Trường đại học A, tháng 9 chính là thời điểm sinh viên mới đến báo danh, sân trường đông nghìn nghịt. Khắp nơi đều để lộ không khí thanh xuân mơn mởn, sinh viên năm nhất mang theo sự tò mò với những điều mới lạ và niềm hy vọng với tương lai bước vào sân trường.
Tu An Hòa đi một mình đến, nhà cậu cách nơi này khá xa, vốn dĩ mẹ Tu lo lắng muốn đi cùng nhưng cậu lại kiên trì muốn tự mình đi, người luôn phải sống tự lập, cậu đã sống dưới cánh chim che chở của mẹ suốt 18 năm, cuối cùng cũng phải vươn mình tự trở thành một cây đại thụ.
Bóng lưng mảnh khảnh kéo một chiếc vali to đùng, mới vừa đến chỗ báo danh đã được đàn anh nhiệt tình dẫn đến chỗ ghi danh, cả đoạn đường chạy tới chạy lui, thậm chí còn dẫn cậu đến tận ký túc xá nam.
Khoa Kỹ thuật máy tính là một nơi hội tụ chín mươi chín phần trăm các hòa thượng, toàn bộ nữ sinh một khoa cũng không thể góp đủ một bàn mạt chược. Vậy nên nhìn thấy Tu An Hòa dáng người mảnh khảnh, da trắng như tuyết bước vào trong ký túc của khoa Kỹ thuật máy tính, cậu liền trở thành một miếng thịt tươi mơn mởn trong một động đực rựa. Nếu không phải phía trước cậu thẳng đuột, tóc chỉ dài tới tai, lại còn tay xách nách mang một đống hành lý kéo vào trong ký túc xá, xém chút đã bị người khác hiểu lầm là một cô gái cao gầy.
Có điều chiều cao của cậu ở trong nhóm nam sinh cũng không được tính là cao, vóc dáng tầm khoảng 1m70, chẳng qua bả vai gầy hẹp kết hợp với vòng eo nhỏ quá mức ngược lại càng lộ rõ hai cặp đùi vừa thon vừa dài.
Lúc Tu An Hòa đến phòng ngủ, bạn cùng phòng đều đã đến hết, chỉ còn trống lại một cái giường, hiển nhiên cậu không còn sự lựa chọn nào khác, trực tiếp vác đồ vào bắt đầu thu dọn.
“Ôi, người anh em, gương mặt của cậu rất dễ nhìn đó, xém chút tôi tưởng là cô gái nào đến đây.” Một nam sinh dáng người mập mạp tầm trung đeo kính trông hơi ngố lên tiếng trước.
Mấy người đứng trong ký túc xá quay sang nhìn cậu, chậc, gương mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, đôi mắt to tròn, nhìn qua quả thật rất giống một cô gái. Làn da lại trắng, vóc dáng cũng không cao, thân hình gầy gò, ba người nhìn chằm chằm vào ngực cậu…
Mặt Tu An Hòa đỏ bừng! Tức nha!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên đặc biệt lớn, cả ba đều có hơi xấu hổ, bản thân vậy mà lại cảm thấy nam sinh trước mặt thật ngon miệng, đúng là quá kỳ quái.
Tu An Hòa dứt khoát kéo vạt áo thun rộng của mình lên, để lộ ra thân hình gầy gò và vùng ngực phẳng lì thuộc về thiếu niên.
“Nhìn cho rõ, ông đây là nam hẳn hoi!” Giọng nói của Tu An Hòa nằm ở mức giữa giọng nói của nam sinh và nữ sinh, trong trẻo nhưng không mềm mại, nhưng cũng không nam tính một chút nào.
Âu Ngọc Sơn có dáng người cao to nhất bước đến ôm lấy bả vai gầy nhỏ của Tu An Hòa, Âu Ngọc Sơn chỉ cảm thấy thân thể dưới tay mình quá gầy rồi, khung xương nhỏ quá mức, bắp thịt trên cánh tay rất mềm mại, không săn chắc chút nào.
“Tôi là Âu Ngọc Sơn, giường tôi ở sát bên cạnh cậu, cậu tên gì? Sau này anh đây sẽ bảo vệ cho cậu, cái dáng người nhỏ gầy bé tí này của cậu, thật đúng là sợ vừa ngã sẽ gãy luôn mất.”
Tu An Hòa chỉ cảm thấy bản thân được ôm vào một lồng ngực vừa dày rộng vừa nóng hổi, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được hơi đỏ lên, đôi mắt ngập nước trơn bóng liếc nhìn Âu Ngọc Sơn một cái, mới mở miệng.
“Tôi tên Tu An Hòa, đại ca à, ngài ôm chặt quá.” Lông mày Tu An Hòa nhíu chặt, mái tóc mềm mại hơi dài rủ xuống càng khiến cậu trông giống con gái hơn.
Vẻ mặt hắn bấy giờ mới bình thường trở lại, nhiệt tình giúp Tu An Hòa xách hành lý vào sắp xếp. Hai nam sinh cùng phòng còn lại tính ra ngoài tìm chỗ ăn cơm, Âu Ngọc Sơn nhanh chóng quyết định đi cùng Tu An Hòa, người mà hắn thấy thuận mắt nhất, dù sao thì hai người kia cũng là đồng hương với nhau nên thân thiết hơn so với bọn họ.
Hai người cùng nhau đi mua những vật dụng thường ngày, trời tối sau khi mọi người quay về ký túc xá, cả đám ai nấy đều mồ hôi đầy người, hôi rình cần phải tắm.
“An Hòa, chúng ta tắm chung với nhau đi, vừa vặn tiết kiệm thời gian.” Âu Ngọc Sơn ôm cổ Tu An Hòa cười toe toét lộ cả hàm răng trắng bóc.
“Đúng đúng đúng, hai người tắm nhanh đi, lát nữa hai bọn tôi cũng tắm chung với nhau, nửa tiếng nữa sẽ cúp điện và nước nóng toàn bộ đấy.” Hai người bạn cùng phòng khác giương giọng nói, chặn lại lời từ chối của Tu An Hòa trong cuống họng.
Không còn cách nào, Tu An Hòa chỉ có thể ôm quần áo và khăn tắm theo Âu Ngọc Sơn vào trong phòng tắm nhỏ hẹp.
Âu Ngọc Sơn hai ba cái đã cởi sạch sẽ, quay đầu khi nhìn thấy Tu An Hòa mặt đỏ bừng nhưng quần áo vẫn chưa cởi ra cái nào, hắn còn hơi thắc mắc.
“Ngại ngùng cái gì, toàn con trai với nhau cả, nhanh cởi rồi tắm thôi, bọn họ còn chờ ngoài kia đó. Muốn tôi cởi giúp cậu sao?” Nói xong còn làm bộ bước lên muốn cởi đồ cho cậu.
Tu An Hòa bị dọa sợ vội vàng đỏ mặt nói mình có thể tự làm, cậu đành nhăn nhó cởi quần áo.
“Há há, An Hòa nè, chim nhỏ của cậu… Đúng là hồng hào đáng yêu quá nha, ha ha ha ha ha ha!”
Âu Ngọc Sơn nhìn chim nhỏ của Tu An Hòa, màu sắc đúng là trắng hồng, một cái nho nhỏ, cũng không hẳn như con nít nhưng so sánh với một nam sinh trưởng thành mà nói thì đúng là quá nhỏ, quan trọng nhất là nó còn không có lông.
Tu An Hòa lặng lẽ đưa tay che lại chỗ mềm yếu nhất của mình, liếc mắt nhìn qua đống thịt lớn mềm nhũn nằm giữa hai chân Âu Ngọc Sơn.
Quả thật là một đống lớn luôn, mềm mềm rũ xuống cũng đã có thể nhìn ra trọng lượng, lông mu đen nhánh rậm rạp thậm chí có một ít còn mọc dài lên tận rốn, một đường đen kịt, vô cùng gợi tình, không biết sao Tu An Hòa lại cảm thấy cả mặt nóng bừng.
Âu Ngọc Sơn mở nước nóng, hơi vươn tay ôm chầm lấy Tu An Hòa, kéo cậu cùng đứng dưới vòi sen. Khi tay hắn chạm đến da thịt trơn bóng lộ ra ngoài, cảm xúc dưới tay mềm mượt, quả thực vừa mịn vừa trơn vừa trắng, hắn không nhịn được lại sờ soạng thêm mấy cái, sờ đến mức Tu An Hòa cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
“Cậu… cậu… sao cậu lại…” Tu An Hòa bị dọa hết hồn, vội vàng lùi về sau, nhưng sàn nhà tắm ẩm ướt trơn trượt rất nguy hiểm, cậu không giữ được trọng tâm cơ thể cứ thế ngã dập mông xuống nền gạch, hai đùi trắng nõn theo quán tính banh rộng sang hai bên, phô bày cánh cửa sinh mạng của cậu lồ lộ trước ánh nhìn của Âu Ngọc Sơn.
Âu Ngọc Sơn xoay người muốn kéo Tu An Hòa dậy, kết quả trong nháy mắt kề sát lại hắn chợt phát hiện ra phía dưới hai túi trứng nho nhỏ của cậu có một khe thịt hồng hào, bởi vì dang rộng hai chân nên khe rãnh bị kéo ra hai bên tạo thành một cái lỗ nhỏ, không kịp đợi hắn xem cho kĩ thì Tu An Hòa đã vội xoay người khép hai chân lại mặc kệ cơn đau ê ẩm phía sau, lảo đảo bò dậy.
“An Hòa, cậu, ở giữa hai chân cậu, hình như tôi nhìn thấy có gì đó kì lạ?” Âu Ngọc Sơn trừng mắt hỏi.
“Không, không có gì, cậu, cậu nhìn nhầm rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tu An Hòa trắng bệch, cậu run giọng phủ nhận.
“Tôi không tin, cậu để tôi xem kỹ lại xem nào.” Âu Ngọc Sơn trực tiếp túm lấy hai bên đùi, đặt cậu tựa lên vách tường sau đó banh rộng hai đùi cậu ra trước mắt mình.
Chớp mắt một cái, Tu An Hòa chống hai tay lên sàn tắm tránh để bị ngã, bí mật còn chưa kịp giấu diếm được bao lâu đã bị Âu Ngọc Sơn nhìn rõ mồn một.
“l*и… l*и nhỏ!” Âu Ngọc Sơn đưa tay chạm vào một cái, ngón tay thô to ấn vào giữa hai mép l*и, nhẹ nhàng xoa nắn, rất nhanh đã sờ đến một viên thịt be bé nhô lên, còn có một lỗ l*и nho nhỏ xinh đẹp.