Nghe có người nhấn chuông cửa, pha một ấm trà hoa oải hương, Ái Tĩnh đang mặc quần áo ngủ, bên ngoài mặc thêm áo khoác, đi mở cửa.
Không nghĩ tới cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Hạ Phong lửa giận lên cao đứng ở trước mặt.
"Ách. . . . . ." Động tác của anh thực nhanh a! Buổi chiều cô mới cùng vợ trước của anh nói xong, buổi tối anh lại chạy tới.
Khóe miệng Ái Tĩnh có chút co quắp, ngưng mắt nhìn người đàn ông.
"Không mời anh đi vào ngồi sao? Dù sao anh cũng để cho em kiếm ba trăm vạn chỉ trong một buổi chiều." Hạ Phong mở miệng giễu cợt.
Yên lặng mở cửa, cho anh đi vào.
Thật ra thì cô quay lại, liền đem tiền quyên đến " Tổ chức bảo vệ động vật lang thang không chủ". Nhưng cô không muốn nói. . . . . .Cô không cho là nên đem việc mình làm đều báo cáo với người đàn ông này.
Hạ Phong vừa vào cửa, liền đem Ái Tĩnh kéo vào trong ngực chất vấn, "Em lại hào phóng như vậy? Muốn đem anh bán đi với giá ba trăm vạn?"
Hai người cái trán chống đỡ cái trán, lỗ mũi đối với lỗ mũi, hơi thở phái nam tràn đầy trong mũi cô.
Điều này làm cho Ái Tĩnh nghĩ đến hình ảnh hai người quấn quít . . . . .
Dưới chân cô không có đứng vững, hai người liền nằm xuống ở trên ghế sofa như vậy.
"Đợi lát nữa mọi người trở lại, nhìn chúng ta như vậy không tốt. . . . . ." Ái Tĩnh dùng sức giãy giụa, muốn rời khỏi ngực của anh.
"Emkhông quan tâm đến tình cảm của anh, còn bán nó rồi. . . . . ." Hạ Phong dùng lời nói thô bạo và tức giận nắm chặt cằm của cô, nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân không để anh vào mắt. "Em cảm thấy anh nên làm như thế nào đối với em, mới có thể không làm thất vọng với chính mình?"
Ba trăm vạn ấy là người phụ nữ kia nhận định, không phải là em nói!" Trầm mặc nửa ngày, cô mới báo cho.
"Em không nên cầm!" Hạ Phong giận dữ không thôi.
Thanh âm của anh gần như tàn bạo, trong đó cũng có cảm xúc bị thương. . . . . .
Anh biết Ngả Lâm có một tật xấu, nhưng bất kể như thế nào, người phụ nữ trước mặt này cũng quá phận, lại đem tình cảm thành trò chơi, đem người đàn ông mình không cần bán cho tình địch? !
Huống chi anh còn chưa có tìm ra nguyên nhân cô kiên trì chia tay , cũng còn chưa có phải biết thương tâm của cô, càng không có đồng ý chia tay, tại sao cô có thể tự mình quyết định tình cảm của bọn họ?
"Còn không phải là anh dùng tiền mua đêm đầu tiên của em? Tại sao lại chỉ trích em chấp nhận giao dịch với người phụ nữ kia ?" Ái Tĩnh bị áp chế ở dưới thân người đàn ông, nhưng cô lại không chút nào bởi vì anh bạo lực mà yếu thế.
"Nào có. . . . . ." Có loại chuyện này sao? !
Nhìn mắt Hạ Phong hoang mang, Ái Tĩnh biết người đàn ông này hiển nhiên là đã quên mất.
Cô nhẹ nhàng nhắc nhở, "Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ở khách sạn thuê phòng, hôm sau anh để lại tiền và danh thiếp liền chạy lấy người. . . . . . Có chuyện này chứ?"
A! Nguyên lai là chuyện kia.
Chuyện lâu như vậy, cô còn nhớ rõ? Quả nhiên phụ nữ giỏi về tính nợ cũ. . . . . .
Chỉ là nếu đối với anh bất mãn, tại sao không nói sớm?
"Ngày kia em không mang ví da chứ? Anh không thấy em có ví da. . . . . ." Hạ Phong tìm tòi nguyên nhân ở trong ký ức.
"Vậy thì như thế nào?" Coi như cô không mang ví da, chỉ cần cô muốn về nhà, tự nhiên sẽ có người đưa cô trở về.
"Anh làm hỏng quần áo của em, lại tạm thời bị Trần tẩu gọi về nhà, đương nhiên là muốn đem tiền để lại để cho em mua quần áo. . . . . . Anh từ trước đến giờ sẽ không đem số điện thoại của nình để lại cho người không liên quan gì tới anh." Anh chặt nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, không để cho cô chạy đi.
"Nhưng mà, em không có gọi điện thoại cho anh." Hạ Phong tố cáo bực mình đã bị quên mất.
"Anh cũng quá tự đại chứ? Tại sao phụ nữ có số điện thoại của anh, sẽ tự động gọi cho anh?" Ái Tĩnh cười nhạo anh.
"Đúng! Em để cho anh biết thì ra là cũng có phụ nữ sẽ không chủ động liên lạc với anh."
Giọng nói khàn khàn lộ vẻ thống khổ.
"Cần gì kiên trì như vậy chứ? Có rất nhiều phụ nữ rất thích anh. . . . . ." Thấy trong mắt Hạ Phong thống khổ, lòng của Ái Tĩnh co rúm một chút.
"Anh không cần họ, anh chỉ muốn em! Chỉ cần em!" Hạ Phong tức giận gầm lên.
"Trước kia anh không phải nói như vậy. . . . . ." Vuốt ve thái dương của người đàn ông, Ái Tĩnh tựa hồ ở nhớ lại, lại giống như đang nhắc nhở.
"Người nào nói với bạn bè bắt được quần lót liền chứng tỏ đã cùng cô ấy "này nọ í é í é" rồi hả ?" Lời nói không đầu không đuôi đột nhiên từ trong miệng Ái Tĩnh nói ra.
"Ừ?" Chân mày Hạ Phong nhíu chặt hơn.
"Ở thời điểm anh học trung học, anh đánh cuộc với một nhóm người, muốn trong vòng ba ngày lấy được quần lót của một nữ sinh . . . . . ."
"A!" Hạ Phong nhìn chằm chằm cô.
Chẳng lẽ Ái Tĩnh chính là cô gái kia chứ? !
"Đúng, em chính là học muội đó! Đại Ngốc Nghếch! Anh cầm quần lót của em, vẫn còn cười nhạo em ở trước mặt mọi người! Em cả đời cũng sẽ không quên!" Ái Tĩnh dùng sức đẩy Hạ Phong ra, tức giận rống to về phiá anh, liền xoay người đi về căn phòng của mình.
Thật thê thảm. . . . . .
Thật là quá thảm. . . . . .
Người quả nhiên không thể làm việc trái với lương tâm, sẽ có quả báo luân hồi. . . . . .
Hạ Phong ngồi phịch ở trên ghế sa lon, anh cũng nhớ ra rồi.
"Tiểu Tĩnh, cầu xin em tha thứ cho anh đi."
Kể từ đêm hôm đó, sau khi hai người nói chuyện công bằng, Hạ Phong liền làm ra vẻ đáng thương mà ở nhờ trong căn hộ của Ái Tĩnh, không chịu về nhà.
Khi mở mắt ra, anh liền theo sát ở bên cạnh cô, không chịu rời khỏi cô, làm cho cô không có biện pháp đi làm; đến buổi tối lúc nghỉ ngơi, Ái Tĩnh không cho anh vào phòng ngủ, anh liền quang minh chính đại ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách. . . . . . Ba người phụ nữ khác thấy tình huống này, toàn bộ chạy đến nhà bạn trai, đem nhà trọ để lại cho bọn họ, để cho đôi tình nhân mới ra lò này đánh kháng chiến tám năm.
Có câu nói là "Nữ cương trực sợ nam dây dưa", theo loại công lực da mặt dày của Hạ Phong này, Ái Tĩnh tha thứ cho anh chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Làm trở ngại người ta nói yêu thương sẽ bị ngựa đá, nên họ nhanh chóng đi xa một chút!
"Em lại không quan tâm, cần gì nói tha thứ?" Ái Tĩnh nhanh chóng phát điên. Anh ngày ngày hỏi, có phiền hay không hả? !
"Vậy em yêu anh sao?" Người đàn ông vô liêm sỉ hỏi nữa.
Yêu cái rắm! Cô mới không muốn lại vì anh lãng phí bất kỳ tình cảm nào!
Ái Tĩnh nhìn chằm chằm hoa hoa công tử, không chút lưu tình tước bỏ mặt mũi của anh,
"Chúng ta cũng không quan hệ, nào có cái gì có yêu hay không?"
"Em quả nhiên vẫn còn giận anh. . . . . . Tiểu Tĩnh, anh thật là khổ sở. . . . . ." Người đàn ông có bộ dạng như sắp khóc lên.
Anh quấn quít chặt lấy như vậy, cô càng khó qua hơn có được hay không!
Nhưng nương nhờ bên người cô, người đàn ông cũng không có tính toán thay đổi sách lược, mặt khổ qua cứ như vậy không che giấu chút nào đặt ở trước mặt cô, để cho cô rốt cuộc cũng đổi giọng ——
"Chuyện trước kia cũng lâu như vậy, em đã sớm không nổi giận rồi." Thật ra thì cô vẫn không nỡ để anh buồn bực.
"Có thật không?" Giọng nói người đàn ông chần chờ, tròng mắt lóe ra ánh sáng không tin.
"Anh hoài nghi à?" Trên mặt thanh tú có khó chịu.
"Vậy em để cho anh hôn, chứng minh em thật không có tức giận với anh!" Hạ Phong giảo hoạt nói ra điều kiện, nghĩ muốn âu yếm.
"Chuyện cười, em vì sao phải cho anh hôn?" Cô mới không chịu
"Quả nhiên em ăn ở hai lòng. Trước kia, thời điểm em giận anh còn để cho anh hôn, bây giờ em nói không nổi giận với anh, nhưng cũng không để cho anh hôn. . . . . ."
Hạ Phong bắt đầu nói nhỏ, đem ân oán ở giữa bọn họ từ trước đến nay nói hết ra ——
Từ khi anh bắt đầu nói câu thứ nhất, Ái Tĩnh cũng biết phía sau 50 câu sẽ là cái gì, người đàn ông sẽ lại có kết luận gì.
Mười phút sau ——
Cô chịu đủ rồi!
"Không nên nói nữa, em thật sự vô cùng yêu anh!" Ái Tĩnh rốt cuộc giơ cờ hàng đầu hàng, môi anh đào tự động chặn lên miệng của người đàn ông, không để cho anh nói chuyện.
Có môi thơm tự động dâng lên, Hạ Phong rất hài lòng, dừng lại om sòm.
Anh ôm chặt vòng eo thon thả của cô, bắt đầu vuốt ve dáng người yểu điệu , đụng chạm chỗ mẫn cảm nhất trên người cô.
"Một cái là tốt rồi, không phải lo lắng . . . . . ." Hạ Phong vén váy của Ái Tĩnh lên, ngón tay thô ráp nhanh chóng trượt vào trong nịt vú tơ lụa, nhéo nụ hoa của cô, dùng sức bóp.
"A. . . . . ." Bên môi không kìm hãm được tràn ra tiếng rên rỉ, cô không ngừng giãy dụa thân thể.
Cái tay còn lại của Hạ Phong chế trụ cái mông của cô, cưỡng bách nửa người dưới của cô dán chặt lên thân thể của mình, muốn cô cảm thụ thân thể anh biến hóa.
Bất kể cô giãy giụa thế nào, hai chân khép lại vẫn bị mở ra, phái nam to lớn, cứng rắn thuận lợi tiến vào trong cơ thể cô.
"Không cần. . . . . ." Quần áo của cô đã hoàn toàn bị cởi xuống, Hạ Phong không khách khí chút nào đùa bỡn thân thể của cô, bức bách cô phát ra âm thanh tuyệt hảo.
Cô quỳ rạp xuống trên ghế sa lon, mông nhếch lên cao cao.
Hạ Phong chế trụ eo thon từ sau lưng của cô, hướng về phía khe hẹp ướt át, ra sức đâm vào. . . . . .
" Thân thể em như vậy, không lấy chồng, được không?" Hạ Phong đem lưỡi dao thịt chôn thật sâu trong cơ thể cô, thuận tiện ở bên tai cô vừa nói lời uy hiếp.
"Không cần anh quan tâm. . . . . ." Lắc lư không ngừng khiến tầm mắt cô có chút mơ hồ.
"Thật là. Dù sao bây giờ anh còn không phải là chồng của em, làm sao có thể quản em đây?" Hạ Phong lễ phép đồng ý, nhưng bàn tay thô ráp lại bóp ở hai vú của cô nhảy lên không dứt, hung hăng nhào nặn, ý đồ khắc sâu dấu vết in xuống ở trên thân thể của cô.
"Ừ. . . . . ." Môi đỏ mọng của Ái Tĩnh khẽ nhếch, không kìm hãm được la lên.
Nửa người dưới của cô bị cường lực xâm nhập, nửa người trên bị nam nhân thuần thục nhào nặn mang đến cảm giác tê dại khác thường, cảm giác điên cuồng một lớp càng hơn một lớp lan tràn ở trong cơ thể cô.
Trên trán cô rỉ ra mồ hôi, môi đỏ mọng hé mở, nước mắt chậm rãi ở gò má hồng nộn của cô chảy xuống, có vẻ bên ngoài dâm mỹ. . . . . .
"Chậm một chút. . . . . ." Cô rốt cuộc cầu xin tha thứ.
Nhưng Hạ Phong không muốn bỏ qua cho cô, tiếp tục xông vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô .
Bất kể đung đưa thế nào, vẫn là không cách nào thoát khỏi tay của người đàn ông, cô rốt cuộc lún sâu vào trong lưới tình dục lớn của anh, không cách nào siêu thoát. . . . . .
Kỳ trăng mật của hai người tiến hành ở trong căn hộ cũ kỹ này, ông chủ Ái Tĩnh cũng tự động thuê nhân viên mới thay thế chức vụ của cô.
Đợi đến lúc Ái Tĩnh vạn bất đắc dĩ đáp ứng lời cầu hôn của Hạ Phong thì cô đã mang thai năm tháng rồi.
Ngải Lâm biết tin tức này thì tức đến phát điên, nghĩ muốn đến hỏi tội, nhưng Hạ Phong làm sao có thể để Ngải Lâm tìm được Cầu Ái Tĩnh đây?
Anh bảo thư ký mang theo mấy phần tử hắc đạo đến Ngải gia.
Thư ký lấy ra chi phiếu ba trăm vạn trả lại cho cô, chuyển lại ý tứ của Hạ Phong, không cho cô phá hư nhân duyên của anh, cũng nói rõ ràng cho cô biết về tin vui của anh, xin cô không cần tham gia.
Nhưng nếu như Ngải Lâm chưa từ bỏ ý định, phá hư hôn lễ của anh, hoặc xúi giục Ái Tĩnh rời khỏi anh, anh sẽ công bố đĩa ghi hình khi cô còn là Hạ phu nhân vụng trộm cùng tình nhân Nhật Bản ở Hạ gia!
Ngải Lâm nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ tới Hạ Phong lại nắm giữ tội chứng bất trinh của mình, cuối cùng chỉ có thể phẫn hận cầm lại chi phiếu ba trăm vạn, về sau cũng không xuất hiện ở trước mặt anh.
Rốt cuộc, hôn lễ mong đợi đã lâu của Hạ Phong cũng trở thành sự thật ——
Người thân Hạ gia ở riêng các nơi tất cả đều chạy trở về tham gia hôn lễ, trong đó vui nhất là Hạ lão phu nhân—— bà sau khi nghe được quản gia báo cáo xong, người thứ nhất xông về Đài Loan định cư.
Ở trong bốn người phụ nữ, yêu trễ nhất là Ái Tĩnh nhưng lại kết hôn sớm nhất, mọi người ríu rít lấy làm kỳ, lại đối với hôn nhân của cô chúc phúc vô hạn.
Rốt cuộc, đến vẽ hạ hạnh phúc chấm hết thời điểm rồi.
Bốn chị em tốt trong mắt đều lóe ra ánh sáng hạnh phúc, ở trước máy ảnh đồng thời lộ ra nụ cười.
Chờ đợi trong tình yêu, sẽ có được hạnh phúc. . . . . .