“Thằng Nghị tìm em có chuyện gì đấy? Sao anh thấy nó vui thế?”
Ông đóng cửa bước tới giường.
“À, em cho nó chơi điện thoại nên vui vậy đấy. Thằng bé rất có ý thức chấp hành “luật gia đình” mà em đã tạo ra… Em cấm tuyệt đối con mình không được tiếp xúc với tivi máy tính nhiều.”
Ông bật cười ngồi xuống giường, cầm cái điều khiển trên giường chỉnh lại nhiệt độ điều hòa trong phòng.
“Anh nghe tụi nhỏ nói chuyện này rồi. Trong tuần, biết nó rất muốn xem tivi, nhưng “Luật” là “Luật”, ý em là vậy, nhưng chúng vẫn luôn đi cửa sau, ngồi nịnh anh chút là cho chơi ngay.”
“Ha ha, em còn nhớ có mấy khi chán chê đồ chơi thì thằng Nghị lại hỏi em trong tuần là không có được xem YouTube phải không? Chỉ có cuối tuần nghỉ mới được xem phải không? Lúc nào em cũng kêu nó chơi đồ chơi đi, mình còn nhiều trò khác ngoài tivi mà? Rồi nó tự lấy đồ chơi ra chơi, em cũng phải vùi thân vào chơi với con dù cả ngày làm việc rất đuối.”
“Ha ha, thì cũng do em tự chuốc khổ vào mình thôi… mà này anh bảo! Con Lam đi đâu trễ vậy sao chưa thấy về nữa, mà em khóa cổng thế kia khi nó về thì làm sao vào được?”
“Con bé không về đâu!”
Bà nói một cách nhẹ nhàng, gương mặt ông lập tức biến sắc.
“Sao không về?”
Bà bối rối nhìn chồng, ngập ngừng đáp: “Ờ… thì… thì nó tới nhà bạn chơi hay đi đâu ai biết gì, em đâu phải quản gia đâu mà người trên kẻ dưới ra vào em đều biết.”
Ông nheo mắt nhìn vợ, có vẻ không bị bà thuyết phục.
“Con gái anh nên anh biết, nó có thân thiết với ai đâu mà đi chơi, đằng này còn đi chơi qua đêm nữa, thật không giống tính nó chút nào. Em che giấu cho nó để dối gạt anh có phải không? Nó dặn em nói với anh như thế phải không?”
Ông dựng mắt nhìn, Bà Lam Yên ngồi bên cạnh không dám nhìn chồng, cũng không hé môi tiếng nào. Sự im lặng này của bà khiến ông khó chịu, trong một giây, ông Quốc nghe máu nóng dồn lên mặt.
“Em muốn tiếp tay nó qua mặt anh à? Hỏi em để xem em nói thế nào thôi chứ đáp án anh biết rõ hơn ai hết, nó đến Hà Nam thăm thằng Quang đấy.”
Ông hỏi mà như khẳng định, bà im lặng như ngầm thừa nhận, ông Quốc tức tối khích động đập tay xuống giường.
“Em nuông chiều nó đến hư hỏng luôn rồi, con hư là tại mẹ đấy. Tại sao cứ làm trái ý của anh thế hả? Còn con bé này nữa… Sao bướng bỉnh quá đi. Đã sắp xếp cho hai đứa nó xa mặt cách lòng rồi mà vẫn còn đến tìm.”
Lúc đó khí nóng xông lên đầu, cơn giận bộc phát, không nghĩ ngợi gì nên nói nhiều câu nặng lời. Bà Yên cũng buồn trong lòng nhưng không có ý trách chồng tại ông quá thương con mà cũng hơi cố chấp.
Bà thử khuyên: “Nếu nó bướng bỉnh thì anh nhượng bộ chút đi cho êm nhà êm cửa, vậy không được sao?”
“Êm nhà êm cửa? Câu này em nên nói với con Lam chứ nói với anh làm gì. Người không muốn ấm êm là con gái mình, nếu nó chịu nghe lời anh cho thằng Minh cơ hội bước tới thì anh đâu có làm khó làm dễ.”
Bà lặng nhìn ông vài giây, ngập ngừng một thoáng rồi nói:
“Thế em hỏi anh, anh phải trả lời thật!”
Ông Quốc nhìn sang hướng khác không thèm nhìn bà, thái độ hờ hững kia như không muốn quan tâm bà định hỏi chuyện gì.
“Trước kia con Lam không thích em, kêu anh chọn giữa em và nó, một là muốn nó về em phải đi, hai là em ở còn nó không về, lúc đó sao anh không thương con mà chọn bỏ em? Có phải vì yêu nên anh không nỡ không? Dù trở mặt với con gái cũng không chịu bỏ em, thì chuyện hai đứa nó cũng vậy đó. Đang yêu nhau mặn nồng tự nhiên bắt chia tay thì ai chịu?”
Sắc mặt hơi trầm xuống, đôi lông mày nhíu lại. Ông bối rối ngập ngừng lên tiếng:
“Thôi, sao em nói ngang quá đi. Đang nói chuyện con nhỏ mà đem chuyện mình vào làm gì?”
“Mà em hỏi có đúng không? Anh trả lời đi!”
Bà đặt tay lên vai chồng xoay người ông lại. Ông dùng dằng hất tay bà ra, nhíu chặt đôi lông mày, miệng hơi mím lại, ánh mắt đanh thép đối diện với tia dịu dàng trong mắt vợ.
“Ôi, hai chuyện không giống nhau, em đừng có đánh trống lảng! Anh ngủ à, đừng có dây dưa chuyện đấy với anh! Cứ nói ra là bênh vực, anh cũng không còn gì để nói.”
Biết mình có phần đuối lý nên ông không tranh cãi nữa, chồm người tắt đèn chùm, bật cây đèn ngủ trên đầu giường lên, cả căn phòng thắp sáng bằng ánh đèn vàng lung linh. Không gian cũng dần trở nên im lặng, ông nằm xuống giường kéo chăn đắp, quay lưng về phía bà. Bà Yên kéo cây trâm cài tóc xuống đặt kế bên gối ngủ, cũng nằm xuống kéo chăn đắp. Chỉ có vậy ông Quốc mới chịu im, không là tranh luận tới sáng không ngủ luôn.
Tháng thứ ba này anh không hề chủ động gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm cô một lời. Lam lo lắng vì sợ anh bận quá quên ăn uống nên mới nhắn tin hỏi thăm, thế mà nhiều lúc gọi anh không nghe, nhắn tin anh không đọc. Cho đến cận ngày kết thúc công tác anh mới chủ động nhắn tin với cô ấy, thông báo về tình hình hiện tại của bản thân.
Kết thúc chuyến công tác, trên đường trở về anh bật bản nhạc mà hai người thường hay nghe nhất, tưởng tượng về cảnh sum họp, khi Lam thấy anh phản ứng của cô ấy như thế nào. Chỉ ngạc nhiên thoáng qua rồi bình tĩnh nhìn anh hay sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng và chạy đến ôm chầm anh.
Quang hào hứng và trông đợi khoảnh khắc hai người gặp lại nhau, trước tiên anh ấy đến cửa hàng bán hoa, chọn mua một bó hoa tươi. Lên xe anh gọi hỏi vị trí của cô ấy, nhưng cô không nhấc máy dù cho 5 cuộc gọi nhỡ. Anh nhìn lại đồng hồ, sắp tới giờ cô ấy nghỉ trưa, anh quyết định lái xe đến Viện kiểm sát để tìm cô định sẽ tạo cho cô ấy một bất ngờ.
Xe chạy gần đến cổng, anh thấy một cô gái trong trang phục Kiểm sát viên xanh thẫm, tay che ô đứng nói chuyện với một thanh niên trên chiếc SH. Quang biết là Lam nên cố tình điều khiển xe chạy chậm, để nhìn xem người kia là ai, hóa ra là bác sĩ Minh đang điều trị tâm lý cho cô ấy.
Quang dừng xe dưới tán cây bàn cách đó 10m, anh vừa cầm bó hoa lên tay đã thấy cảnh nhức mắt. Bác sĩ Minh cười nói gì đó với cô ấy, sau đó chủ động nắm tay Lam, nhưng ngay sau đó Lam đã vội rút tay lại.
Quang nắm chặt bó hoa trong tay một cách vô thức, làm nhăn cả lớp giấy gói hoa bên ngoài. Anh cố gắng làm việc miệt mài để được kết thúc công tác trước 15 ngày, sớm được gặp mặt cô ấy, vậy mà khi thấy cảnh tượng trước mắt anh sụp đổ cả tinh thần lẫn thể xác.
Quang gọi lại cho cô ấy thêm lần nữa, may mắn thay cô đã nhấc máy. Trước khi cô kịp mở lời, anh đã nói trước:
“Em đang làm gì, tại sao không nghe máy? Em xem điện thoại có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ! Em đang ở đâu?”
“Ờ, xin lỗi, điện thoại em quên sạc pin, lúc nãy vừa mới sạc xong thôi. Giờ em đang chuẩn bị ăn trưa, anh ăn chưa, còn đang làm việc hay đã nghỉ ngơi rồi?”
Anh vô cùng khó chịu khi cô ấy và bác sĩ điều trị gặp riêng với nhau, còn có hành động thân mật chốn công cộng, nhưng sau khi nghe những lời hỏi thăm của cô, mọi bực tức khó chịu trong lòng đột nhiên tan biến.
“Em ăn trưa với ai?”
Ngay khi nghe câu hỏi của Quang, Lam có tật nên giật mình, lập tức đưa mắt quan sát xung quanh, mắt cô dừng lại ngay chiếc ô tô dừng cách đó không xa. Ngay lập tức nhận ra đó là xe anh, nhưng cô không chắc chắn, vì anh ấy nói với cô còn 15 ngày nữa mới kết thúc chuyến công tác, không lý nào bây giờ lại xuất hiện ở đây được. Nhưng trực giác cô lại mách bảo họ đang ở bên nhau, rất gần, cảm giác đó rất mãnh liệt.
“Alo… Em nghe anh hỏi gì không?”
“Đợi em chút!”
Cô tắt máy, quay lại nói gì đó với Minh, sau đó cất điện thoại vào túi che ô bước về phía anh ấy. Quang đoán cô đã nhận ra mình, anh cất điện thoại vào túi quần, thấy Minh lên xe và lái xe rời đi. Lam dừng trước cửa sổ và đưa tay lên gõ cửa, cánh cửa dần hạ xuống, gương mặt thân quen xuất hiện trước mặt cô ấy, Lam ngạc nhiên đến ngẩn ngơ.
“Sao… sao anh nói 26 mới về mà… Sao lại?”
Quang nhìn cô một lúc, ánh mắt dịu đi, nhưng trong giọng nói vẫn có phần ghen tức:
“Sự xuất hiện của anh có được tính là bất ngờ không hay vô tình trở thành sự quấy rầy, khiến em và cậu ta không thể đi chơi với nhau?”
Quang vừa nói vừa mở cửa xe bước ra, Lam nghĩ anh đã nhìn thấy cảnh lúc nãy nên cuốn cuồn giải thích:
“Không phải như anh nghĩ đâu, em không hề cho phép, Minh tự nhiên nắm tay em thôi. Đi chơi gì chứ, em và Minh chỉ là bạn bè!”
Quang hít mạnh một cái, đưa tay lên vuốt cằm, mắt dò xét nhìn cô ấy.
“Minh ư? Gọi thân mật như thế bảo anh đừng nghĩ lung tung là thế nào?”
“Ôi trời, em quên kể anh nghe, anh còn nhớ em kể về người bạn học cũ đồng thời cũng là người hàng xóm lúc trước không?”
“Ừm… nhớ, thế thì sao?”
“Đấy, chính là bác sĩ Minh đấy, chúng em là bạn học nay còn là bác sĩ chữa trị cho em, trùng hợp chưa?”
Cuối cùng Quang cũng đã hiểu, anh bỏ tay xuống.
“Hóa ra là vậy à, nhưng em cũng phải giải thích cho anh biết lý do tại sao hai người hẹn gặp nhau chứ!”
“Minh là bác sĩ của em mà?”
“Thế thì liên quan gì? Nếu là bác sĩ và bệnh nhân thì phải gặp nhau trong bệnh viện chứ?”
“Em cũng nghĩ như anh, nhưng Minh nói điều trị tâm lý không nhất thiết phải ở nơi yên tĩnh chỉ có hai người, như vậy sẽ rất nhàm chán, hơn nữa khả năng hồi phục sẽ thấp và lâu hơn rất nhiều. Minh nói em mắc hội chứng sợ đám đông nên càng phải đến những nơi đông người, học cách đối diện với nỗi sợ của bản thân, từ đó mới có cách chiến thắng nó.”
Quang nheo mắt nhìn cô, chẳng hiểu cô ấy là chuyên gia tâm lý học kiểu gì, ngay cả một người có tình cảm với mình hay không cũng chẳng nhận ra. Ban đầu có bạn gái ngành tâm lý học Quang cũng thấy rén, nhưng yêu lâu anh lại thấy cô chả khác nào một cô gái bình thường, thậm chí có hơi ngốc một chút.
“Tống Nghi Lam à, em nghe rõ, nhớ rõ cho anh! Từng câu từng chữ anh sắp nói ra đây đều rất quan trọng, nếu sau này em còn dám tái phạm đừng trách sao lòng người hiểm ác nhé!”
“Anh dọa ai đấy?”- Lam dựng mắt.
“Thứ nhất, em có bạn trai rồi, trong tâm trí em, trái tim em chỉ được nghĩ đến anh, chỉ được chứa hình bóng của anh thôi. Thứ hai em phải giữ khoảng cách với con trai, thứ ba tốt nhất đừng đồng ý hẹn gặp tên bác sĩ kia nữa, cứ vào bệnh viện cho anh. Nếu cậu ta không chữa được anh sẽ mời bác sĩ khác cho em, yên tâm nhé cục cưng!”
Dứt câu, Quang vuốt cằm cô ấy một cái, Lam gạt tay anh khó hiểu hỏi:
“Sao mâu thuẫn quá vậy? Chẳng phải ban đầu anh nói với em Minh giỏi lắm mà, là chuyên gia có tiếng trong ngành mà, sao giờ lại trở mặt như lật bánh tráng vậy?”
“Lúc trước thì khác, giờ anh đã biết cậu ta có tình…”
Lam nghiêng đầu đợi anh nói hết câu, bỗng dưng anh lại im lặng chẳng nói nữa mà chuyển sang chuyện khác:
“Thôi, không nhắc nữa. Điều thứ sáu, anh không muốn nghe em nhắc về chàng trai khác trước mặt anh, anh ghen lắm đấy, nếu em không nghe lời…”
Lam khoanh tay lại, mắt tinh nghịch nhìn anh, miệng cười nhen nhẽ hỏi lại: “Thì sao? Anh sẽ làm gì em?”
Quang vỗ mạnh vào mông cô ấy.
“Thì tét đít chứ sao nữa.”
Lam ôm mông nhìn xung quanh, xong đánh vào tay anh một cái.
“Mà anh còn chưa trả lời câu hỏi ban đầu của em nữa đấy, sao anh về sớm thế?”
“Đương nhiên để tạo bất ngờ cho em rồi, thế cũng hỏi. Sao, có nhớ anh không?”
“Nhớ chết đi được, cả tháng nay nhắn tin anh không xem, không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy, em lo lắm có biết không hả?”
“Anh phải cố gắng hoàn thành công việc để được về gặp em sớm, từ hôm nay chúng ta lại được gần nhau rồi. Cục vàng, em biết không, anh mơ thấy em nấu cơm cho anh ăn, mơ thấy em hôn anh này. Giờ gặp được anh rồi em có vui không hả?”
“Có, nhưng nếu anh báo trước với em một tuần, em sẽ vui được một tuần, báo trước em một tháng, em sẽ vui được một tháng.”
Quang nhìn cô mỉm cười ấm áp, dang hai tay ra ôm chặt lấy cô mà hôn đầy mãnh liệt để khỏa lấp nỗi nhớ cồn cào trong lòng. Anh quyết định từ nay trở đi sẽ không bao giờ đi công tác nữa, anh sẽ đối đầu với ông Quốc, vì tình yêu mà chiến đấu đến cùng kể cả khi phải thân bại danh liệt như ông cảnh báo trước đó cũng không sợ.