【Người thành phố các cậu gọi thế này là "bạn cùng phòng" à, không nhịn được cười jpg】
【Cần tôi chỉ à? Chặn miệng cậu ấy lại, hôn sâu luôn, đến mức không khóc nổi.】(Chủ bài đăng còn "thích" bình luận này)
Tôi đọc mô tả về "bạn cùng phòng" ấy, càng đọc càng thấy quen. Nhịp tim đập ngày càng dồn dập.
Tôi bấm vào trang cá nhân của chủ bài, thấy dòng
cập nhật lúc 5 giờ chiều:
【Bạn cùng phòng nhỏ gần đây không ngoan, cứ đòi dọn ra ở riêng, phạt thế nào cho thích đáng nhỉ?】
Bình luận nổi bật nhất là:
【Đơn giản thôi, nếu còn dám chạy thì khiến cậu ta không còn sức để chạy nữa.】
Tôi bỗng cảm thấy điện thoại nóng bỏng tay, suýt chút nữa thì ném văng ra ngoài.
Ngay lúc ấy, Lục Từ gọi tôi:
"Cậu sao vậy, Cảnh Thiển? Trông mặt cậu tái nhợt quá."
Tôi lắp bắp nói:
"Không... không có gì."
Tôi tự nhủ trong lòng:
Đừng hoảng, chưa chắc chủ bài là cậu ấy.
Nhưng IP, thói quen cắn người, chuyện tôi đang tìm nhà thuê... tất cả đều trùng khớp.
Lục Từ rốt cuộc muốn làm gì tôi?
Tôi tưởng tượng ra vô vàn kịch bản kinh dị, lạnh sống lưng.
Ánh mắt cậu ấy vẫn dịu dàng:
"Có chỗ nào không khỏe thì nhớ nói tôi biết."
Tôi gật đầu qua loa.
Sau khi cậu ấy đi, tôi tiếp tục lướt mấy bài viết ấy với tâm trạng bất an.
Có người hỏi trong bình luận:
【Nếu cậu bạn nhỏ thuê được nhà thật thì sao?】
Tác giả trả lời bằng icon mặt cười:
【Tôi sẽ không để cậu ấy thuê được đâu.】
Ban ngày tôi vừa nói với Lục Từ là đã tìm được nhà để chuyển đi, đến tối thì chủ nhà đòi huỷ hợp đồng.
Chuyện này không thể nào là trùng hợp được.
Nhưng tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại làm như vậy.
Ghét tôi đến mức phải giữ tôi lại để hành hạ sao?Nhưng cậu ấy cũng đối xử tốt với tôi nữa mà...
Tôi thật sự không hiểu cậu ấy nghĩ gì. Nhưng trực giác mách bảo tôi: không thể tiếp tục ở chung với cậu ấy nữa.
Nếu có thể, tôi phải tìm cách chuyển đi.
Chỉ là, lần sau, tôi sẽ không ngu ngốc nói trước cho cậu ấy biết.
Tôi thầm lên kế hoạch.
Đợi qua đợt này, tôi sẽ lén nhờ đàn anh tìm nhà khác, tranh thủ nghỉ đông chuyển đi.
Đến khi khai giảng, tôi đã dọn xong rồi.
Lúc đó, Lục Từ sẽ không làm gì được tôi nữa.
Tôi nắm chặt tay, cảm thấy kế hoạch này hoàn hảo không kẽ hở.
Sau đó, ban ngày tôi vẫn cư xử bình thường với cậu ấy như một người bạn cùng phòng.
Buổi tối, tôi lại thấp thỏm theo dõi xem cậu ấy có đăng bài mới không.
Để không bỏ sót bài đăng nào, tôi còn âm thầm lập một tài khoản phụ, chỉ để theo dõi mình cậu ấy.
Mọi thứ bình yên trôi qua được một tuần.
Tối hôm ấy, 11 giờ, tôi đang nằm trên giường thì thấy thông báo bài đăng mới từ tài khoản duy nhất tôi theo dõi:
【Bạn cùng phòng thật dễ thương, sắp đến giờ tắt đèn rồi, thật muốn chờ cậu ấy ngủ rồi chui lên giường...】
Tôi đang uống nước, nhìn thấy bài viết liền run tay làm đổ cả cốc nước lên giường.
Tôi tái mặt. Xong rồi!
Tuy tôi đã nhanh tay nhặt cốc nước lên, nhưng quá muộn rồi — chăn đệm ướt sũng.
Trời đã vào cuối tháng mười một, bắt đầu lạnh. Tôi chỉ có một bộ chăn đệm duy nhất.
Giường ướt hết nửa, làm sao mà ngủ đây?
Bạn cùng phòng khác vây quanh hỏi:
"Giờ sao đây, có ai dư chăn không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Tôi gần như sắp khóc đến nơi.
Cửa ký túc đã khóa, ra ngoài đặt khách sạn thì không kịp.
Ngay lúc tôi không biết phải làm gì, Lục Từ chậm rãi nói:
"Vậy thì tối nay cậu qua giường tôi ngủ chung đi, hơi chật một chút cũng không sao."