Có lẽ là bởi vì bản thân Hứa Huệ Chanh đã trải qua cuộc sống nhục nhã và đáng chê trách, cho nên cô nhìn nhận chuyện giữa Kiều Diên và Trần Thư Cần chẳng hề mang chút khinh bỉ.
Sau khi chút kinh ngạc ban đầu qua đi, cô dần dần bình phục tâm tình lại.
Nay người đã mất, cho dù có quá khứ cấm kỵ thế nào, thì quá khứ cũng đã là quá khứ.
Trần Thư Cần ở lại hẳn mới là người đau khổ nhất. Nghe ý tứ trong lời nói của cô, rõ ràng là muốn thủ tiết với Kiều Diên, cho nên ngay cả họ cũng không muốn thay đổi.
Hứa Huệ Chanh nhìn Chung Định đang ăn từng miếng từng miếng bánh kem, khẽ giọng hỏi, “Nếu như em trai anh vẫn còn sống, họ có thể ở bên nhau không?”
“Không thể.” Chung Định trả lời không chút ngập ngừng.
Một là, Kiều Diên không thể qua nổi cửa ải bản thân mình; hai là, Chung gia tuyệt đối không cho phép. Bây giờ Trần Thư Cần tự cho mình là bạn gái của Kiều Diên, là bởi vì bây giờ không có ai đi truy cứu vấn đề quan hệ huyết thống nữa. Kiều Diên đã chết từ sớm rồi.
Hứa Huệ Chanh khi trước cứ cảm thấy cô và Chung Định như cách biệt trời bể, nếu thật sự muốn bên nhau, thì rất gian khổ khó khăn, thế nhưng những khó khăn đó cuối cùng cũng có thể khắc phục. Mà sự ngăn trở của vận mạng, thì dù có nỗ lực hơn nữa, cũng không cách nào vượt qua được. “Chung tiên sinh, chúng ta coi như là may mắn rồi.” Cô và hắn bây giờ nương tựa vào nhau, thật sự là tốt hơn hai người Kiều Diên nhiều.
“May hay không may, xem bản thân mà thôi.” Chung Định cúi đầu gẩy miếng socola trên bánh kem, “Anh em thì sao chứ? Nếu như em ấy muốn, anh sẽ loại trừ hết muôn trùng khó khăn để em ấy thực hiện. Chỉ là bản thân em ấy bỏ cuộc rồi.”
Cô nghe đến sững sờ.
Thấy cô không tiếp lời, hắn quay đầu lại, mày kiếm nhướng cao, “ŧıểυ Sơn Trà bị dọa rồi à?”
Hứa Huệ Chanh vẫn ngây ngẩn. Cô khá là bảo thủ, cô lý giải không được cách nghĩ tổn hại lẽ thường như thế này của hắn.
Chung Định để lộ ra vẻ mặt có đôi chút kiêu ngạo, “Nếu như là anh, mặc kệ là ai, anh thích là được.”
Cô nghe hiểu rồi. Thật ra nếu suy nghĩ hướng khác, bản thân Chung Định đích thực đã làm như thế. Hắn chọn lựa cô, chính là một hành động kinh thế hãi tục.
Liên quan đến chuyện của Kiều Diên và Trần Thư Cần, Chung Định chỉ nói nhiều như thế thôi. Còn về chi tiết bên trong, sau này Hứa Huệ Chanh đã vô tình phát hiện ra.
Nói ra thì, cô thật sự đã sống rất vô tâm.
Chung Định và Trần Thư Cần hẹn sáng thứ bảy qua thăm cô cả.
Tối hôm thứ sáu, Chung Định qua căn phòng đối diện, dự định lục tìm xem có món di vật gì của Kiều Diên có thể mang tặng cô cả.
Chung Định qua đó rất lâu.
Hứa Huệ Chanh chưng xong đồ ngọt để ăn khuya, đợi một hồi, cô nhìn nhìn đồng hồ, sau đó đi đến trước cửa căn phòng đó, ấn chuông.
Hắn ra mở cửa.
Cô tò mò hỏi, “Chung tiên sinh, đồ đã tìm thấy chưa?”
“Chưa.” Chung Định nói xong đi vào bên trong, “Vào đi.”
Cô gật gật đầu.
Bức tranh trên tường vẫn giương nanh múa vuốt như trước.
Hứa Huệ Chanh nhìn mà không kiềm được nép về phía Chung Định.
Hắn nhận ra được suy nghĩ của cô, liếc nhìn về phía bức tranh một cái, “Tranh của A Diên.”
Cô cố gắng hết sức để ánh mắt của mình không hướng về phía bức tường nữa, “Anh muốn tìm gì vậy?”
“Một tranh khắc bản. Khắc gỗ.” Hắn vừa nói vừa đi vào trong phòng.
“Tranh vẽ gì vậy?”
“Quên rồi.” Vốn dĩ là đồ vật của Kiều Diên, cho nên Chung Định cũng không mấy để ý, “Qua đây tìm thử.”
Hứa Huệ Chanh đi theo vào trong.
Cô rất bức bối, với tính cách tươi sáng tựa ánh dương của Kiều Diên, tại sao sắc điệu của căn phòng lại u ám như thế chứ. Xem ra vẫn không thoải mái bằng của bên Chung Định.
“Chung tiên sinh.” Cô bước đến bên cạnh Chung Định, “Em phải tìm thế nào đây?”
“Em qua bên kia xem xem, chỉ lớn cỡ một quyển sách, là tranh khắc gỗ.” Hắn chỉ về tủ sách bên trái, “Đừng có làm lộn xộn đồ trong tủ sách.”
Hứa Huệ Chanh ừm một tiếng.
Sau một hồi, cô nhìn thấy một cuốn sách có bìa bằng gỗ, bèn vừa kinh ngạc vừa vui mừng lấy ra.
Cô xoay người đi về phía Chung Định. Lúc bước đi, không cẩn thận đụng phải vật trang trí hình đài phun nước ở bên cạnh.
Đài phun ngã xuống, đường cong của tia nước vừa vặn bắn lên cạnh bên của cuốn sách.
Hứa Huệ Chanh vội vàng bỏ sách xuống một bên, sau đó đỡ đài phun lên. Cô quay đầu lại lật thử sách, thì phát hiện rìa trang giấy bên trong đã bị ướt mất vài phân. Cô dùng quần áo bọc lấy, lau lau, sau đó chột dạ nhìn về phía Chung Định, “Chung tiên sinh, xin lỗi… Em làm ướt sách rồi.”
Ánh mắt của Chung Định tập trung lên bức tranh trên tay cô, “Tay chân vụng về.”
“Một chút em sẽ dùng máy sấy tóc thổi khô nhé.”
“Ừm, em về làm đi.” Hắn đặt bản vẽ về vị trí cũ, “Anh tìm tiếp.”
Hứa Huệ Chanh gật đầu, cầm quyển sách đó về nhà.
Lúc sấy khô các trang sách bên trong, cô rỗi rảnh thì cũng rỗi rảnh, bèn qua loa nhìn lướt nội dung bên trong.
Cô cảm thấy có chút quen thuộc, bèn tỉ mỉ xem lại lần nữa.
Quả thật quen thuộc.
Đoạn nội dung đó miêu tả tâm tình của Kiều Diên khi đứng trước cổng trường đợi Trần Thư Cần. Đó chính là ngôi trường ở phố ẩm thực.
Động tác của Hứa Huệ Chanh ngừng lại, tim đột nhiên đập rất kịch liệt. Cô tiếp tục lật về mấy trang trước.
Kết quả, lại tìm thấy trường hợp như đã từng trải nghiệm ___ Kiều Diên đến câu lạc bộ đêm mượn rượu giải sầu, lúc sắp sửa bắt đầu một đêm mất hồn, thì anh ta lại vừa lâm trận đã rút lui.
Hôm đó cách cảnh chờ đợi sau này vẫn còn một số chuyện, đó là nội dung nói chuyện điện thoại giữa Kiều Diên và Trần Thư Cần.
Hứa Huệ Chanh đã hiểu rồi, đây thật ra là một quyển nhật ký. Hơn nữa nhìn từ bút tích thì, không phải của Chung Định.
Cô bắt đầu xem tiếp về sau, chầm chậm tìm kiếm cảnh chạm mặt giữa mình và “Kiều Diên”.
Quả nhiên, lại tìm thấy.
Sau đó Kiều Diên lại đến câu lạc bộ đêm.
Sau chuyện chia tay không thể tránh khỏi của anh ta và Trần Thư Cần, Kiều Diên quyết định bắt đầu một mối tình mới. Nhưng sau khi hôn một cô gái khác, anh ta đã hoàn toàn thất bại.
Những tình huống này đều tương tự như tình huống khi Hứa Huệ Chanh gặp được “Kiều Diên”.
Lần cuối cùng Hứa Huệ Chanh gặp “Kiều Diên”, chính là trước ngày cô và Chung Định xác định mối quan hệ mấy ngày. Lần sớm hơn trước đó một lần, chính là cô và “Kiều Diên” đi chợ mua thức ăn, ở trong góc tránh mưa, anh đã hôn cô.
Đây đại khái căn bản chính là tâm lý muốn mượn tình yêu mới để quên đi Trần Thư Cần.
Hứa Huệ Chanh cứ lật dở nhật ký như thế, còn đọc thấy được sự xuất hiện của Chung Định. Về đoạn viết về Chung Định, cô đọc rất chăm chú.
Kiều Diên miêu tả Chung Định với những từ ngữ rất chân thành.
Cuối cùng, cô gập quyển nhật ký lại, ngơ ngẩn nhìn sàn nhà.
Kiều Diên lộ ra qua quyển nhật ký này, cùng với cái người khiêm tốn như quân tử trong lời nói của Chung Định, không giống nhau lắm.
Anh ta không tươi sáng rạng rỡ như ánh dương, thậm chí còn có phần đè nén. Anh ta muốn duy trì hình tượng tốt đẹp bên ngoài, cho nên những tình cảm tiêu cực chỉ có thể bộc lộ bằng con chữ. Như vậy đã có thể giải thích tại sao căn phòng của Kiều Diên lại có bức tường khiếp đản như thế.
Thiêm Tài ngửi ngửi gót chân của Hứa Huệ Chanh, rồi nó quẩn quanh bên người cô.
Cô hoàn hồn lại, “Thiêm Tài, chủ nhân trước kia của mày, rốt cuộc là người như thế nào vậy?”
Hỏi xong cô tự bật cười trước tiên, “Tao hỏi cái này làm gì nhỉ. Người chết là lớn nhất mà.”
Điều cô quan tâm hơn, chính là Chung Định.
Nhưng mà, từ sau khi cô và hắn yêu nhau, hắn không còn phân liệt thêm lần nào nữa.
Tình cảnh này có phải giống như bác sĩ Điền nói, không trị mà tự khỏi?
—-
Hôm Chung Định đi thăm cô cả, hắn cầm theo tấm tranh khắc bản mà tối qua đã phải lục tung khắp nơi để tìm.
Trên đường đi hắn dặn dò Hứa Huệ Chanh, “Em đừng ở trước mặt cô cả nói về chuyện của A Diên.”
Cô gật đầu.
“Cô cả tưởng là A Diên ra nước ngoài rồi.” Chung Định nghiêm mặt.
Hứa Huệ Chanh kinh ngạc quay đầu sang, “Cô không biết chú ấy…”
“Ừm.”
“Chú ấy… đi mấy năm rồi?”
“Hơn bốn năm rồi.”
Cô cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ lâu như thế Kiều Diên không về nước, cô cả không hoài nghi sao.
Chung Định xoay đầu qua liếc nhìn Hứa Huệ Chanh một cái.
Cái đêm cô say rượu, miệng luôn ồn ào “Kiều tiên sinh, Kiều tiên sinh”, hắn hỏi lại, cô vừa cười vừa rống, “Chỉ thích Chung tiên sinh.”
Hắn nhớ năm ngoái cô bị đám bọn hắn chuốc say đến phát sốt, lúc hắn ôm cô dậy, cô kêu một câu, “Kiều tiên sinh.”
Hắn vẫn nhớ lúc ở thành phố Z, cô thầm mến “Kiều tiên sinh.”
Hắn càng ghi nhớ, đối tượng trao nụ hôn đầu của cô, là “Kiều tiên sinh.”
Trong đó có vài chuyện hắn chưa nghĩ thông. Nhưng mà, ngộ nhỡ cái tên “Kiều tiên sinh” mà cô nói thật sự là do hắn sắm vai, vậy thì không phải đã chứng minh lời hắn từng nói, nếu như hắn và Kiều Diên tồn tại cùng lúc, cô nhất định sẽ thích Kiều Diên sao.
Tuy rằng yêu thích một anh chàng ấm áp là lẽ thường của con người, nhưng Chung Định cứ khó chịu thế đó.
Bởi thế, hắn thà cứ coi như không có chuyện này.
…
Sau khi chiếc xe chạy vào nhà cô cả, là Trần Thư Cần ra ngoài nghênh đón.
Cô cười nói, “Hai người có lộc ăn rồi, hôm nay cô cả đích thân xuống bếp.”
Hứa Huệ Chanh xuống xe, hỏi, “Có chuyện gì chị có thể giúp không?”
Trần Thư Cần lắc đầu, “Nhà bếp ngay cả em cũng không được vào đấy. Huống hồ chị còn là khách nữa.”
Hứa Huệ Chanh cười cười.
Cách giờ ăn cơm trưa vẫn còn sớm. Chung Định, Hứa Huệ Chanh và Trần Thư Cần ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Thật ra cũng không nói gì nhiều. Thái độ của Chung Định đối với Trần Thư Cần không tính là thân thiện gì, ngược lại, Hứa Huệ Chanh và Trần Thư Cần lại nói tương đối nhiều.
Trần Thư Cần rất khéo nói, cho nên không khí cũng không tẻ ngắt.
Cô cả nấu nướng tương đối rồi mới ra ngoài. Sau khi nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, bà khen, “Bạn gái của ŧıểυ Định thật xinh đẹp.”
“Đương nhiên.” Chung Định kéo Hứa Huệ Chanh qua, “Ánh mắt của cháu mà.”
“Chào cô cả.” Hứa Huệ Chanh hơi mất tự nhiên. Đây cũng tính như là gặp phụ huynh rồi, trong lòng cô vẫn có chút khẩn trương.
Cô cả thân thiết kéo Hứa Huệ Chanh ngồi xuống, “Thằng bé ŧıểυ Định này khá lỗ mãng, nếu như có lúc nào nó không săn sóc, cháu phải nhắc nhở nó nhiều nhiều nhé.”
Hứa Huệ Chanh trả lời rất cẩn trọng, “Anh ấy đối xử với cháu rất tốt ạ.”
Nghe thế, cô cả đánh giá Chung Định một lượt, cười lên, “Vậy là cô yên tâm rồi.”
Khi Chung Định đưa bức tranh khắc cho cô cả, hắn nói, “Là A Diên gửi về, em ấy đang bận rộn ở bển, tạm thời không tranh thủ thời gian được.”
Cô cả nhìn thấy, đặc biệt vui mừng, còn đeo kính lão lên, “Vẽ thật đẹp, vẽ quá đẹp. A Diên có lòng rồi.” Bà tỉ mỉ tường tận nhìn ngắm bức tranh, “Thư Cần, cháu qua đây xem.”
Trần Thư Cần phối hợp tiến lên.
Cô cả mặt mày rạng rỡ, “Có phải là rất giỏi không?”
“Vâng ạ, rất giỏi.”
Hứa Huệ Chanh ở bên cạnh nhìn gương mặt tươi cười của Trần Thư Cần, dâng lên nỗi khâm phục. Rõ ràng Kiều Diên đã mất rất lâu, nhưng Trần Thư Cần vẫn diễn màn kịch này cùng trưởng bối, trong lòng sẽ có mùi vị gì đây.
“A Diên chỉ biết học hành, công việc.” Cô cả bỗng chốc oán trách, “Năm mới cũng không đón ở đây đã vội vội vàng vàng chạy mất rồi.”
“Đây là chuyện bất khả kháng mà.” Trần Thư Cần an ủi, “Công việc của anh ấy bận rộn.”
Cô cả ôm bức tranh vào ngực, “Công việc gì mà quan trọng hơn chuyện đón tết ở nhà chứ.”
Hứa Huệ Chanh nghe thế, cảm thấy có gì đó không đúng.
“Thằng bé còn hứa là cùng cô đón sinh nhật.” Lúc này cô cả xoay về phía Chung Định, “ŧıểυ Định, tháng sau A Diên có thể về không?”