Bữa cơm gặp mặt giữa Hứa Huệ Chanh và Khang Hân, trước kia bởi vì bên Khang Hân luôn có chuyện này chuyện kia vướng bận, cho nên phải dời lại mãi.
Cho đến khi hội sở thật sự sụp đổ, Khang Hân mới có thể thở phảo nhẹ nhõm.
Thời điểm cuối năm cận kề, Khang Hân cũng chuẩn bị rời khỏi thành phố D. Cô chủ động liên lạc với Hứa Huệ Chanh, hẹn một bữa cơm.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Huệ Chanh đi tìm mấy tờ báo, lật đến bài báo về hội sở. Tất cả các tin tức đều cho thấy thời gian là mười ngày trước, về hành tung của Chu Cát Vũ, trên báo không tiết lộ chút gì.
Cô từng hỏi Chung Định, Chu Cát Vũ liệu có đến trả thù cô không.
Chung Định nói như đinh đóng cột, “Không đâu.”
Cô tin tưởng hắn.
Khi đi ngoài đường, Hứa Huệ Chanh không còn phải lo sợ sẽ bị theo dõi nữa. Cô cảm thấy cảnh sắc của thành phố này đẹp hơn trước kia rất nhiều.
Khang Hân đã đến ngồi đợi ở nhà hàng từ sớm. Vì thời gian trước lo nghĩ nhiều, chị ốm đi một chút, nhưng nhan sắc vẫn kiều diễm như vậy. Lúc Hứa Huệ Chanh ngồi xuống, sau khi tỉ mỉ quan sát, Khang Hân kinh ngạc kêu lên, “Sơn Trà, cô trở nên xinh đẹp rồi.”
Ngũ quan của Hứa Huệ Chanh vẫn là ngũ quan đó, nhưng ánh mắt thì rõ ràng trong trẻo, sáng rực hơn. Hơn nữa, còn có chút hương vị của một cô gái nhỏ.
“Thế à…” Ngày nào Hứa Huệ Chanh cũng tự nhìn ngắm bản thân, nhưng không có cảm giác gì nhiều. Ngược lại, mỗi sáng Chung Định xoa mặt cô, chế nhạo rằng cô cũng chỉ có gương mặt này là trông ốm thôi.
“Bây giờ cô…” Khang Hân bưng ly cà phê lên, hớp một ngụm nhỏ, ngập ngừng một hồi mới tiếp tục nói, “Vẫn cùng với Chung Định à?”
Hứa Huệ Chanh có chút ngượng ngập, hạ mi gật đầu.
Khang Hân liếc nhìn tầng hồng đang nổi lên trên mặt Hứa Huệ Chanh, chị cười, “Chúc mừng.”
“Cám ơn.”
Khang Hân không hỏi kỹ càng chuyện của Chung Định, chị cho rằng, không gì ngoài chuyện được đại gia bao dưỡng mà thôi. Chị nghĩ đến một chuyện khác, nhắc nhở, “Nhân lúc này anh ta còn cưng chiều cô, cô nên chuẩn bị một chút cho nửa đời sau của mình đi.” Khang Hân lo lắng sau khi Chung Định chơi xong, thì đến một đứa con Hứa Huệ Chanh cũng chẳng kiếm được.
Hứa Huệ Chanh nghe mà mịt mờ, sau khi suy nghĩ lại mới hiểu ra. Cô lắc lắc đầu, “Em thiếu anh ấy nhiều lắm rồi.” Cách biệt thân phận giữa cô và hắn, cô hiểu rõ. Cô không vọng tưởng hắn sẽ cho cô một danh phận chính thức gì. Trong khi hắn vẫn còn cần đến cô, cô sẽ luôn ở bên cạnh hắn. Cho đến khi, hắn mất hứng mới thôi.
Khang Hân thở dài, “Nói gì thì cũng đã lăn lộn trong chốn phong trần mấy năm rồi, sao cô vẫn giữ cái đầu óc như thế chứ.”
“Chung tiên sinh đối với em rất tốt, rất tốt.” Lời này Hứa Huệ Chanh nói rõ ràng. Trong mắt của cô, Chung Định là một người đàn ông rất đơn giản. Chỉ cần thuận theo hắn, chịu dỗ hắn, thì hắn sẽ rất dễ nói chuyện. Hơn nữa, hắn cũng không tính toán đến quá khứ của cô.
Khang Hân sửng người. Chị cảm thấy, Chung Định chắc chắn chỉ chơi đùa rồi thôi. Gia tộc cao quý như thế, đâu phải là nơi Hứa Huệ Chanh có thể đặt chân vào được. Chỉ là, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh cắm đầu lao vào như thế, Khang Hân cũng không tiện nói gì. Chị chuyển đề tài đến chuyện của hội sở.
Việc hội sở bị tra xét và niêm phong, rất bất ngờ.
Rõ ràng mấy hôm trước còn rất vang dội, thế lực tràn trề. Đám gái nɠɵạı quốc đó, người nào người nấy đều xinh đẹp quyến rũ, Chu Cát Vũ rất hài lòng đắc ý, còn tuyên bố muốn mở thêm chi nhánh.
Ai ngờ, chỉ trong một đêm, tình thế biến chuyển.
Ngẫu nhiên tối hôm đó Khang Hân lên sân khấu nên tránh khỏi cuộc khám xét của cảnh sát. Ngày hôm sau, chị nghe ngóng được tin tức, không dám quay về nhà trọ nữa, trực tiếp mua vé xe chạy đến thành phố bên cạnh. Sau này chị thấy trên tivi, có rất nhiều “chị em” bị bắt giữ.
Vào lúc đó, tâm tình của Khang Hân rất phức tạp.
Cuối cùng thì chị cũng có thể rời khỏi đó rồi, nhưng chị không thể nào sạch sẽ lại được nữa.
Bây giờ chị kể với Hứa Huệ Chanh về đoạn thời gian này của mình, cũng cảm khái vô vàn. Chị thắng thắn nói, “Sơn Trà, trước kia chị có nói với cô, chị vào nghề này là tự nguyện.”
“Ừm…” Hứa Huệ Chanh gật đầu, “Là vì tiền sao?”
Khang Hân nghẹn lời, giọng nói trầm xuống, “Chị cũng coi thường bản thân mình. Nhà chị bao đời đều là ngư dân, cuộc sống rất nghèo khó. Sau này chị đến nơi này làm việc, nghe nói làm nghề này kiếm được, thế là nhúng chân…”
Hứa Huệ Chanh im lặng lắng nghe.
“Lúc chị mới bắt đầu, có mấy lần suýt bị hành hạ đến chết, chị đã thề rằng sẽ lên được hồng bài…” Cuối cùng thì Khang Hân cũng thành công rồi, nhưng lại không thể nào liều mình nữa. Chị ta nghẹn ngào, “Bây giờ chị hối hận rồi.”
“Chuyện qua rồi đừng nghĩ đến nữa.” Bởi vì có nghĩ cũng vô dụng.
Khang Hân cười khổ, “Ừ phải, chị không nghĩ nữa.”
Sau này nhắc đến chuyện kết cục tội ác của Chu Cát Vũ, Khang Hân nói, “Sơn Trà, gần đây cô phải cẩn thận vào. Không biết gã ta đã chạy đến nơi nào, chị cảm thấy… gã sẽ còn đến tìm cô nữa.”
“Ừm…” Hứa Huệ Chanh cẩn trọng gật đầu, “Cám ơn.”
“Thật ra… trước kia chị cảm thấy cô rất không biết suy nghĩ.”
Hứa Huệ Chanh kinh ngạc đến sững sờ.
Khang Hân cười cười, “Nếu như cô đối với Vũ ca dịu dàng một chút, gã ta hẳn là sẽ thương cô.”
Sắc mặt Hứa Huệ Chanh đã trở nên trắng bệch. Gã đã làm rất nhiều chuyện đáng sợ, cô đối với gã, chỉ có sợ hãi và oán hận.
Khang Hân thương xót nói, “Cô thật ngốc.” Chị ta đã nhìn ra từ sớm, Chu Cát Vũ mê đắm Hứa Huệ Chanh, thật sự đã đến mức độ cầu mà không được, cho nên mỗi khi đụng phải chuyện của Hứa Huệ Chanh, gã liền điên dại.
Bờ môi của Hứa Huệ Chanh run run, “Em hận hắn.”
Khang Hân thở dài một hơi, “Vậy chính là ngốc.”
Sau bữa cơm đơn giản, hai người ra khỏi nhà hàng.
Trong lúc vô ý, Hứa Huệ Chanh xoay đầu, thế nhưng cô lại nhìn thấy ở nơi không xa, Chung Định đang tựa vào trước cửa xe, đôi chân dài, thân dong dỏng, rất thu hút.
Cô mừng rỡ không thôi, muốn chạy thật nhanh về phía hắn. Cô liền vội vàng từ biệt Khang Hân, “Khi nào rảnh sẽ gặp lại.”
Khuôn mặt nghiêng khi Hứa Huệ Chanh ngửa đầu lên cười, ở trong cảnh phố rực rỡ, cực kỳ xinh đẹp.
Trong ánh mắt của Khang Hân, người đàn ông giống như ma quỷ đó, thế mà cũng đang cười lên. Hắn nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ trong lòng mình, tràn ra mùi vị thân mật như không có ai xung quanh.
Vào khoảnh khắc này, Khang Hân rất muốn rút lại những lời nói ban nãy.
Dựa vào tính cách của Hứa Huệ Chanh, nếu như không phải Chu Cát Vũ tổn thương cô quá sâu sắc, thì cô làm sao có thể ngay cả một cơ hội cũng không chịu cho.
Hứa Huệ Chanh không phải là quá ngốc, cô chỉ là không mắc phải hội chứng Stockholm mà thôi.
----
Dịp năm mới Điền Tú Vân sẽ đi du lịch cùng với ba mẹ của mình, cô lên kế hoạch trước tết sẽ đến nhà Chung Định một chuyến để thay và thêm thuốc.
Cô gọi điện thoại cho Chung Định để hẹn thời gian.
Hắn lười biếng trả lời, “Lúc nào cũng được.”
Xem ra hắn thật sự rất nhàn rỗi.
Điền Tú Vân đến phòng khám chuẩn bị các loại thuốc bôi ngoài da và thuốc uống, rồi bỏ vào hộp thuốc. Mấy năm nay cô đều phục vụ hắn như thế này, định kỳ qua nhà, chưa từng ở lâu.
Năm nay có duy nhất một điều không như trước là, nhà của Chung Định đột nhiên có thêm một người phụ nữ.
Người mở của là Hứa Huệ Chanh.
Điền Tú Vân sửng người một hồi, rồi rất nhanh chóng phục hồi vẻ mặt bình tĩnh không gợn chút sóng.
Hứa Huệ Chanh không nhớ rõ dáng vẻ của Điền Tú Vân, nhưng kiểu ăn mặc cứng nhắc đó lại khiến cô có ấn tượng. Cô cười trong vắt nói, “Bác sĩ, chào chị.”
Thuốc mờ sẹo ngày trước mà Điền Tú Vân kê, hiệu quả rất tốt. Những lằn roi sau lưng của Hứa Huệ Chanh đã từ từ mờ đi, chỉ có phần da băng bó lại thì có hơi nhăn. Hứa Huệ Chanh vẫn rất biết ơn vị bác sĩ này.
Điền Tú Vân gật gật đầu, nâng hộp thuốc trong tay lên, “Tôi đến đưa thuốc mới cho Chung thiếu gia.”
Hứa Huệ Chanh mở cửa tránh đường, cho Điền Tú Vân đi vào. Hứa Huệ Chanh còn tìm dép trên kệ để giày dép cho Điền Tú Vân thay vào. Hành động này, giống hệt như dáng vẻ của một cô vợ nhỏ ở nhà nội trợ vậy.
Điền Tú Vân bước thẳng vào trong.
Cuối hành lang có một tủ thuốc.
Cô ta thuần thục đổi từng món thuốc ở trong tủ thuốc, chợt chú ý tới, tốc độ dùng lọ thuốc mờ sẹo kia rất nhanh. Cô ta nhớ lại vết thương của Chung Định, chắc không đến mức độ khoa trương như thế này.
Cô chậm rãi đóng cửa tủ thuốc lại, ánh mắt chuyển một vòng nơi hành lang, sau đó đi ra ngoài phòng khách.
Căn hộ này là nơi Chung Định thường hay ở. Phong cách mà hắn yêu thích đều là kiểu giản lược mạnh mẽ, mà nay lại nhuộm lên những màu sắc ấm áp.
Có lẽ là bởi vì đã nhiều thêm cái người kia, và một số đồ dùng trong nhà có sắc màu ấm.
Hứa Huệ Chanh vốn đang ngồi trên sofa xem phim tiên hiệp huyền ảo, khi nghe thấy tiếng bước chân của Điền Tú Vân, cô quay đầu lại, vội đứng dậy, “Chị xong việc rồi à?” Cô cong lưng bưng lên một ly trà nóng, “Mời bác sĩ uống trà.”
“Cám ơn.” Điền Tú Vân nhận lấy ly trà nóng, chầm chậm nhấp một ngụm.
“Chung tiên sinh có công việc ra ngoài rồi. Anh ấy nói nếu như chị vui lòng thì hãy lưu lại ăn bữa cơm nhạt.” Hứa Huệ Chanh vẫn cười cười, “Một chút anh ấy sẽ về ngay.”
“Cám ơn.”
Điền Tú Vân đặt ly trà xuống, lại hơi ngẩng đầu nhìn Hứa Huệ Chanh một chốc.
Cô ta vẫn còn nhớ, đây là người phụ nữ say rượu hơn một tháng trước.
Căn nhà này của Chung Định không phải dễ vào được.
Cô ta không hiểu được lần trước khi cứu Hứa Huệ Chanh hắn có suy nghĩ như thế nào, nhưng hôm nay đứng ở nơi này, hình như cô ta đã hiểu ra gì đó.
Điền Tú Vân quả thật muốn ở lại, để xem Chung Định và người phụ nữ này quan hệ với nhau thế nào, có phải hắn ta có một mặt khác nữa hay không.
Cô đã làm việc cho Chung Định mấy năm trời, nói không có ý gì với hắn, là nói dối.
Hắn từng cố ý vì cô mà sắp đặt hết mấy lần cơ hội, cô biết rõ trong lòng, nhưng trước nay chưa từng chấp nhận. Thậm chí là, mỗi lần Chung Định để lại sơ hở, cô càng tránh hắn thêm xa.
Ở trong mắt của Điền Tú Vân, Chung Định là một thiếu gia giàu có, không làm việc, trêu phụ nữ, tiêu tiền núi. Cho nên, cho dù hắn thường xuyên trêu chọc, cô vẫn duy trì lý trí, không hề có một tia dao động.
Điền Tú Vân nhìn không thấu nổi Chung Định. Thái độ của hắn quá mơ hồ, quá mờ ám, cho nên cô không dám tùy tiện mạo hiểm. Cô nói với bản thân, loại đàn ông thế này không đáng tin, không xứng đáng.
Cô cũng từng nghĩ, nếu như Chung Định thật sự chịu vén bức màn sương mù đó lên, liệu cô có gom hết can đảm, tiến về phía hắn một bước hay không?
Thế nhưng đáp án, ở dưới tầng tầng lớp lớp lý trí của cô, vẫn luôn là câu phủ định.
----
Hứa Huệ Chanh và Điền Tú Vân đều không giỏi bắt chuyện.
Hai người chỉ còn cách mượn tiếng ồn của bộ phim trên tivi để đánh tan sự ngượng ngập.
Thỉnh thoảng Hứa Huệ Chanh sẽ châm trà cho Điền Tú Vân, đôi bên lại nói vài lời xã giao khách sáo.
Điền Tú Vân âm thầm đánh giá Hứa Huệ Chanh.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, Hứa Huệ Chanh vận một bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi thoải mái, khiến cho cơ thể cô càng tăng thêm về chiều ngang.
Điền Tú Vân thầm nói: từ lúc nào mà Chung Định đã thích loại hình này rồi?
Suy nghĩ của Hứa Huệ Chanh cũng đang lơ lửng. Cô nghĩ, nếu như Điền Tú Vân đã là bác sĩ gia đình của Chung Định, vậy chứng phân liệt của hắn, Điền Tú Vân có biết rõ sự tình hay không?
Vài lần Hứa Huệ Chanh muốn nói lại thôi, đợi đến khi tập phim trên tivi kết thúc, cô thử dò hỏi, “Bác sĩ… tôi muốn hỏi một chút…”
“Cô nói đi.” Điền Tú Vân nâng kính lên.
“Chị… có biết rõ về chứng phân liệt tính cách không?”
Điền Tú Vân tỏ ra hơi kinh ngạc, “Mặt này tôi chỉ biết chút ít.”
“Như vậy…” Hứa Huệ Chanh lẩm bẩm.
“Thế người bệnh có triệu chứng gì?”
“Bình thường thì rất tốt. Chỉ là có đôi khi… xuất hiện một người hoàn toàn khác hẳn.” Lúc cô và Chung Định ở cùng nhau, hắn rất bình thường, đâu có chút nào giống với tính cách của Kiều Diên chứ.