Hứa Huệ Chanh mở cửa, thò đầu ra ngoài, nhìn thấy cô Giáp và cô Ất ngồi ở chiếc ghế sofa nhỏ nơi không xa, đang hút thuốc nói chuyện.
Hai người họ nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, lại áp sát nhau không biết nói chuyện gì, cô Giáp hơi thoáng hiện lên vẻ đắc ý.
Hứa Huệ Chanh đột nhiên hướng vào trong phòng, nũng nịu kêu lên, “Oan gia.” Âm lượng của câu nói này khá lớn, đủ lớn để khiến cho vẻ mặt của Giáp và Ất biến chuyển rất khó thấy được.
Lúc đó, Chung Định đang tính cầm điếu thuốc kia lên, tay đã chạm được vào thuốc, nhưng lại cầm không vững. Điếu thuốc đang cháy trượt xuống mặt tủ, làn khói thuốc mỏng mảnh lượn lờ vấn vít.
“Đợi em về rồi chiến tiếp, nha.” Hứa Huệ Chanh nói xong liền đóng cửa. May mà hắn đứng đấu lưng lại với cô, không thì cô cũng chẳng có gan mà kêu như thế.
Cô trở về phòng của mình, hấp tấp gột rửa gương mặt của mình, thu dọn bộ đồ ngủ, rồi lại đi ra.
Diện tích của ngôi biệt thự này thật khoa trương, số phòng trong một tầng lầu có đến tận mấy gian. Phòng của cô và Chung Định cách nhau khá xa, gian phòng của hắn ở hướng Đông Nam, còn của cô thì ở hướng Tây Bắc. Đám công tử hôm nay đến đều tự do chọn phòng, khá là phân tán. Còn có mấy người ở tầng dưới.
Nhưng mà, tên công tử Giáp nhìn thấy gương mặt thật của cô, đang ở lầu ba.
Ở hành lang, Hứa Huệ Chanh đụng phải gã đang đi thẳng về phía mình, liền vội vàng cúi thấp đầu xuống, cô còn cố ý nâng cao túi quần áo trong lòng mình, nhờ thế để che nấp.
Bước chân của công tử Giáp loạng choạng, lúc nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, gã cảm thấy cô hơi quen mặt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu. Gã ngẩng đầu lên, “Cô ____”
Cô tránh qua bên cạnh, bắt đầu chạy bước nhỏ về phía trước. Cô không hề quên, người đàn ông này chính là thành viên trong đám bầy-đàn mà Chung Định đã nói.
Công tử Giáp càng cảm thấy kỳ quái, theo bản năng, gã đuổi theo cô.
Hứa Huệ Chanh nhất thời hiểu rằng phản ứng của mình đã quá lố, nhưng dù sao cũng đã chạy rồi, chỉ có thể tiếp tục thôi. Cô dừng bước trước cửa phòng Chung Định, gấp gáp gõ cửa.
Chung Định nhanh chóng ra mở cửa, nhưng sắc mặt lại không được tốt lắm.
Công tử Giáp nhìn thấy nơi Hứa Huệ Chanh dừng lại, mới tỉnh ngộ ra được cô là ai. Những lời của Chung Định vào ban chiều, gã ta có loáng thoáng biết được. Chỉ là gã cũng không còn nhớ được bao nhiêu dáng vẻ của quán quân, tự nhiên liền vơi đi hứng thú.
Công tử Giáp dừng bước ở chỗ ngoặt.
Đám người bọn họ chơi bời càn quấy, nhưng cũng không thể nào hăng bằng Chung Định.
Công tử Giáp thật sự rất hiếu kỳ, tại sao cô hoa khôi đó lại đồng ý kề cận Chung Định.
Đương nhiên, gã cũng chưa từng thấy Chung Định quan tâm đặc biệt đến người khác phái. Đám bạn ăn chơi đàm đúm bọn họ, tốt xấu gì cũng chơi từ những năm tháng còn hồn nhiên trong sáng tới giờ, những cảm xúc tốt đẹp dù sao vẫn còn lại một chút.
Nhưng Chung Định thì lại không vậy. Hắn chưa từng có qua mối tình chính thức nào. Dường như hắn đã sớm biết, tương lai của bản thân và lợi ích của Chung gia bị móc chặt vào nhau.
Mà cũng có thể, hắn cũng đã từng có khoảnh khắc rung động, chỉ là chưa từng để lộ ra ngoài.
—-
Hứa Huệ Chanh bước vào phòng, đóng cửa lại, đặt túi quần áo trên tay mình xuống.
Chung Định thấy cô hơi thở dốc, lạnh nhạt hỏi, “Cô ở hành lang thở dốc cho ai xem?”
“Không… tôi là chạy đến đây.” Cô vội vàng giải thích.
Hắn giễu cợt, “Nên vận động rồi nhỉ.”
Hứa Huệ Chanh nghe vào trong tai, cảm thấy càng giống như “Nên giết thịt rồi nhỉ.” Đầu cô cúi xuống càng thấp, “Đụng phải bạn của anh, anh ta uống rượu, nên tôi chạy.”
Chung Định liếc xéo cô một cái, “Đứa bạn nào?”
“Chính là người tối hôm đó, sờ đùi tôi.” Cô vốn có chứng mù mặt, nhưng bên má phải của gã cậu ấm kia có một nốt ruồi to màu đen, cực kỳ dễ nhận ra, cho nên cô mới nhớ.
“Tối hôm nào?” Giọng điệu của câu nói này lại càng lạnh.
Hứa Huệ Chanh trầm mặc, mấy giây sau mới nhắc nhở, “Chính là cái hôm tôi nôn lên người anh…” Chỉ là vừa hồi tưởng như vậy, cô liền nhớ ra, lúc đó Chung Định đang ở trong nhà vệ sinh làm cái chuyện kia với cô bạn gái của hắn.
Nói như thế, chính là nói rõ, hắn thật sự là vẫn “được”.
Vẻ mặt của Chung Định vẫn chưa thả lỏng, “Ban nãy nó động tay động chân với cô?”
Cô lắc đầu, “Tôi sợ anh ta uống say quên mất lời anh nói.”
“Cô thật biết tìm chỗ để dựa đấy.” Hắn liếc nhìn túi đồ trong người cô, “Tự đi chà rửa sạch sẽ rồi ra đây.”
Hứa Huệ Chanh đáp một tiếng. Cô tắm rửa xong bước ra ngoài, nhìn thấy Chung Định đang tựa vào giường vọc máy tính, cô không khỏi nổi lên loại cảm giác yên tâm. Cô chưa từng ở chung với ai tự nhiên như thế này, dường như hai người bọn họ, trước kia cũng sinh hoạt như thế này đây.
Cô sờ sờ tóc của mình, không bị dính ướt. “Chung tiên sinh, tôi có thể ngủ trên sofa.” Cô vốn không muốn thật sự ngủ trên giường của hắn.
Chung Định nghe thế, ánh mắt vẫn chăm chú dán lên màn hình, miệng nói, “Không có dư chăn.”
“Anh không nói sớm, tôi có thể ôm chăn qua đây.”
“Cô đến chỗ tôi đây để cắm trại à? Vậy sao không tự đem lều đến?”
Cô bị hắn hung dữ như vậy, lại nghẹn họng.
“Muốn chọn ngủ ở đâu tùy cô. Mặt đất diện tích lớn, ngủ ở dưới đất càng thoải mái.” Hắn tắt máy tính, tiện tay ném lên tủ đầu giường ở bên cạnh, sau đó thì tắt hết tất cả công tắc đèn.
Trong phòng tối hù.
Hứa Huệ Chanh đứng ở giữa phòng, nhìn về phía giường. Cô cẩn thận suy nghĩ lời nói của Chung Định, sau đó nhè nhẹ kêu lên, “Chung tiên sinh…”
Hắn hừ cũng lười hừ một tiếng.
“Chung tiên sinh… tôi có thể mượn giường của anh một đêm…”