Trong phòng hết sức yên tĩnh, nếu không phải trên hành lang truyền đến tiếng máy hút bụi , anh nhất định sẽ cảm thấy hoan ái kịch liệt tối hôm qua là giấc mộng.
Hạ Phong nhìn người đang ngủ say trong ngực, ánh mắt không cách nào di chuyển.
Đến bây giờ anh vẫn chưa tin bản năng của mình lại nhiều như vậy, tâm tình phiền muộn vì phát sinh quan hệ với cô gái phía dưới người mà mất sạch.
Dã nhân thực sự chưa khai hóa a. . . . . .
Tuy rằng phần lớn thời gian đều do anh cưỡng chế đòi hỏi nhưng phản ứng rên rỉ động lòng người đó của cô cũng không tồi, với phản ứng kích động cuồng dại đó anh dám chắc cô gái này trời sinh ra là phải làm cho đàn ông điên đảo.
Nhìn thấy nụ cười của cô khi ngủ, trên da thịt trắng nõn toàn dấu hôn của anh, tim của anh cực kì thỏa mãn.
Nhìn cô gái ngủ say bên cạnh, khóe miệng Hạ Phong lại hiện ra tia nghi hoặc....... . Anh rốt cuộc nên làm sao mới phải bây giờ?
“Linh. . . . . .” Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hạ Phong đi xuống giường, nhanh chóng bắt máy, cũng không muốn tiếng vang đột nhiên tới đánh thức cô gái đang trong giấc mộng.
“Xảy ra ra chuyện gì?” Anh đi tới ban công nghe điện thoại.
“Thiếu gia, không xong rồi! Thiếu phu nhân quay trở về dọn sạch đồ!” Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng kêu gào của Trần tẩu.
“Cô ta còn có mặt mũi trở lại?" Anh cho là cô ta cùng tình nhân chạy trốn tới Nam Mĩ, ít nhất mấy năm sẽ không dám trở lại, không nghĩ tới anh lại đoán sai.
Rất tốt, cô ta tốt nhất hiểu được đường về nhà đi như thế nào!
“Bà cố gắng hết sức giữ cô ấy ở lại, tôi lập tức quay về.” Ra lệnh cho Trần tẩu giữ chân vợ trước xong, Hạ Phong lập tức cúp máy.
Trở về phòng, nhanh chóng đổi lại quần áo của mình, Hạ Phong liếc mắt nhìn người ngủ say trên giường.
Ai, thời gian tốt đẹp đã kết thúc. . . . . .
Anh để trên đầu giường một xấp tiền, hơn nữa lấy ra danh thiếp của mình, viết số di động của mình ở trên đó.
Anh không cho rằng sẽ có người phụ nữ nào cam lòng không cùng anh liên lạc.
Cũng không phải người phụ nữ nào lên giường cùng anh đều sẽ có số đtdđ của anh, mà báu vật trên giường này là ngoại lệ ── nếu không phải có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, anh nghĩ sẽ cùng cô ăn bữa trưa, rồi sau đó tiếp tục ở trong khách sạn cao cấp này, cùng nhau trải qua ngày nghỉ tuyệt vời.
Đều là người phụ nữ chết tiệt kia phá hư kế hoạch của anh. . . . . .
Chưa bao giờ có loại cảm giác mệt mỏi không bò dậy nổi này, tứ chi vô cùng nặng nề. . . . . .
Ái Tĩnh di động thân thể một cái, đã cảm thấy đầu muốn nứt ra, toàn thân đau nhức.
Cô rốt cuộc làm sao vậy?. . . . . .
Đau khổ mà mở mắt ra, Ái Tĩnh phát hiện mình thế nhưng lại ngủ ở phòng khách sạn cao cấp?
Cau mày, cô cố gắng tìm kiếm trí nhớ bị phân tán, quay đầu, mới từ trong gương nhìn đến trên người mình xuất hiện đầy dấu vết sau hoan ái.
“A ──” Cô một tay che miệng.
Trí nhớ phân tán giống như hợp lại, hình ảnh một buổi tối kích tình cuồng dã hiện lên, cô nhớ tới mình cùng người đàn ông kia . . . . . .
Anh ở đâu?
Nhìn xung quanh căn phòng, bóng dáng của Hạ Phong đã biến mất, trong phòng tắm cũng không có bất kỳ tiếng vang nào, xem ra anh đã đi rồi.
Ái Tĩnh thấy đầu giường bày một xấp tiền mặt, trong lòng hiện lên cảm xúc bị thương.
Cô không nghĩ tới anh lại dùng tiền mặt để giải thích hành động tối hôm qua . . . . . .
Anh coi cô như kỹ nữ còn là giúp đỡ lẫn nhau?
Đối mặt tình huống như vậy, Ái Tĩnh nhàn nhạt giễu cợt ở trong lòng.
Hừ, cô mới tiết kiệm được tiền tìm Ngưu Lang chứ. . . . . . Đầu năm nay muốn lên giường với người đàn ông đẹp trai lại dũng mãnh, cũng cần phải có tiền.
Nhưng cô biết chính xác, kích tình tối hôm qua là cô tự nguyện, cho nên đã không còn gì để nói .
Mím môi mỏng lại, Ái Tĩnh quật cường mở tủ treo quần áo trong phòng, quyết định tắm một cái trước, còn chuyện tối nay nữa.
Tình cảm của người phụ nữ hiện đại nâng lên được cũng thả xuống được.
Người đàn ông ngủ cùng một buổi tối hôm sau chạy mất cũng không có gì; bọn họ cũng không quen thuộc, cô vốn cũng không có mong đợi anh sẽ đợi cô. . . . . .
Ái Tĩnh bước chân tập tễnh, đi chậm chạp vào phòng tắm.
Trước tiên thư thái ngâm nước nước nóng đã, những phần khác, đợi đầu cô không đau lại nói. . . . . .
Buổi sáng thứ hai, theo thường lệ cực kì u buồn.
Tất cả người đi làm đều có thứ hai biến chứng, trải qua liên tiếp hai ngày nghỉ tốt đẹp, đối mặt công việc bận rộn, cũng sẽ có tâm tình tồi tệ.
Mà đợi ở phòng kế toán, Ái Tĩnh trừ tâm tình tồi tệ bên ngoài, sắc mặt còn u ám, dường như thân thể cũng không thoải mái.
Cô miễn cưỡng dựa vào thành ghế, đề phòng mình ngã từ trên ghế xuống.
“Thế nào, dì cả của cậu tới sao?” Từ phòng làm việc của tổng giám đốc đi ra ngoài, Đỗ Ôn Nhu vội vàng về bàn làm việc của mình, đi qua chỗ ngồi của bạn tốt quan tâm hỏi thăm.
“Không có! Rất tốt.” Vẫn là câu trả lời ngắn gọn, đơn giản như cũ.
Ái Tĩnh nâng mắt kính lên, một tay chống cằm, tay kia bưng cốc cà phê ──cô cần cà phê đậm đặc bởi vì cô cần phấn chấn tinh thần.
“Mau tới ăn đi!” Chân Khả cầm một hộp sô cô la đẹp đẽ, cười hì hì chạy vào phòng kế toán.
“Thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon.” Ngón tay mảnh khảnh đột nhiên đưa ra, ở trước mặt mọi người chọn lấy một viên.
Kể từ sau khi Chân Khả yêu đương, liền mang một đống vật kỳ lạ, cổ quái về nhà. Hướng Duy Mỹ từ xa thấy cô ấy đang cầm cái hộp tinh xảo, liền tự động theo đuôi ở sau lưng.
“Người kia mua sô cô la như vậy tới tặng quà cho cậu à?” Thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền, tuyệt đối sẽ không phải là thần giữ của mua cho!
Đỗ Ôn Nhu lột ra lớp vỏ màu đỏ, nhét sô cô la vào trong miệng.
Ách. . . . . . Bên trong nhân là thịt quả anh đào ngâm rượu, bên ngoài kẹo mềm thêm cảm giác ngọt không lẫn lộn được, cùng sô cô la bình thường mua được là hoàn toàn khác nhau, ăn ngon đến mức đầu lưỡi cũng muốn cắn đi.
Hô, lấy thêm một viên là được rồi.
Sô cô la trong miệng còn chưa có nuốt vào, Đỗ Ôn Nhu lại đem một viên khác bỏ vào túi.
“Mình rất hào phóng chứ? Đồ tốt đem đến mọi người cùng nhau nếm thử.” Chân Khả cười he he bày tỏ.
“Là bạn trai của cậu hào phóng chứ?" Hướng Duy Mỹ liếm sạch ngón tay, chính xác chỉ ra, “Mình dám cá trong phòng cậu còn có một hộp.”
“Đâu, nào có a.” Mặt Chân Khả lúc đỏ lúc trắng, tuyệt đối không khai ra chính mình giấu riêng.
“Kẻ trộm tốt!” Không hổ là bạn tốt, rất hiểu tính cách của nhau.
“Cậu dám thề không?" Mấy người phụ nữ đem mặt lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt Chân Khả.
“Mình mời các cậu ăn sô cô la, còn phải tiếp nhận chất vấn các cậu sao?" Chân Khả chột dạ lui về phía sau hai ba bước, mặt mất tự nhiên.
“Cậu đang nói thật hả?" Oa, nói phét, mau bức ra đi!
Mấy người phụ nữ tranh cãi đang náo nhiệt, lại có người không đếm xỉa đến, một chút tiếng động cũng không có.
Phát hiện tình huống kỳ lạ, Đỗ Ôn Nhu sờ sờ lưng Hướng Duy Mỹ.
"Ừ?" Hai người dừng lại cãi vả, đồng thời nhìn về phương hướng Đỗ Ôn Nhu chỉ, mới phát hiện Cầu Ái Tĩnh ủ rủ ngồi ở bên cạnh uống cà phê, đối với chuyện thảo luận của các cô một chút hứng thú cũng không có.
Có sô cô la cao cấp để ăn, không vui sao? Hướng Duy Mỹ trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Theo như tính tình trước kia của Ái Tĩnh, không phải gọi nhiều cũng cung cấp đồ giấu riêng, thế nào hôm nay cô ấy chẳng những chưa ăn sô cô la, liền bỏ đi tìm tòi để cũng không còn hứng thú? Thật quỷ dị.
Xem ra cô nên cầm cống phẩm tới lấy lòng Ái Tĩnh trước thì hơn . . . . . Cô nàng này không biết xảy ra chuyện gì chứ?
“Ha, mình là nghĩ tới mình cùng Ưng Chí ở bên ngoài chơi chừng mấy ngày, sợ trong lòng của người không có bạn trai không thăng bằng, mới mang sô cô la tới!” Cô làm sao sẽ biết Ái Tĩnh vì sao buồn buồn không vui chứ? Hừ.
“Hoàn hảo á. Buổi tối thứ sáu mình bị đôi giày cao gót kia hành hạ đến gần chết, ngày nghỉ ngủ thẳng đến lúc đi, không có hứng thú biết các ngươi đi đâu chơi.” Ái Tĩnh phấn chấn tinh thần giải thích, mới không thừa nhận mình bởi vì không có bạn trai mà ghen tị đấy.
Chuyện cô và Hạ Phong không có bị phát hiện, bởi vì mấy người bạn tốt đều bị bạn trai của mình cuốn lấy, không có ai về nhà.
Tình hình này để cho cô thở phào nhẹ nhõm. Trước đây người nào cùng bạn trai làm điều mập mờ, cô đều truy hỏi tới cùng, hiện tại chuyện chính mình qua đêm cùng Hạ Phong mà bị phát hiện, không để cho họ ấm ĩ chết mới là lạ. . . . . .
Nhưng thân thể của cô giống như bị ba chiếc xe tải nghiền qua, vô cùng khó chịu, cho nên mới không muốn nói chuyện.
“Thật không giống như cá tính của cậu!” Hướng Duy Mỹ tấm tắc lấy làm lạ.
Cái này giống như chó con mà có nhân tính? Khẳng định trời sắp đổ mưa máu rồi. . . .
“Cậu quá kén chọn, Bằng Trình nói cậu cũng không cho đàn ông cơ hội, như vậy muốn tìm bạn trai rất khó.” Đỗ Ôn Nhu đem lời của bạn trai mình nói lại một chữ không thiếu.
“ Mình cũng không có nói muốn tìm a.” Ái Tĩnh hơi thở yếu ớt hưởng ứng.
Riêng một Hạ Phong đã để cho cô khổ sở nhiều năm như vậy, cô làm sao chịu đựng được trêu đùa của đàn ông đây? Ai. . . . . . Coi như xong đi.
“Dù gì giá trị con người lão công tương lai của ba người chúng mình cũng không tệ, cho dù cậu đối với hôn nhân không có hứng thú, nhưng tối thiểu cũng có thể giúp cậu chọn cái thật tốt, cậu du sao cũng là gả lần đầu chứ?” Đỗ Ôn Nhu nghĩa khí mười phần khích lệ bạn tốt tích cực phấn chấn lại.
Mấy người phụ nữ nghe được lời khích lệ của Đỗ Ôn Nhu cũng rất vô lực, thiếu chút nữa ngã nhào.
Dù sao cũng phải gả lần đầu? Cô đây là cái tâm tình gì à? Đem tình yêu thành trò chơi?
“Cái gì gọi là dù gì cũng muốn gả lần đầu?” Đang đắm chìm ở trong bể tình, Hướng Duy Mỹ cũng không hiểu logic của bạn tốt. Làm gì như vậy có miễn cưỡng?
“Không gặp được Ưng Chí, mình cũng không muốn phải lập gia đình, độc thân rất tốt!” Chân Khả cũng không chê vào đâu được.
“Không có yêu qua, cuộc sống nhiều nhàm chán a! Mặc dù nói không biết đàn ông có được hay không, nhưng luôn là muốn thử, mới biết tư vị.” Đỗ Ôn Nhu kiên trì.
“Ai nói mình không có hưởng qua tư vị của đàn ông?” Mím chặt môi mỏng, Ái Tĩnh hỏi ngược lại.
“Hử? Cậu. . . . . .”Không, không thể nào?
Ba người trợn to mắt nhìn bạn tốt.
“Các cậu yên tâm, mình có nói yêu qua, chỉ là phát hiện mình rất không thích hợp, cũng không muốn gả cho người có tiền, cho nên mới phải cự tuyệt những đối tượng kia.” Hạ thể chua xót đau đớn như nhắc nhở cô lúc trước hoang đường cỡ nào. “Các cậu không cần giới thiệu bạn trai cho mình nữa đâu.”
Trong sinh mệnh cô đơn, không có đại hoa tâm Hạ Phong kia cũng rất đủ vốn. . . . . .
Cô nghĩ, cô sẽ không bao giờ tiếp nhận bất kỳ người đàn ông ác bá nào đối đãi với mình như thế nữa, thật. Riêng một Hạ Phong là đủ rồi. . . . . .
Khóe miệng Ái Tĩnh hiện lên nét cười nhàn nhạt, khuôn mặt thanh tú đầy mấy phần bất đắc dĩ, cùng không nói ra được. . . . . . Hạnh phúc.
Kiên trì như vậy, Ái Tĩnh rất đẹp, lại rất thần bí.
Từ trực giác của phụ nữ , ba người đồng thời cho là Ái Tĩnh “nên” có đối tượng yêu mến! Chỉ là cô ấy chưa từng nói người nọ là ai.
Ai, nếu Ái Tĩnh kiên trì như vậy, họ cũng không thể miễn cưỡng cô ấy được. . . . . .
Không biết là hạng người gì khiến Ái Tĩnh nguyện ý trải qua tuổi thanh xuân cô đơn như vậy, không oán cũng không hối hận? Thanh xuân của phụ nữ là thoáng chốc a!
Người đó đáng giá để cô ấy chờ đợi như vậy sao? Họ muốn hỏi. . . . . .
“Làm gì?” Hạ Phong lười biếng bắt điện thoại di động.
“Nghĩ hẹn anh đi ăn một bữa cơm, không biết cái người này bận rộn tới lúc nào mới có thời gian rãnh rỗi?” Ống nói bên kia truyền đến giọng nói cười tủm tỉm ngọt ngào.
“Gần đây cũng không có việc gì, hôm nào?” Nói ra mấy chữ đơn giản, lập tức tắt máy.
Ừ, sắc mặt tổng giám đốc rất tệ, khẳng định tâm tình không tốt.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, mấy nhân viên nhìn nhau một cái, lập tức tăng nhanh tốc độ báo cáo, nói cho hết lời liền lập tức rời đi.
Trong chốc lát, cả gian phòng làm việc chỉ còn lại hai người Hạ Phong và Phó Kính Dương.
“Tổng giám đốc tâm tình không tốt sao?” Ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí về đàn ông, dùng giọng điệu nhạo báng hỏi thăm.
“Hừ!” Hạ Phong liếc xéo bạn tốt một cái, dùng lỗ mũi hừ tức.
Tài liệu chất ở trên bàn nhiều giống như ngọn núi, để cho tâm tình của anh không được tốt. Nhưng để cho tâm tình của anh càng không tốt nguyên nhân chính là vì người phụ nữ chết tiệt kia.
Hạ Phong tâm tình thấp thỏm nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Cô ấy thế nào lại không có gọi điện thoại cho anh?
Biết hũ nút sĩ diện sẽ không hủy đi đài của mình, Phó Kính Dương mở miệng hỏi, “Chị dâu lại gọi điện thoại tới quan tâm anh sao?”
“Người phụ nữ kia dám đến, tôi liền gọi bảo vệ đuổi cô ta đi ra ngoài!
Hạ Phong tăng thêm giọng nói bày tỏ.
Căn cứ vào tự ái của đàn ông, anh tuyệt đối không làm cho người ta hiểu lầm anh còn lưu luyến cái người phụ nữ lẳng lơ đó!
“Vậy anh không thoải mái nơi nào liền nói đi. Tôi không phải là thầy bói, đoán không ra anh không thoải mái nơi nào!” Phó Kính Dương đem tạp chí bỏ trên bàn, có chút không kiên nhẫn.
“Còn không phải là anh, kéo tôi đi tham gia cái bữa tiệc quái quỷ gì. . . . . .” Tư vị bị phụ nữ khinh thường thật không dễ chịu, đây là anh chưa bao giờ có kinh nghiệm.
Cô để cho anh nhớ thật kĩ!
Anh cố tình lúc này mới nhớ tới, anh căn bản không biết người phụ nữ cùng anh lên giường tên gọi là gì. . . . . . Chẳng lẽ anh bị xem thành đối tượng tình một đêm sao?
Thật sự là quá tốt!
Ngay cả năm đó người khiến anh mê đắm tới mức thất điên bát đảo, nhất định phải cưới Ngải Lâm vào cửa, cũng không dám đối với anh như vậy.
Trừ cái bảo bối này. . . . . .
Phi, anh còn nói cô là “bảo bối” ? Cô để cho anh muốn tìm người cũng không từ mọi cách, chỉ biết họ của cô là Cầu.
Chỉ là với manh mối này, anh phải làm sao để tìm được người?
Hạ Phong ngồi phịch ở trên ghế, đối với tình huống trước mắt có chút bất lực.
Cái người thường thắng nơi tình trường này cũng có thời điểm thất bại?
Anh nên mở sâm banh ăn mừng sao?
Nhưng mà anh vẫn còn tốt bụng một chút, dù sao anh đã có tiểu thân ái xinh đẹp nhất, cười nhạo người khác thất bại nơi tình trường là hành động không nên.
Anh vẫn là tốt bụng một chút, quan tâm thử xem là người phụ nữ gì để cho anh kinh ngạc được.
Ha ha. . . . . .
“Buổi tối muốn đi đâu chơi?”
Trước khi tan việc mười phút, khắp nơi yên tĩnh không có phong ba, vùi ở máy vi tính tựa như nhìn công việc phía trước, trên thực tế mượn MSN nói chuyện phiếm, phụ nữ quan tâm nhất chính là cái này.
“Tôi muốn cùng Anna đi ăn cơm, rồi xem phim.”
“Đến PUB chơi. . . . . .”
Mọi người trò chuyện thân thiện, chỉ có Ái Tĩnh không có tham gia, cô uống cà phê, câu được câu không sửa chữa báo cáo.
Không chỉ có như thế, ngay cả trang web Bát Quái cô cũng không còn cập nhật, hoặc làm bất kỳ hoạt động mới nào.
Điều này làm cho tập đoàn nhân viên đều mất hết hứng thú.
Thế nhưng không có hoạt động mới có thể chơi, không có Bát Quái mới có thể giải trí mọi người? Ai. . . . . . Chủ bút báo lá cải này thật là thất trách.
Rất nhiều người tới hỏi thăm Ái Tĩnh, cô nói gần đây tất cả mọi người rất an phận, nên cô không thể kiếm được chút tin tức nào cả. Cũng không thể muốn cô phát ra tin tức tổng giám đốc một ngày mấy lần tới nhà vệ sinh đi? Phát loại tin tức nhàm chán này mới thật là tổn hại đến Bát Quái chuyên nghiệp của cô.
Thấy trên gương mặt thông tuệ xinh đẹp đầy biểu tình chính nghĩa, mọi người liền tin tưởng gần đây trong công ti ngay cả nhân vật quan trọng cũng rất an phận.
Trên thực tế, chỉ là cô không có tâm tình quan sát thay đổi của người khác. . . .
Làm xong chuyện nên làm cô liền muốn về nhà, hướng về phía TV ngẩn người, nói xong cũng không muốn nói, lại có hơi sức gì đi cập nhật websites?
Tâm bị thương cần rất nhiều thời gian yên tĩnh để lấp đầy, cô cần rất nhiều an tĩnh cùng chỗ trống để cô buông tha mối tình đầu đầy đau đớn này.
Cho nên, cô không muốn nói chuyện, cũng không muốn làm bộ vui vẻ để che giấu tâm trạng của mình.
Dù sao chị em của cô đều có hạnh phúc của mình rồi, cũng không còn người biết cô thất tình, cô chỉ muốn ở trong căn phòng của mình, không khóc không kêu, sống yên phận, sẽ không có người biết cô ở bên trong len lén chảy nước mắt.
Không biết qua bao lâu, người trên MSN từng người một rời mạng, sắc trời ngoài cửa sổ cũng càng ngày càng mờ mờ. . . . . .
Ái Tĩnh mới đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Gần đây cô thường thường ngồi ngẩn người như vậy, vô duyên vô cớ khóc thút thít, hoàn hảo là không có ai bên cạnh , nếu không nhất định ê mặt về nhà.
Đeo túi xách lên, Ái Tĩnh mới chịu đi ra khỏi công ti, lại đột nhiên bị một người đàn ông xuất hiện ngăn trở đường đi.
“A?” Không tưởng được người đang xuất hiện ở trước mắt cô? !
“Không sai, em chính là người đó.” Đôi mắt sắc bén của Hạ Phong đánh giá người phụ nữ ăn mặc rất quy củ trước mặt.
Bộ đồ công sở vừa người, viền kính mạ vàng. . . . . . Dáng vẻ vô cùng già dặn, thông minh, cùng kiều mị đêm đó hoàn toàn không giống nhau.
Thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp, anh tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Còn có khi cô thấy anh thì đáy mắt lóe lên ánh sáng ngạc nhiên. . . . . .
Như loại trò đùa dai của con nít thành công, phản ứng của cô làm cho lòng bị nhục của anh thoáng được đền bù.
Nhưng anh cũng xác định, thật sự cô cũng không có liên lạc theo ý tứ của anh.
“Nhường cái.” Sững sờ nửa ngày, cổ họng khô khốc của Ái Tĩnh mới phát ra được thanh âm, nói với người đàn ông đang ngăn trở đường đi của cô.
Hừ, ghê tởm! Tính toán đêm đó ăn sạch sành sanh, cứ như vậy đem quăng anh sao?
“Anh vì cái gì muốn chặn lại?” Hạ Phong ngăn ở trước mặt cô, lại vô liêm sỉ hỏi ngược lại.
Cắn chặt đôi môi, Ái Tĩnh cảm giác mình không cần nói chuyện cùng anh, cho nên cô chợt lách người, muốn từ bên cạnh đi vòng qua anh .
“Không cho đi!” Hạ Phong kéo lấy cổ tay Ái Tĩnh, không để cho cô rời đi.
“Tôi muốn kêu lên!” Cô mới không chịu uy hiếp.
“Anh muốn nói cho mọi người biết em ngủ cùng anh xong liền lập tức muốn ném bỏ anh đi!”
Lần đầu tiên bị phụ nữ ném bỏ Hạ Phong cũng không đếm sỉa đến, dắt tay của cô, hung tợn cảnh cáo.
Hả? Anh thế nhưng. . . . . .
Ái Tĩnh không thể tin lời nói chính mình nghe được, mở to mắt nhìn chằm chằm anh, muốn biết loại lời nói không biết thẹn này có thật từ trong miệng của anh nói ra hay không.
“Em cho là trừng mắt lớn như vậy, anh liền sợ sao?” Thuận thế ôm lấy eo thon của cô, anh cũng trừng cô.
“Phụ nữ ở trên giường Hạ tổng rên rỉ ít đi một người thì có vấn đề gì sao? Tôi còn tưởng rằng ngủ qua coi như xong.” Thanh âm thanh thúy nói lời nói vô tình.
Nếu không phải là Hạ Phong đã có chuẩn bị tâm tư, anh đại khái sẽ bị lời nói lãnh khốc của Ái Tĩnh tức chết.
“Anh nghe nói bình thường em giả bộ rất khéo léo, ở trong công ty danh tiếng rất tốt, em không muốn bị mọi người biết, thì ra em là phụ nữ dâm đãng như vậy chứ?” Nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú, Hạ Phong ở bên tai cô vừa nói lời tàn khốc.
“Anh. . . . . .” Ái Tĩnh cắn răng nghiến lợi. Anh lại dám nói như vậy?
“Đi thôi. Lát nữa tất cả nhân viên công ty đi ra, đều muốn vây xem đấy.” Đôi môi xinh đẹp của người đàn ông lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Ái Tĩnh quay đầu thoáng nhìn, mới phát hiện trong đại sảnh bảo vệ còn chưa đi, tất cả đồng nghiệp đều dừng ở tại chỗ, mang theo ánh mắt hứng thú dào dạt nhìn bọn họ.
Đáng chết. . . . . .
Trễ như thế không trở về nhà, vẫn còn ở lại công ty làm gì?
Mà người đàn ông chiếm được thế thượng phong ngắn ngủi cũng mặc kệ sắc mặt của Ái Tĩnh có khó coi, dắt tay của cô bước đi.