Âu Ngọc Sơn xem Tu An Hòa như một con búp bê chẳng thể làm được gì, từ mặc quần áo đến sấy tóc, giống như đang chăm sóc bạn tình sau khi hành sự xong vậy. Đến giờ ngủ hắn còn làm trò ở trước mặt hai người bạn cùng phòng còn lại, sắc mặt không thay đổi ôm lấy Tu An Hòa leo lên chung một cái giường.
“Ai, ai là vợ, vợ của cậu chứ, cậu, cậu đừng có nói bậy!”
Tu An Hòa sắp sửa xù lông, cơ thể nhỏ bé giãy một cái, tựa như muốn tránh khỏi cái ôm của Âu Ngọc Sơn, lại lập tức bị hai cánh tay rắn chắc túm chặt trở lại, càng siết chặt hơn, thậm chí cậu cảm giác bản thân như càng khảm sâu vào lồng ngực người nọ. Tiếng cười của Âu Ngọc Sơn truyền ra từ phía sau, lồng ngực dày dặn rung động theo từng tiếng cười, Tu An Hòa lại bất ngờ cảm thấy sau cổ truyền đến một luồng tê dại, lỗ tai càng thêm đỏ bừng.
Lời nói của Âu Ngọc Sơn làm Tu An Hòa cảm giác ngay cả đầu ngón chân mình cũng nóng muốn bỏng, khắp người đều thấy xấu hổ không thôi nhưng mà cái miệng nhỏ xinh vẫn ngoan cố mạnh miệng như cũ.
“Ông đây, ông đây là con trai!” Giọng nói nho nhỏ, khí thế mạnh mẽ trong giọng nói lại không có bao nhiêu sức ép.
“Ừm! Một tên con trai có âm đa͙σ, có dươиɠ ѵậŧ, tôi biết rồi.”
Âu Ngọc Sơn dùng một tay kéo cơ thể đã mềm nhũn của thiếu niên nằm ngang lại, giơ bàn tay liếʍ sạch từng chút một trước ánh mắt của Tu An Hòa, hắn ngắm nhìn đôi mắt sóng sánh ánh nước của Tu An Hòa mà trong lòng mềm nhũn.
Hai người đắp một cái chăn mỏng mùa hè, Âu Ngọc Sơn xốc chăn lên, ánh sáng trong phòng ngủ mờ mờ hoàn toàn không sợ bị người khác nhìn thấy cái gì, nhấc tay một cái đã cởi xong cái quần đang treo trên đầu gối của Tu An Hòa, hắn banh hai chân cậu ra, cúi đầu liếʍ mυ"ŧ khe l*и nhỏ xinh mà khi nãy hắn đã muốn nếm thử ở trong phòng tắm.
Âu Ngọc Sơn cũng cảm thấy mình đã quá gấp gáp, hắn chỉ có thể chống người dậy, đút một ngón tay mình vào khe l*и, bắt đầu cần cù nới rộng hang động ướt át, ngón giữa cắm thẳng vào trong, vội vàng chọc ngoáy cắm rút.
“Hừ ưm…a……đau ~~…” Tu An Hòa ôm lấy Âu Ngọc Sơn đè trên người mình, nũng nịu lẩm bẩm nói, đôi chân trắng nõn quấn lên eo Âu Ngọc Sơn, run rẩy ôm lấy cái eo đầy sức lực kia.
“Căng, căng quá…ưm…Cậu, cậu khoan hãy động……a…ưm a —~”
Âu Ngọc Sơn căn bản chịu sao nổi nữa, hắn nhấc cao bờ mông múp míp, rút gậy thịt ra rồi lại chậm rãi đâm vào, chỉ ra vào hai ba lần đã cảm thấy thông thuận hơn hẳn, lực đâm càng ngày càng nặng, Tu An Hòa bị cắm nhịn không được rên thành tiếng, thanh âm vừa mềm vừa quyến rũ.
Tiếng nước nhóp nhép bên trong khe l*и càng vang lên nhanh hơn, giường sắt trên cao trong ký túc xá cũng bị tốc độ ma sát càng nhanh của Âu Ngọc Sơn mà bắt đầu phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt.
“Sh! ~ chặt quá, sướиɠ chết được, tôi không dừng lại được, ưm sh~, sướиɠ quá! ~”
Âu Ngọc Sơn hôn lung tung khắp phần cổ xuống ngực Tu An Hòa, còn liếʍ mυ"ŧ hai viên núm vυ" phấn hồng nho nhỏ, cương cứng dựng thẳng. Âu Ngọc Sơn cong eo, đè trên người Tu An Hòa, hắn nắm lấy hai cánh mông của cậu nhấc cao lên, để bản thân có thể cắm rút dễ dàng và dùng lực tốt hơn.
“A a ——~ quá nhanh. . . Ưm a a ——~ Ngọc Sơn, a a a —— chậm, chậm một chút a a a ——~ “
Cả đêm ấy, không chỉ có hai người họ không ngủ, hai người bạn cùng phòng khác cũng cả đêm bắn “súng lục”, phòng ngủ bên cạnh bị âm thanh giường sắt va vào tường cộp cộp cũng mất ngủ cả đêm.