Toang rồi, nhớ đội quần trước khi đọc để tránh tự quê nhé! =))))))
===
Sắp tới Quốc Khánh, vì nhà ở khá xa nên Tu An Hòa không quay về, Âu Ngọc Sơn nhanh chóng quyết định dẫn người trong lòng về nhà mình chơi mấy ngày, dù sao cũng ở ngay thành phố bên cạnh, đi về cũng chỉ mất khoảng hơn một tiếng đi đường mà thôi, rất nhanh.
Cha mẹ nhà họ Âu là kiểu người cuồng công việc điển hình, suốt ngày bay đi khắp nơi, lý do Âu Ngọc Sơn dẫn Tu An Hòa về nhà chẳng qua là hắn cảm thấy hai cái giường sắt ở ký túc xá không chịu nổi hắn chơi, mà Tu An Hòa lại không quá thích ra ngoài thuê phòng khách sạn…
“Bé cưng à, hôm nay nhà anh không có ai cả, em có thể thoải mái rêи ɾỉ, có kêu lớn tiếng cỡ nào cũng không sao hết.”
Vừa mới vào cửa nhà, thú tính của Âu Ngọc Sơn đã bộc phát, hắn nhướng mày, đè Tu An Hòa xuống sàn nhà ngay lối ra vào, tụt quần cậu ra.
“A! ~ đừng, Ngọc Sơn, chúng ta, chúng ta vào, vào phòng trước đi mà, ha ha ~ đừng. . . Ưm a. . . ~”
“Vợ ngoan, chồng em một ngày không đυ. lỗ đít em thì không nhịn được, ngoan nào, để chồng đυ. một cái, sướиɠ rồi sẽ tha cho em, a sh! ~ l*и nhỏ thật biết mυ"ŧ, lỗ đít bị cắm thì nó lại càng mυ"ŧ và kẹp chặt hơn.”
Hai người họ đang làm đến quên trời quên đất, không phát hiện ra tiếng chìa khóa tra vào cửa, một tiếng cọt kẹt rất nhỏ vang lên, không hề làm gián đoạn cuộc ân ái giữa hai người, mà cha mẹ Âu mới vừa mở cửa ra thì sững sờ đứng tại chỗ.
“Đúng là nghiệp chướng mà, con trai nhà mình vậy mà lại đi chà đạp một cậu sinh viên khác.”
Hai người nhanh chóng thu dọn xong rồi ngồi lại trên sô pha, Tu An Hòa cúi đầu đã thấy dấu vết xuất tinh mình làm bẩn dính trên sô pha, hận không thể đào ngay một cái lỗ mà chui vào, thế nhưng Âu Ngọc Sơn lại dùng một tay ôm sát cậu vào trong ngực, cực kỳ dõng dạc mà tuyên bố.
“Cha mẹ, đây là vợ của con. Chính là mối quan hệ lấy kết hôn làm đầu đó ấy.”
Cha mẹ Âu hỏi hắn: “Con đã nghĩ kỹ chưa? Chuyện này không thể nửa đường đổi ý đâu.”
Âu Ngọc Sơn rất kiên định, điều khiến Tu An Hòa bất ngờ hơn là, cha mẹ Âu lại cực kỳ tân tiến, lập tức tặng cho cậu một bao lì xì thật dày, nói là lễ gặp mặt dành cho con dâu tương lai. Việc này làm Tu An Hòa xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng.
Tiếng nước òm ọp òm ọp phát ra từ nơi giao hợp của cả hai, Tu An Hòa xấu hổ không dám rêи ɾỉ, cậu cắn gối đầu nhịn cực kỳ vất vả, mà Âu Ngọc Sơn lại chơi xấu, luôn luôn nhằm vào điểm mẫm cảm của Tu An Hòa mà đâm chọc, từng cái từng cái, đâm đến mức giường cũng rung lên kịch liệt.
“Ha ha, ha ha, chồng ơi, tha cho em đi. . . . Ưm a, chú với dì, ưm a, ở, ở ngay bên cạnh, ha ha a, đừng, đừng làm, a a a ——! ~ “