Chân Đa Trân ngồi phịch trên giường đành phải gọi người đàn ông xỏ xuyên cô cả đêm qua dậy: "Mạc Ưng Chí... Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Đúng là không ngoan, còn gọi cả tên họ của anh hả?" Người đàn ông nhẹ nhàng thở dài.
Ôm chặt người đẹp, đôi môi mỏng của anh đặt bên tai cô, hơi thở nóng rực, bắt đầu gặm nuốt vành vai mềm mại ngọt ngào.
"Không cần nữa..."
Tiếp xúc thân mật, cô nhớ lại rằng mình đã bị lửa nóng của anh xỏ xuyên thế nào, dục vọng to lớn nóng bỏng của anh chôn thật sau trong thân thể cô, cái loại đó giống như là dấn thân vào ngọn lửa cuồng nhiệt, cả người bị nấu chảy đến sung sướng...
Ngoại trừ đón nhận dục vọng xuyên qua khuếch trương đến đau đớn cùng cực ở bên ngoài, càng làm cô khó quên chính là, lửa nóng cứng rắn kết hợp chặt chẽ với hoa nhị gây ra tiếng vang dâm mĩ, còn có dòng điện kích thích khoái cảm tận sâu trong cơ thể...
Tất cả mọi thứ đều khiến cô run lên!
Không nhịn được, toàn bộ cơ thể Chân Đa Trân nổi da gà, như bị tia chớp đánh trúng, cả người không ngừng run rẩy...
"Anh là người tình của em, em nên gọi anh là gì?" Người đàn ông cố ý muốn lấy bằng được đáp án.
"Ưng chí..." Cô nhỏ giọng đáp lại, đến chỗ "thân yêu" thì cô không thể nào nói ra miệng nữa.
"Nhỏ quá, không nghe thấy." Quên đi, không có cá tôm cũng được, trước đừng gọi cả tên họ là được, những thứ khác sau này hãy nói.
"Ưng Chí!" Cô nói lớn hơn.
"Em không thể quên! Đây là lãi đó." Khoác bộ dạng chủ nợ lên, Mạc Ưng Chí liên tục dặn dò.
"Được rồi, được rồi." Nói đến tiền, Chân Đa Trân quả thực nghiêm chỉnh lên nhiều.
"Rất tốt, rất biết điều, thưởng cho em một nụ hôn." Không đợi người đẹp phản ứng, môi của anh lại dính vào cánh môi mềm mại của cô.
"Ô..." Đừng xem cô như một đứa trẻ nữa!
Cô muốn phản đối nhưng người đàn ông lại bá đạo chặn miệng cô, để cô không thể phản đối. Bởi vì vào lúc này, không cần nói gì cả, chỉ cần ôn lại cảm giác ngọt ngào không gì sánh được thôi...
oOo
Bốn giờ năm mươi phút.
Chân Đa Trân liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, tâm trạng vô cùng vui vẻ, nhanh nhẹn dọn dẹp văn phòng phẩm trên bàn, chờ mười phút nữa sẽ tan ca.
Bởi vì hôm nay không có tiết ở ban học bổ túc, cho nên anh sẽ trực tiếp đi đón Mạc Siêu Luân tan học, ăn cơm tối với cậu, rồi giúp cậu làm bài tập về nhà.
Không biết người đàn ông xấu xa kia có xuất hiện không nữa? Nhưng mấy ngày nay, xe riêng của anh đều xuất hiện đúng lúc ở cửa lớn cao ốc...
Có lẽ bây giờ chắc anh cũng đang đợi cô ở cửa.
Nghĩ đến đây, lòng của cô không khỏi tung bay.
Mặc dù cô làm bộ lãng phí thời gian nhưng khi thấy anh xuất hiện, cô vẫn không nhịn được nhảy cẫng lên.
Giống như thiếu nữ lần đầu biết yêu, cô vì sự xuất hiện của người yêu mà thấp thỏm bất an, lại tràn đầy mong chờ.
Chân Đa Trân ồn ào, cầm bình trà vào phòng trà rửa sạch...
" Chân Đa Trân tiểu thư, nghe nói tâm trạng hôm nay của cậu rất tốt!" Đại tiểu thư mảnh mai —— Đỗ Phán Nhu đi theo sau cô, cùng nhau tiến vào phòng trà.
"Mau tan ca như vậy, tâm trạng đương nhiên là tốt." Chân Đa Trân mỉm cười với bạn tốt.
"Là thế này phải không? Không phải là có Mercedes-Benz tới đón cậu sao?" Đỗ Phán Nhu cười hì hì hỏi ngược lại.
"Xin cậu đó, người kia là bạn học cũ của mình..." Đáng chết! Bị Phán Nhu thấy rồi sao? Trong lòng Chân Đa Trân có rất nhiều cảm giác xấu, nhưng vẫn cố gắng trong lòng không hề hay cảm giác, nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng bâng quơ.
"Mình nghe giáo viên ban học bổ túc ở tầng dưới nói Mercedes-Benz sẽ xuất hiện khi cậu tan ca mà!" Đỗ Phán Nhu nhìn chằm chằm vào Chân Đa Trân, muốn nhìn xem vẻ mặt cô có khác thường không.
"Ha ha, đó chỉ là trùng hợp thôi." Chân Đa Trân giơ tay lên che kín miệng.
"Đúng vậy, thật là trùng hợp." Đỗ Phán Nhu ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn xem Chân Đa Trân còn muốn bịa ra cái gì để gạt cô nàng nữa.
"Sao cậu lại cười như vậy, thật đáng sợ!" Chân Đa Trân cười mãi không thôi.
"Có đáng sợ thế nào cũng không bằng cậu. Tiểu thư Chân Đa Trân, hơn một tháng rồi mình không thấy cậu về nhà!" Đỗ phán nhu nghiến răng nghiến lợi tuyên bố.
"Là cậu bận rộn hẹn hò với Tổng giám đốc..." đương nhiên là không nhìn thấy mình.
Cô thỉnh thoảng vẫn về tắm rửa thay quần áo mà.
"Vậy còn cậu thì bận hẹn hò với ai vậy?" Lại dám đẩy nguyên nhân về phía cô sao? Đỗ Phán Nhu tức giận.
"Mình... Không có." Chuyện còn chưa xác định, cô không muốn nói.
"Cậu không hẹn hò? Hôm nay cậu không có tiết ở ban học bổ túc, tối nay chắc chắn sẽ rảnh phải không?" Giọng nói của Cừu Ái Tĩnh đột nhiên truyền đến từ phía sau hai người.
"Gì?" Không thể nào! Ngay cả Ái Tĩnh cũng tham gia náo nhiệt hả?
"Chị em chúng ta đã lâu không gặp, nên đi ăn bữa cơm, hàn huyên một chút!" Giọng nói phấn chấn của Hướng Duy Mỹ cũng truyền đến từ phía sau cô.
"Xin..." Sắc mặt của Chân Đa Trân tái mét, muốn phản đối với mấy chị em.
"Xin cái gì mà xin, cậu đúng là thất đức, có bạn trai không báo cáo, còn ở bên ngoài một tháng, cho dù cậu là chủ nhà cũng không thể có chuyện này!" Đỗ Phán Nhu hung hăng nói.
"Cậu không về, cũng không báo trước, tiền điện nước vẫn nên chia đều thành bốn phần đi." Cừu Ái Tĩnh tính kế, tính toán về tiền với Chân Đa Trân.
"Này, các cậu muốn làm cướp hả?" Nghe thấy mình phải gánh vác tiền điện nước, Chân Đa Trân liền đau đầu.
Rõ ràng là cô không dùng điện nước mà...
"Trong hợp đồng viết vậy đó!" Hướng Duy Mỹ lạnh nhạt nhắc nhở, thanh âm rất vô tội.
Bắt rắn đánh bảy tấc, các cô không phải là so đo với Chân Đa Trân mà là như vậy mới bắt kịp con bé này.
"Nhưng..." Chân Đa Trân vẫn còn muốn nói thêm gì đó.
"Mấy cô chiếm phòng trà lâu như vậy, cũng nên để người khác sử dụng với chứ?" Bác gái Trần không ưa mấy cán sự nói chuyện phiếm đi ngang qua, lập tức ngăn lại.
"Chúng ta vẫn nên trở về tán gẫu thì tốt hơn." Chân Đa Trân thở dài, cô đành phải gọi cho Mạc Ưng Chí nói hôm nay có việc vậy.
Mấy cô gái đắc ý nhướn mày, các cô không có ý kiến!