Ăn xong bữa ăn đơn giản, Hạ Phong cùng Ái Tĩnh đến trung tâm thương mại đi mua sắm.
Đi qua cửa hàng chăn màn gối đệm, thấy mấy bộ màu sắc và hoa văn mới mẻ độc đáo, ga trải giường làm bằng vải bông nguyên chất, Hạ Phong không khỏi dừng bước lại, kéo tình nhân vào cửa hàng thăm quan.
"Em cảm thấy bộ ga trải giường hoa hồng kia như thế nào?" Hạ Phong nhìn rất chuyên chú.
"Cũng không tệ lắm, rất đẹp." Ái Tĩnh gật đầu. Tuy bộ ga trải giường kia là hoa văn hoa hồng, lại dùng đường cong đơn giản vẽ ra, đặc biệt trang nhã.
"Vậy thì quyết định cái này đi." Người đàn ông bắn bắn ngón tay, muốn bày tỏ ý muốn mua với người bán hàng.
"Đang tốt đẹp, đổi chăn đệm làm gì?" Ái Tĩnh liền vội vàng kéo cánh tay tình nhân, không hiểu tại sao hỏi xong ý kiến của cô sẽ phải mua đồ.
Hôm nay Hạ Phong không bình thường. . . . . . Mấy giờ trước còn cầu hôn với cô! Thật là bệnh thần kinh.
Trước tiên cô phải khai thông rõ ràng với anh mới được.
Hai người đi tới ngoài cửa hàng, Hạ Phong mới giải thích, "Đã chuẩn bị kết hôn, anh đương nhiên là muốn mua đồ dùng cho chúng ta rồi."
"Ách, em nói em còn đang suy nghĩ mà. . . . . ." Anh quả nhiên còn đang suy nghĩ chuyện này! Anh còn chưa hết hi vọng à?
Trên trán Ái Tĩnh hiện lên một hàng hắc tuyến.
Hạ Phong cũng mặc kệ cô nghĩ như thế nào. Đã có suy tính, vậy thì bày tỏ, cô cũng không bài xích, chỉ là không muốn kết hôn bây giờ.
"Mua đồ chuẩn bị trước cũng được." Anh muốn dùng tốc độ nhanh nhất đem giấc mộng về ngôi nhà chung của hai người tạo dựng lên.
"Không có nhanh như vậy á. . . . . ."
Đang lúc Ái Tĩnh không biết nên như thế nào với người đàn ông nóng vội này thì một tiếng kinh hô của phụ nữ truyền đến từ phía sau bọn họ.
" Hạ Phong? Là Hạ Phong sao?"
Nghe được thanh âm khàn khàn, Hạ Phong không hề tường dự cảm, anh nhíu mày, nhanh chóng xoay người, "Ngải Lâm? Cô lại trở về rồi !"
"Cái gì gọi là em lại trở về rồi hả ? Em nhớ anh, không được sao?" Thanh âm Ngải Lâm tràn đầy sức sống.
Cô nhảy đến trước mặt Hạ Phong, hai tay ôm chặt cổ của anh, nhiệt tình hôn, dấu son môi màu đỏ trong chốc lát liền in trên gò má tuấn mỹ của người đàn ông.
"Đáng chết. . . . . ." Vợ trước đã ly hôn lại vẫn đối với anh nhiệt tình như lửa, điều này làm cho Hạ Phong vô phúc hưởng thụ.
"Anh gần đây thế nào, sao đối với người ta lạnh lùng như vậy?" Ngải Lâm cũng mặc kệ Hạ Phong bên cạnh còn có phụ nữ, tiếp tục quấn lấy anh thể hiện sức quyến rũ.
"Cô buông tay. . . . . ." Hạ Phong không chịu nổi bạch tuộc dính trên người, dụng hết toàn lực muốn đem tay phụ nữ ở trên người bỏ xuống.
"Trước kia anh vẫn rất yêu thích em hôn anh như vậy . . . . . . Thế nào không có mấy ngày cũng không thích?" Ngải Lâm nũng nịu oán giận, mặc áo cổ thấp bó sát người, ra sức dính trên người Hạ Phong.
Trang phục của cô đem bộ ngực đầy đặn cùng bắp đùi thon dài hoàn mỹ hiện ra, phong tình hấp dẫn lãnh diễm hợp với Hạ Phong cao lớn tuấn mỹ, đúng là ông trời tác hợp cho.
Hai người bọn họ đứng ở cùng một chỗ, xác thực tương đối khá đẹp đôi!
Ái Tĩnh đứng ở bên đường, nhìn Hạ Phong bị người phụ nữ ôm chặt không thả, trong lòng yên lặng bình xét, khuôn mặt thanh lệ không có nửa phần dao động.
"Đáng chết, cô đừng dính chặt như vậy!" Hạ Phong tức điên rồi.
Hôm nay là ngày anh thổ lộ với Ái Tĩnh, tại lúc này Ngải Lâm chạy đến tham gia náo nhiệt làm gì?
Anh nghĩ khiến Ái Tĩnh hiểu biết anh hoàn toàn quyết tâm, không nghĩ tới lại sẽ chạy ra Trình Giảo Kim này. . . . . .
Đáng chết bà tám rốt cuộc muốn như thế nào? Cô ta rốt cuộc có nhớ bọn họ đã ly hôn hay không?
Anh nên đi tòa án xin lệnh cách li, yêu cầu Ngải Lâm cách xa anh hai mét sao?
Trời đánh, cô ta nhất định phải phá hư hạnh phúc của anh như vậy sao? !
" Vừa rồi em là có ý gì?"
Thật vất vả hất ra Ngải Lâm đang quấn quít chặt lấy, Hạ Phong nắm chặt cánh tay tình nhân, hai người vọt đến ngõ hẻm không người nào lui tới.
"Cái gì có ý gì ?" Ái Tĩnh không hiểu.
"Em xem anh bị người phụ nữ kia ôm, tại sao không giúp anh giải vây? Em coi như tức giận cũng tốt, tại sao cũng không phản ứng?" Hạ Phong lửa giận lên cao.
Anh đối với cô thổ lộ đến nước này, còn kém không có tự mình đến nhà cô cầu hôn, cô cư nhiên một chút cảm động cũng không có?
Anh bị người phụ nữ khác quấy rầy, cô cũng thờ ơ ơ hờ?
"Em cảm thấy được cô ấy là bạn gái trước của anh. . . . . . Hoặc là càng thân mật. Cô ấy muốn nói chuyện với anh, nên em muốn giữ vững phong độ, mới không thất lễ." Ái Tĩnh bình thản trả lời, đối với tình địch đột nhiên xuất hiện, cũng không có quá nhiều ý kiến.
"Em không phải yêu thích anh sao?" Chưa từng thấy qua loại phụ nữ này, Hạ Phong lúc này coi như là lãnh giáo.
"Thích a." Nếu không làm sao sẽ lên giường với anh?
"Vậy em nên phản ứng hơn. . . . . ." Lần đầu tiên cùng phụ nữ tranh chấp nặng nhẹ, Hạ Phong có chút không biết diễn đạt.
"Hơn như thế nào?" Ái Tĩnh bên môi lộ ra nụ cười.
"Đáng chết, em dám giễu cợt anh? !" Hạ Phong tức điên lên, không nghĩ tới anh đường đường một hoa hoa công tử sẽ cùng bạn gái so đo ghen người nên phải có phản ứng gì!
"Em không có. Chẳng lẽ anh muốn nhìn hai người phụ nữ nên đánh nhau ngoài đường phố mới cao hứng sao?" Ái Tĩnh hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên không phải." Anh ghét triết lý của phụ nữ.
"Vậy được rồi. Em cũng không muốn làm loại phụ nữ này. Cho nên em yên lặng xem hai người ôn chuyện, đó không phải là rất tốt?" Ái Tĩnh trong mắt lóe ra ánh sáng cơ trí.
"Em ——"
Nhìn người phụ nữ yêu mến, Hạ Phong bị chận một câu đều nói không ra được.
Quá khứ anh ghét phụ nữ vì anh đánh mất lý trí, hiện tại người phụ nữ trước mặt này hợp lý tưởng của anh, thiếu hụt những phản ứng kia quá, thế nhưng anh lại không có thói quen?
Hạ Phong bắt đầu chán ghét mình ——
"Ai, phản ứng của cô ấy thật bình tĩnh, nói không cần chọn khăn trải giường sớm như vậy." Hạ Phong hướng về phía điện thoại, ủ rũ trần thuật.
Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng kinh hô, "Làm sao có thể? !"
Phụ nữ đối với đề tài kết hôn này rất nhạy cảm đó a!
"Thế nào không thể nào?" Phương pháp của quân sư quạt mo vô dụng sẽ không làm, cần gì không thừa nhận thất bại, còn lớn hơn kinh sợ tiểu quái. . . . . . Thảm hại hơn chính là ở giữa còn chạy ra Ngải Lâm làm xáo trộn, Ái Tĩnh cũng làm như không có chuyện gì xảy ra!
Anh hoài nghi bọn họ căn bản không đang nói yêu, tất cả tất cả, cũng chỉ là ảo giác của anh mà thôi!
"Cậu thảm rồi, cô ấy có thể chỉ đem cậu làm bạn bè, mà không phải đối tượng kết hôn!" Thật là, hoa hoa công tử lần này là ngựa mất móng rồi.
"Không thể nào! Khi lên giường với tôi, cô ấy là xử nữ!" Chưa từng nghe qua xử nữ tìm bạn bè đấy! Nếu như nói Ngải Lâm tìm bạn bè, anh còn tin tưởng.
"Vậy cậu tự nói xem, tại sao cô ấy không muốn kết hôn với cậu?" Xảo biện phải hay không? Vậy tự mình nói lý do thôi.
"Cô ấy. . . . . . Yêu tôi không có bằng tôi yêu cô ấy sâu như vậy." Đây là Hạ Phong mô phỏng nghĩ ra tới kết luận, tàn nhẫn đến khiến anh buồn bực về đến nhà.
Tất cả phụ nữ đều thích anh, chỉ có Cầu Ái Tĩnh không đủ yêu anh!
Cô tùy thời có thể nắm giữ hành tung của anh, mà anh không thể. . . . . . Cô nghĩ tắt điện thoại di động liền tắt điện thoại di động, không cùng anh ước hẹn cũng không cùng anh ước hẹn.
Ở trong tình yêu, là cô có tự do vô hạn. Ai. . . . . .
"Ừ, thật thảm." Không nghĩ tới hoa hoa công tử cũng có ngày nay.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Đây coi như là báo ứng sao? Hạ Phong bên môi là nụ cười khổ sở.
Ngồi ở trước quầy rượu, Hạ Phong gọi phục vụ giúp anh rót ly rượu.
"Khoản khoản, hiện tại giá rượu rất nghiêm, cậu cũng không nên uống quá nhiều a." Bên đầu điện thoại kia cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng dặn dò.
"Biết rồi!" Chờ một chút ngồi tắc xi về nhà không phải được sao? Cho anh là đầu heo sao?
"Cần tôi đi qua cùng cậu uống sao?" Bạn tốt không phải làm giả, hoạn nạn thấy chân tình.
"Không cần!" Hạ Phong trực tiếp cự tuyệt.
Loại thời điểm buồn bực này, ai anh cũng không muốn gặp, chỉ có rượu mới phải bạn tốt của anh.
Cạn chén á!
"Tiểu Tĩnh, mình cảm thấy được người đàn ông của cậu thiếu dạy dỗ."
Đỗ Ôn Nhu cột bím tóc, mặc áo ngủ Chuột Mickey ôm tạp chí, đang xem tập ảnh chạy đến bên cạnh Ái Tĩnh.
"Nói thế nào?" Ái Tĩnh uống một ngụm trà, tiếp tục nhìn chằm chằm TV.
"Này, điều này cũng rất quan trọng, cậu phải nghiêm túc cùng mình thảo luận, vẫn còn ở xem ti vi? Anh ta muốn chạy mất á!" Đỗ Ôn Nhu tức giận cầm điều khiển ti vi lên, tắt TV.
"Dày, đang diễn đặc sắc——" Ái Tĩnh kêu oa oa, nhưng Đỗ Ôn Nhu cũng không đem điều khiển ti vi trả cho cô.
"Buồn ngủ, hai người các cậu ở phòng khách ầm ỹ cái gì?" Chân Khả nghe được phòng khách có tiếng kêu gào, vội vàng chạy đến tham gia náo nhiệt.
"Các cậu nhìn. . . . . ."
Đỗ Ôn Nhu hiến vật quý giống như nhau, đồng thời đem tạp chí số mới nhất lấy ra, bên trong báo viết tình huống tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị đang hẹn hò, lại còn cùng một nữ minh tinh ra vào khách sạn .
"Hoa tâm đại củ cải!" Chân Khả đạt đến chán ghét phê bình.
"Anh ấy trước kia cũng như vậy, có cái gì ly kỳ?Mình sớm thấy nhưng không thể trách rồi." Ái Tĩnh đẩy đẩy mắt kiếng, đối với tình huống này cũng không lưu tâm.
"Anh ta cũng là bạn trai của cậu, cậu phải quản lý a!" Đỗ Ôn Nhu xem thường.
"Mặc dù bên ngoài xã giao không thể miễn, anh ta cũng phải bận tâm cảm thụ của cậu, không thể để cho những hình này tại lưu truyền bên ngoài chứ?" Đánh răng xong, Hướng Duy Mỹ cũng chạy đến.
Trên thực tế, cô ở chỗ Phó Kính Dương liền nhìn thấy bài báo này—— anh ấy còn đặc biệt đem tạp chí nhận được giấu vào góc, nhưng kì lạ là vẫn bị cô tìm thấy.
"Cũng không biết lúc nào sẽ chia tay, quản anh ấy khỉ gió nhiều như vậy làm gì?" Ái Tĩnh lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng.
Thái độ của cô đối với mọi cử động của Hạ Phong ở bên ngoài là không nhìn không nghe .
Không liên quan chuyện của cô!
"Cậu như vậy. . . . . ." Ba người phụ nữ trợn tròn mắt. Không nghĩ tới Ái Tĩnh lại nói yêu thương là như vậy? Khó trách Hạ Phong to gan như vậy.
"Không có sao, mình muốn đi ngủ." Ái Tĩnh không muốn bàn lại, để gối ôm xuống, nhanh chóng đi khỏi phòng khách.
Cô không muốn thấy dáng vẻ kinh ngạc của chị em tốt.
Ban đầu cô cũng biết Hạ Phong nhất định sẽ có người phụ nữ khác. . . . . . Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cô không chịu công khai tình yêu.
Hiện tại, nhìn tấm hình tạp chí Bát Quái, cô cũng bị liên lụy thành đối tượng thảo luận, còn
phải chịu đựng ánh mắt thương hại của mọi người.
Ai, ngày mai thật không muốn đi làm. . . . . .
"Anh. . . . . ." Ái Tĩnh ngưng mắt nhìn Hạ Phong.
"Như thế nào?" Người đàn ông bình tĩnh nhìn bạn gái, trong lòng lại vui mừng chờ bão táp sắp tới .
"Tại sao còn phải hẹn em ra ngoài?" Ái Tĩnh khẽ nhíu mày, không hiểu.
"Tại sao không? Anh mới phát hiện nhà hàng ăn ngon, sẽ dẫn em tới đó thưởng thức a!" Anh còn đặc biệt đem cả nhà hàng đều bao hết rồi.
Chờ Ái Tĩnh hung hăng phát tiết xong, nhà hàng sẽ để nhạc công trình diễn tại chỗ, mà anh sẽ ở phía sau gió êm sóng lặng, lấy ra bó hoa cùng nhẫn kim cương, tại chỗ hướng Ái Tĩnh cầu hôn.
Anh sẽ cam kết với Ái Tĩnh, cưới xong tuyệt đối không trăng hoa, bởi vì sự xuất hiện của cô đã khiến anh đang chìm đắm trong tình yêu .
Chỉ cần cô nguyện ý gả cho anh, anh nhất định không hề cùng những người phụ nữ khác xuất thiện ở nơi công cộng nữa. . . . . . Trong lòng Hạ Phong hiện lên đủ loại hính ảnh lãng mạn, phô trương khiến phụ nữ vui vẻ .
"Mà em cho là chúng ta đã xong rồi, căn bản không cần trở lại những chỗ tiêu tiền này." Ái Tĩnh êm ái bày tỏ.
"Gì? !" Anh chuyên tâm tưởng tượng cũng không có lời kịch này a!
Hạ Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ của bạn gái.
" Anh không phải là đối với em không có hứng thú sao? Vậy thì anh cảm thấy chưa nói rõ ràng liền chia tay rất không đúng, mới tìm em ra ngoài ăn một bữa, thuận tiện nói sao?"
Ái Tĩnh cắt một miếng thức ăn nhỏ bỏ vào trong miệng.
Ừ, thịt bò rất mềm, ăn siêu cấp ngon.
Cô cảm thấy sau khi trưởng thành biểu hiện của Hạ Phong coi như thành thục, còn dẫn cô đi ăn một bữa cơm cuối cùng, không có quang minh chính đại đem cô quên đi. . . . . . Như vậy tính rất tốt rồi.
Dù sao bọn họ đều không phải là học sinh trung học cấp hai rồi, thành người lớn rồi cũng nên có phương thức yêu đương khác.
"Không phải! Ai nói muốn chia tay hay sao? !" Hạ Phong nhanh tức điên.
Cái này không có phụ nữ thần kinh!
Vì kích thích suy nghĩ chậm chạp của cô, anh mới cùng nữ minh tinh ôm ôm ấp ấp, còn bị tạp chí Bát Quái chụp được hình, mà cô thế nhưng. . . . . .
"Di, nhưng là em đã chuẩn bị phải chia tay xong. . . . . ." Ái Tĩnh lúc này mới ngẩng đầu kinh ngạc, đưa mắt nhìn người đàn ông đang tức giận.
"Anh không cần chia tay!" Hạ Phong xúc động bóp vỡ cái ly .
"Tại sao?"
"Anh rất thích em, cũng muốn cưới em về nhà, anh sao lại chia tay với em?" Hạ Phong đã giận đến đem lá bài nói ra toàn bộ.
"Mà anh không thể nào cứ cùng một người lên giường liền kết hôn a!" Ái Tĩnh rất la hét.
"Em có thể yêu cầu anh, anh sẽ thay đổi a!" Hạ Phong thở phì phò phản bác.
"Anh không quản được dây lưng của mình, còn phải em giúp anh giữ chặt sao?" Ái Tĩnh không tử tế hỏi ngược lại.
"Em. . . . . ." Anh muốn thao thao bất tuyệt lại lần nữa nghẹn ở trong cổ.
Đắm chìm bể tình mấy ngày nay, để cho anh thậm đã chí quên người phụ nữ của anh vốn là ăn nói khéo léo cỡ nào.
"Em không muốn ăn, em muốn về nhà!" Bỏ lại dao nĩa, Ái Tĩnh bị tình huống hỗn loạn trước mắt làm cho không có tâm tình ăn cơm.
Cô phải trở về suy nghĩ một chút nên xử lý chuyện này như thế nào.
Có lẽ cô nên hiểu rõ ràng chính là, nên xử lý Hạ Phong như thế nào . . . . . .
"Không được! Anh không để cho em đi." Áp chế cổ tay mảnh khảnh, người đàn ông bá đạo nhìn chằm chằm cô, không để cho cô rời đi.
"Anh. . . . . ." Ái Tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông đang nổi điên .
Anh lại tới! Hai người có "quan hệ" sau lần ước hẹn đầu, cũng là anh mạnh như vậy vội vã ép cô, liều mạng muốn dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm.
"Em dám lãng phí của tâm ý của anh, anh liền ở chỗ này muốn em!" Hạ Phong hung tợn uy hiếp.
"Anh dám? !" Ái Tĩnh không chịu yếu thế nhìn chằm chằm anh.
"Em có thể thử xem anh rốt cuộc có dám hay không!" Hạ Phong nhìn chằm chằm cô. Tối nay anh không đếm xỉa đến rồi!
Ái Tĩnh phải cắn răng, cũng không cử động thân thể.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, cô cũng không muốn trước mặt nhiều phục vụ như vậy trình kích tình nóng bỏng!
Cho nên cô tạm thời án binh bất động trước, quyết định trước tiên đem bữa cơm này ăn xong, nhìn xem anh lại muốn giở trò quỷ gì. . . . . .
"Hạ Phong! Anh điên rồi phải hay không?" Thanh âm Ái Tĩnh cắn răng nghiến lợi từ trong phòng ăn bao riêng truyền ra .
"Làm sao em biết?" Hạ Phong dồn dập đáp lại, không ngừng gặm cắn vành tai của cô, bàn tay không ngừng bóp xoa bộ ngực mềm mại.
Đụng phải Ái Tĩnh, cả người anh tựa như sống lại lần nữa, cảm giác phiền muộn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vội vàng thở dốc điên cuồng.
"Em không phải biết anh vì em, đã sớm điên rồi sao?" Hạ Phong hỗn loạn thở hổn hển.
Người phụ nữ trong ngực khiến cho anh kích động không dứt, anh không thể không có cô!
Mặc dù sớm hiểu mình đối cô yêu say đắm, nhưng anh không nghĩ tới, trường hợp mất khống chế như thế này. . . . . .
"Không cần loạn !" Ái Tĩnh kinh thở gấp, kháng nghị cử động của người đàn ông.
"Cái gì gọi là làm loạn? Em là bạn gái của anh, anh yêu như thế nào liền như thế!" Hạ Phong đem tình nhân áp chế ở trên ghế sa lon bên cạnh.
Anh điên cuồng gặm cắn cô, cởi cúc áo sơ mi của cô, bàn tay đưa vào bên trong nịt ngực của cô, vuốt ve đầu vú của cô.
"Em sẽ kiện anh cường bạo!" Ái Tĩnh tỏ vẻ tức giận.
"Vậy sao? Ý của em là, em căn bản không yêu thích anh sờ em? Anh cử động nhiệt tình tạo thành thương thế cho em, em một chút cũng không yêu?" Nói xong, anh nhanh chóng vén gấu váy của cô lên. Đẩy ra quần lót của cô, anh thuận lợi đưa ngón tay tiến vào trong thân thể của cô.
"Đúng. . . . . ." Ái Tĩnh toàn thân run rẩy.
"Em, kẻ lừa đảo này."
Ngón tay của anh không ngừng ra vào ở trong hành lang chật hẹp, trêu đùa vùng mẫn cảm của cô, cho đến khi cô không cách nào khắc chế gào thét ra tiếng.
"A. . . . . ."
"Cái người này bên trong ướt thành ra như vậy, nên rất ưa thích mới đúng!" Lượng lớn ái dịch thấm ướt ngón tay Hạ Phong, anh hài lòng nhìn bộ dáng cô mất hồn xinh đẹp.
Chỉ có lúc này, Ái Tĩnh mới có thể hoàn toàn nghe lời anh nói.
Hạ Phong tách hai đùi của cô ra, đem cô chống đỡ trên người.
"Không thể. . . . . ." Ái Tĩnh ở phía dưới Hạ Phong nức nở.
Chỉ là Hạ Phong chắc là sẽ không nghe lời của cô .
Anh hôn từ cái trán tình nhân đi xuống, ôm thân thể mềm mại của cô, đột nhiên tiến vào trong cơ thể cô——
"Đừng! Chậm một chút. . . . . ." Cô không khỏi ngước cổ lên.
"Không thể nào, nói mà quá dịu dàng, em sẽ quên anh." Nắm lấy eo thon, anh tăng tốc hành hạ tàn nhẫn lại ngọt ngào đối với cô.
"Nào có. . . . . ." Ái Tĩnh sắp phát điên.
Bởi vì Hạ Phong giữ cô thật chặt, dùng tư thế thân mật nhất tiến vào nơi sâu nhất của cô. . . . . .
"Thật khó chịu a. . . . . . Không cần. . . . . ." Cô ôm chặt ở cánh tay Hạ Phong, lại không ngăn cản được động tác của anh.
"Là nơi đó của em quá hẹp, còn muốn anh?" Ôm lấy mông đẹp của cô, theo chất mật nhẵn mịn, tốc độ ra vào của anh càng nhanh, lực đạo càng mạnh mẽ.
"A. . . . . ." Ái Tĩnh theo luật động của Hạ Phong, nơi cổ họng phát ra một tiếng ngâm nga cao vút .
Người đàn ông tựa như dã thú bắt đầu động tình, hoàn toàn đánh mất tự chủ, không ngừng cắm ra rút vào trong hoa huyệt chật hẹp.
Âm thanh giao hợp cuồng dã vang vọng ở trong phòng.
Nghe được tiếng rên rỉ của mình dâm đãng như thế, thần kinh Ái Tĩnh gần như muốn tan rã.
Hạ Phong hôn môi của cô, tỉ mỉ mà điên cuồng muốn lấy tất cả ngọt ngào từ cô, "Tình yêu của anh không thể nào bởi vì em nói không cần mà dừng lại, trừ phi em cũng nói yêu anh. . . . . ." Tình yêu của anh giống như con ngựa hoang dã được cởi cương, sẽ rong ruỗi ở trong không gian mênh mông.
"Không cần. . . . . ." Cô còn sót lại tia lý trí này.
"Anh sẽ làm em thay đổi chủ ý." Anh như đinh chém sắt tuyên bố.
Sau khi đòi hỏi không biết chán, Hạ Phong rốt cuộc thả ra mầm mống dục vọng, đem hai người đẩy tới đỉnh cao nhất. . . . . .