phục Thẩm phán là cậu không có giết vợ mình…”
Chú chưa nói hết câu trọn ý, anh ta kích động đặt mạnh cả hai tay lên bàn đứng phắt dậy một cách mạnh mẽ, điệu bộ hung hăng và tỏ ra bản thân vô tội: “Nhưng tôi không làm điều đó.”
Quang đưa tay ra hiệu anh ta bình tĩnh và ngồi xuống.
“Nếu anh không để chúng tôi giúp anh giảm mức phạt thì anh…”
Trần Mạnh Cường không tìm thấy được sự đồng cảm nào từ Luật sư của mình, nên chán nản, oán trách, sụp đổ. Anh ta nhắm mắt lại, giọng nói bộc lộ sự khó chịu và nhàm chán khi cứ nghe Quang lải nhải bên tai mãi một điều mà bản thân không muốn nghe.
“Bla… bla… bla… bla… Tôi không muốn nghe nữa!”
Quang cũng không còn chút kiên nhẫn nào sót lại sau một lúc kiên nhẫn. Anh đánh thẳng vào tâm lý anh ta, gọi cái tên mà anh ta không bao giờ muốn nhắc đến.
“Vậy thì Trần Mạnh Kha nghĩ gì?”
Lý trí anh ta như thức tỉnh, mở to mắt nhìn Bách Quang, tinh thần trở nên kích động, miệng nói thì thầm gọi tên:
“Mạnh Kha… Mạnh Kha… Nguyễn Mạnh Kha… Con trai…”
Quang gật đầu buông cây viết trên tay xuống.
“Mạnh Kha có muốn anh bị tử hình không? Đó là những gì xảy ra khi Thẩm phán phán anh tội giết vợ, anh bắt buộc phải thú nhận nó. Dấu vân tay của anh, ADN tất cả đều ở hiện trường vụ án. Người dạy khiêu vũ của cô ấy người sẽ làm chứng rằng anh đã đe doạ giết vợ mình và bác sĩ nhà nước, họ đã nói là anh hoàn toàn bình thường và có khả năng giết người. Nghe ra không ổn rồi phải không?”
Mạnh Cường không còn thái độ hời hợt như ban đầu, thay vào đó là thái độ muốn hợp tác hơn. Anh ta nhìn quanh như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng thở dài một hơi từ từ ngồi xuống bàn chấp nhận thực tế và đồng ý với Quang đi gặp bác sĩ tâm lý.
“Được rồi nếu nó làm mọi người vui vậy thì đi gặp người đó đi!”
____________________________
Quang veston trắng, áo sơ mi đen, thắt cà vạt màu xám lông chuột, đeo huy hiệu của Liên đoàn Luật sư Việt Nam. Lam vẫn nghiêm trang trong bộ trang phục Kiểm sát viên xanh thẫm.
Trước khi phiên tòa diễn ra họ đã nhìn thấy nhau bên ngoài phòng xét xử, nhưng không ai chủ động nói chuyện với ai, có chăng chỉ là những cái nhìn lướt ngang hờ hững giả vờ như hai người xa lạ. Ngoài mặt là hai con người lạnh như tảng băng, nhưng trong lòng ngọn lửa tình đang bốc cháy dữ dội.
Sau hơn một tuần mất liên lạc, mọi tin tức về đối phương hầu như biến mất. Khi gặp lại cảm giác bồi hồi, xúc động là điều không thể tránh. Ai cũng đều thương nhớ về nửa kia, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình thản, thờ ơ.
Tình yêu của họ đã tan vỡ, nhưng vẫn chưa kết thúc. Nếu nói chia tay thì không phải vì một trong hai chưa ai thốt ra lời chia tay, thậm chí ngay cả một lần nghiêm túc từ biệt cũng không có. Còn nói đôi tình nhân đang giận lẫy cũng không phải, vì tình trạng này đã kéo dài hơn một tuần, nhưng không ai có ý định nhận lỗi trước hay hàn gắn lại mối quan hệ trước bờ vực tan vỡ. Họ chính là trong một ngày bình thường lạc mất nhau, mọi thứ vĩnh viễn dừng lại và gói gọn vào ba chữ “ngày hôm đó”.
Trời đất xa xăm, khách qua đường vội vã, thủy triều lên xuống, vạn sự, vạn vật đều có kỳ hạn. Cũng ở cùng một thành phố, nhưng rất lâu họ không gặp nhau. Tạm biệt thì dễ nhưng để gặp lại nhau chẳng dễ dàng chút nào. Lúc chia tay nói tạm biệt rất dễ dàng, vẫy tay, gật đầu, xoay người chính là đã tạm biệt. Một câu tin nhắn không hồi âm, một đoạn quan hệ kết thúc ngầm. Nhưng để gặp lại nhau, có người mất vài tháng có khi vài năm hoặc cả đời, cũng không có lần sau hay hôm khác.
Thế sự ít có vẹn toàn, mây đẹp thì dễ tan, lưu ly dễ vỡ, những vật tốt thường không kiên cố. Tình yêu cũng thế, vừa mong manh vừa kiên cố.
Với những người bạn thân thiết và quen biết từ lâu, họ thấy phản ứng lạ của hai người lập tức nhận ra ngay họ đang giận nhau. Vì theo thói quen, nếu hôm nào có dịp gặp Lam tại tòa án, Quang dường như bỏ mặc cả thế giới, mọi thứ xung quanh không liên quan đến anh ấy, trong mắt chỉ có mỗi Lam. Hai người quấn quýt bên nhau trao đổi vụ kiện hoặc nói chuyện phiếm cho đến khi phiên tòa gần khai mạc mới thôi.
Lam cho rằng Quang vô lý và có tính kiểm soát cao, cố chấp và không hiểu lý lẽ. Cô và Minh chẳng có gì nhưng Quang đã làm quá vấn đề rồi cãi nhau với cô ấy, chính vì sự không tin tưởng này mà khiến cô lòng mang hận ý, mãi không thể tha thứ cho sự nóng giận phút chốc đó.
Mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên má từng đêm vì nhớ người thương. Mỗi khi rảnh rỗi, Lam đều sẽ nhớ đến những kỷ niệm đẹp hai người đã có với nhau, nhớ tình yêu nồng nàn của hai người. Cô ấy trước nay luôn là người mau nước mắt, nên khi xúc động nước mắt cứ thế tuôn.
Còn Quang, anh thì cho rằng cô ấy lựa chọn buông bỏ tình yêu mặn nồng hai người từng có để quay lưng đi về phía Minh. Tình yêu trao gửi quá nhiều không nhận được hồi đáp khiến Quang tiếc nuối và đau đớn. Anh cho rằng bản thân mình không sai, nghĩ Lam không biết điều, anh đã vì cô hy sinh nhiều thứ như thế đến cuối cùng vẫn không có được tình yêu trọn vẹn.
Tâm trạng những ngày qua của anh đúng như lời trong bài hát của Phan Duy Anh.
…Cạnh em đã có ai kia ngàу ngàу nắm đôi taу…
…Đã hạnh phúc sao cần thêm anh…
…Để caу đắng gõ cửa tim anh…
…Yêu em nhiều bấу nhiêu là sai rồi…
Quang thấy được câu chuyện của chính mình ở đó.
Phiên toà đã được bắt đầu từ nửa tiếng trước, mọi người có mặt đầy đủ trên toà. Bác sĩ Hồ Thuận ngồi ở bàn dành riêng cho nhân chứng trả lời câu hỏi Thẩm phán.
“Tôi đã kiểm tra bị cáo và không tìm thấy bằng chứng nào về hành vi tâm thần phân liệt, trầm cảm hoặc bất kỳ tình trạng nào khác để làm giảm bản án của anh ta trong đêm xảy ra sự việc.”
Lam bỏ tập tài liệu trên tay xuống bàn, đứng lên hỏi lại:
“Anh nói Trần Mạnh Cường hoàn toàn nhận thức được những gì anh ta đang làm khi anh ta giết vợ mình sao?”
Bác sĩ Thuận nhìn Mạnh Cường gật đầu xác định: “Phải.”