Người phụ nữ lúng túng vơ lấy quần áo ở bên cạnh, che đậy phía bên dưới, rồi cũng chạy thật nhanh ra ngoài.
Hứa Huệ Chanh khẽ dựa vào gã phú thương, cô muốn gã ta đưa mình đi khỏi đây.
Nhưng sau khi phú thương trông thấy gã đàn ông kia thì lại thì thầm to nhỏ gì đó với thuộc hạ của mình. Hứa Huệ Chanh không nghe được rõ ràng lắm, cô chỉ láng máng biết rằng so với tên phú thương này thì lai lịch của gã bệnh hoạn kia còn ghê gớm hơn nhiều.
Cô không dám nhìn về phía gã ta, vờ xoay đầu để cúi thấp đầu xuống.
Gã ta đi về một hướng khác.
Cô thở hắt ra một hơi.
Tên Nhật Bản nhìn hết màn xuân cung sống động này lại càng nhịn không được, gã vội vàng bước vào cái thang máy vừa mới xảy ra trận đại chiến, ngoắc tay để tên phú thương cùng đi vào theo.
Phú thương vẫy vẫy tay, cười cười cùng thuộc hạ đi vào.
Những người đợi thang máy khi nãy cũng ầm ầm kéo nhau vào theo.
Ngay lúc Hứa Huệ Chanh sắp bước vào buồng thang máy, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng thét chói tai cách đó không xa. Theo bản năng, cô nhìn về phía phát ra tiếng thét kia, sau đó thì cứng người lại.
Gã bệnh hoạn kia đang bóp cổ của Khang Hân, cười nói gì đó.
Vẻ mặt của Khang Hân nhăn nhó, ra sức đánh lên tay của gã ta, gương mặt vì ngạt thở đã đỏ bừng cả lên.
Bênh cạnh có một người phục vụ không biết làm gì cho phải, liên tục cúi rạp người với gã ta.
Hứa Huệ Chanh có thể hiểu được cảm giác sợ hãi khi tất cả dưỡng khí như đều sắp rời bỏ cơ thể mình, nhưng cô không thể giúp gì cho Khang Hân cả. Xã hội này, vốn không phải dựa vào sự đồng tình để giành được thắng lợi. Giống như lúc Vũ ca đánh cô, cô có thể nhìn thấy ánh mắt thương hại của người khác, nhưng lại không có được bất kỳ sự giúp đỡ nào. Bởi vì tất cả mọi người đều không thể ra tay.
Loại người hạ tiện như các cô, mạng sống như cỏ rác, Hứa Huệ Chanh đã sớm chết lặng rồi.
Cô bước vào thang máy cuối cùng, sau đó một tiếng chuông báo hiệu quá tải vang lên, cô thụt lùi về sau ngay lập tức, cười cười với tên phú thương, “Em đợi chuyến sau.”
Tên phú thương gật đầu.
Hứa Huệ Chanh đứng ở sảnh chờ thang máy, nhưng sự chú ý lại dời qua bên Khang Hân.
Khang Hân đã không còn lên tiếng nữa, bên đó mơ hồ truyền dến tiếng van xin của nhân viên phục vụ.
Hứa Huệ Chanh nhắm mắt lại, nhưng ba giây sau, cô lại mở mắt ra nhìn về phía hành lang.
Khang Hân đã không còn giãy dụa nữa, chị ta buông thỏng hai tay, giống như đã mặc cho gã ta muốn làm gì thì làm.
Hình như gã ta cảm thấy không vui nữa, nên thả tay ra.
Khang Hân thuận theo vách tường từ từ trượt xuống, sau đó nằm bẹp trên mặt dất, không hề nhúc nhích.
Gã ta đã hài lòng, một tay nhét túi, khinh miệt nhìn nhân viên phục vụ thêm lần nữa, sau đó thì xoay người bỏ đi.
Hứa Huệ Chanh nhìn bóng lưng của gã, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng chạy qua bên đó, đỡ Khang Hân dậy, dùng ngón trỏ thăm dò hơi thở của chị, sau đó thấp giọng gọi người phục vụ đang đờ người ra, “Nhanh kêu bác sĩ qua đây đi.”
Gã đàn ông cũng không đi xa lắm, nghe thấy tiếng động, gã dừng chân quay đầu lại. Thoáng cái gã đã nhớ ra Hứa Huệ Chanh, ở bên đó sau khi nhìn Hứa Huệ Chanh khó khăn nâng Khang Hân dậy, gã đột nhiên nảy ra một ý.
Cô ta chính là người tháng trước đã khiến gã thua mất một món tiền lớn: cô ả một phút rưỡi.
Gã móc điện thoại ra, gọi một cú điện thoại. Sau khi bên kia bắt máy, nụ cười trên mặt gã càng thâm hiểm, càng hứng thú, “Chung Định, tao tìm được người để đánh cuộc với mày rồi.”
—-
Lần này, sau khi Khang Hân tỉnh lại, tinh thần rất suy sụp. Má Mì cũng đến thăm nom, Khang Hân chỉ qua loa cho xong chuyện.
Má Mì an ủi vài câu thì ra ngoài, lúc sắp đi có nói, “Má cũng từng phải chịu đựng như thế.”
Thật ra đa͙σ lý này Khang Hân cũng biết, nhưng cô cảm thấy bản thân mình không thuộc đẳng cấp của Má Mì.
Hứa Huệ Chanh nói lời xin lỗi trước tiên,vì sự lạnh nhạt của cô trước đó.
Khang Hân lắc lắc đầu, giọng khàn đặc, “Nếu như tôi là cô, tôi cũng khoanh tay đứng nhìn.” Đây chính là bất đắc dĩ, dù cho có ra mặt, thì cũng phải biết tự lượng sức.
“Sau này chị vẫn cứ phải cách gã đàn ông kia xa một chút, chúng ta chọc không nổi đâu…” Hứa Huệ Chanh chỉ có thể khuyên như vậy. Bọn họ chỉ là con ong cái kiến, không thể nào chống đối lại bọn nhà giàu quyền thế được.
Khang Hân thở dài một hơi, sau đó cũng không nói gì nữa.
Hứa Huệ Chanh không biết nói gì tiếp, nên cũng im lặng. Cô và Khang Hân cũng không thể xem là bạn bè, nhiều nhất chỉ là quan hệ người cùng bị nạn, đồng bệnh tương lân. Hơn nữa, cô không biết phải an ủi như thế nào.
Hứa Huệ Chanh ngồi một chút rồi trở về, cô vẫn phải tiếp tục công việc.
Vì chuyện của Khang Hân mà cô làm trễ nãi chuyện gã phú thương kia, nên bị quản lý tầng phạt nặng. Cứ tưởng rằng nhiệm vụ của tháng này đã được giải quyết nhanh chóng, kết quả bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu. Cô thở dài một hơi, loại người như cô như vậy làm sao mà có lúc gặp vận đỏ được chứ? Lúc trước thật sự đã vui mừng sớm quá rồi.
Chuyện tiếp theo, càng khiến Hứa Huệ Chanh cảm thấy ông trời thật sự muốn đuổi cô vào đường chết.
Tối nay, khi cô vừa đến hội sở thì đã bị Má Mì đưa đến gặp một người khách quý.
Hứa Huệ Chanh càng đi đến gần phòng bao thì lại càng bất an, “Má Mì, người khách đó… là ai vậy?”
“Gặp thì biết thôi mà.” Má Mì cũng không quay đầu lại, “Đối phương là nhân vật lớn, con chăm sóc cho cẩn thận vào.”
Hứa Huệ Chanh nắm chặt nắm tay lại, cúi đầu đi theo vào phòng bao.
Gã đàn ông trong phòng bao vừa nhìn thấy cô đã nhếch miệng cười, “Không sai, chính là cô ta.”
Má Mì cúi người nịnh hót vài câu rồi ra ngoài.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy người đàn ông đó, cô điều chỉnh vẻ mặt, cố gắng nặn ra nụ cười.
Gã ngoắc tay với cô, “Qua chỗ anh đây ngồi.”
Cô từ từ đi qua, trong lòng tựa như sóng nước gầm gào, cô cảm thấy gã chắc không phải muốn cô vì chuyện giường chiếu bình thường.
Khi khoảng cách giữa cô và gã chỉ còn một mét, gã liền nghiêng người kéo cô, cô xém tí nữa thì đụng vào cạnh ghế sofa. Sau khi đứng vững lại, cô ngồi xuống bên cạnh gã.
Gã hất cằm của cô lên, nhìn chưa đến ba giây đã buông tay ra, “Phí qua đêm của cưng là bao nhiêu?”
“Ba nghìn.” Không biết tại sao cô lại đột nhiên nâng giá của mình lên. Nói xong cô mới ý thức được rằng, cái giá này đối với gã đàn ông trước mặt, thật ít ỏi biết bao.
Quả nhiên, gã ta cười, “Thật rẻ mạt.”
Cô cũng cười.
“Theo anh ba ngày, cho cưng hai mươi vạn.” Gã xoắn một lọn tóc của cô chơi đùa, thái độ cực kỳ khinh miệt.
Con số này thoáng lóe lên trong đầu Hứa Huệ Chanh. Hai mươi vạn, theo giá thị trường hiện tại của cô, tối thiểu cô phải làm việc trong một năm trời mới kiếm được nhiều như vậy. Nhưng cô nhớ lại mấy lần đối mặt với gã ta, e rằng ba ngày này sẽ cực kỳ khó khăn đây.
Một năm và ba ngày… Nếu như cô chọn vế trước, vậy cũng không phải trong vòng một năm cô sẽ không gặp phải mấy gã khách khó chịu. Còn ba ngày, cắn chặt răng lại rồi sẽ qua thôi.
Dòng suy nghĩ của cô cứ lửng lờ như thế, nhưng cô cũng hiểu rõ, cô vốn không có quyền lựa chọn. Gã đàn ông này dùng là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.
Nụ cười của cô phai đi một chút, “Cám ơn.”
—-
Gã đàn ông đưa Hứa Huệ Chanh ra khỏi hội sở, Má Mì cười đến rạng rỡ như hoa, ở đó lấy lòng, “Kiều tiên sinh đi thong thả.”
Hứa Huệ Chanh bận chiếc váy liền mặc lúc làm việc, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo khoác phao, cô lạnh đến run lập cập, chỉ mong vị Kiều tiên sinh này có thể mau chóng lên xe.
Kiều Lăng liếc nhìn nụ cười cứng ngắc của Hứa Huệ Chanh, rồi trượt xuống đôi bắp đùi trống hoắc của cô, gã cố ý đứng ở nơi cửa lớn gió lạnh thổi ào ào, gọi điện thoại.
Nói xong một cuộc điện thoại chẳng chút ý nghĩa gì, gã mới cất bước đi về phía xe.
Hứa Huệ Chanh lặng lẽ theo phía sau, bước đi rất chậm chạp, đôi chân của cô sắp bị đông cứng lại rồi. Sau khi lên xe, ngón chân của cô cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
Kiều Lăng ngồi ở ghế sau, dặn dò nơi đến với tài xế.
Dựa theo quy tắc của nghề nghiệp, đáng lẽ Hứa Huệ chanh nên như con chim nhỏ nép vào người để cùng khách ve vãn, nhưng cả người cô đều lạnh như băng, cô sợ nếu mình đến gần thì sẽ làm cho gã đàn ông bên cạnh bị lạnh.
Kiều Lăng chủ động kéo cô qua, cười nham hiểm, “Anh đây đã ra cái giá rất cao, cưng phải ra hết sức đó.”
Cô ngẩng đầu hé miệng cười, “Đây là điều đương nhiên, em sẽ phục vụ nguyên bộ (*) cho ngài.”
(* Nguyên bộ: gồm có Độc Long, Băng Hỏa, Dây thừng đỏ gì gì đó nữa – chi tiết này ở cuối chương 2.)
Kiều Lăng còn muốn nói gì đó, nhưng có một cuộc gọi đến nên thôi. Gã mở máy liền hỏi, “Lại chuyện gì nữa?”
Đầu bên kia không biết nói gì, gã rủa thầm, “Không phải nói là ngày mai sao? Đến sát giờ rồi mà mày đổi thời gian thế này, vậy đêm xuân của mấy anh em vứt luôn à.”
Gã cau mày nghe bên kia nói chuyện, sau đó nhìn nhìn đồng hồ rồi trả lời, “Bây giờ là 9 giờ rưỡi, vậy 11 giờ thế nào?”
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Lăng kêu tài xế đi chỗ khác. Sau đó gã quay đầu nhìn Hứa Huệ Chanh, cười thật nham hiểm, “Ngày mai mới theo anh đi phục vụ nguyên bộ, bây giờ đưa cô em đến chỗ này trước đã.”
Hứa Huệ Chanh có dự cảm không tốt, nhưng cũng không dám biểu lộ quá mức.
Kiều Lăng tiếp tục nói, “Lần trước cưng để Chung Định thắng được một chiếc xe, chắc nó thích cưng lắm.”
Trừ cười ra, cô chẳng biết còn có thể làm gì.
Cái tên Chung Định, lần trước bị đánh cô đã nghe qua rồi, nhưng cô không trông thấy gương mặt của hắn ta. Có thể làm bạn với biến thái, chắc cũng là biến thái thôi. Cho nên cô không dám kỳ vọng cái sự “thích” của Chung Định có cái nghĩa như mọi người vẫn hiểu.
—-
Xe cuối cùng cũng dừng ở trước một căn biệt thự.
Sau khi Hứa Huệ Chanh xuống xe lại run cầm cập một chặp. Cô vốn muốn vào trong nhà nhanh một chút, nhưng Kiều Lăng lại dẫn cô đi ra ngoài vườn.
Gã còn giả vờ trưng ra cái bộ dạng tốt bụng, “Tối nay chúng ta tụ họp ở ngoài trời.”
Mặt của Hứa Huệ Chanh đã trắng bệch, cô nghi ngờ tên đàn ông này cố ý. Chỗ này bốn bề trống trải, mà ban đêm trời càng lạnh lẽo hơn, quần áo của cô quả thực chẳng thể chống đỡ. Cô nửa nói đùa, “Kiều tiên sinh, có thể để cho em ấm lên một chút không?”
“Anh thích ngắm đùi của con gái.” Tay của gã sờ sờ lên đùi của cô, “Nếu như anh không thích rồi, vậy thì phải trừ tiền.”
Cô đành phải cười gượng.
Giọng nói của Kiều Lăng càng trầm thấp hơn, “Cứ trừ rồi trừ, sẽ trừ sạch hết.”
Hứa Huệ Chanh cho dù có vạn bất đắc dĩ thì cũng phải cố nặn ra nụ cười cầu hòa. Đừng nói ba ngày, chỉ cần thời tiết đại hàn như vậy, có khi ngay cả một đêm cô cũng không chịu đựng được.
Nơi tụ họp là một quảng trường nhỏ, ánh đèn rực rỡ, khung cảnh bố trí cực kỳ lộng lẫy. Lúc hai người đến thì thời gian vẫn còn sớm, chỉ có ba, bốn người ở đó.
Kiều Lăng đi lên trước chào hỏi bọn họ, hàn huyên cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh cúi đầu co rút cơ thể, cắn răng chống cự giá lạnh.
Qua một lúc, có một người đàn ông đi về phía bọn họ, Kiều Lăng gọi một tiếng, “Chung Định.”
Ma xui quỷ khiến, Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn qua, sau đó cả người cô đều giật mình run bắn.