Vân Mạn Mạn nghi hoắc dừng bước. Ai đang kêu nàng vậy?
Phi!
Không đúng, là ai đang mắng nàng!
Không đúng, âm thanh này từ đâu tới?
Nàng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một khối màu trắng ở ngay phía trước mình.
Nó đang lap thẳng về phía mặt mình như thế muốn hủy dung của nàng.
Trong lòng Vân Mạn Mạn thoáng rùng mình.
Cổ đại chỗ nào cũng có nguy hiểm!
Vân Mạn Mạn vội vàng cầm lấy cây đao trong tay muốn ngăn lại, nhưng vật thể kia đã trực tiếp chui vào tay nàng.
Trong lòng nàng thầm cả kinh nhìn một đóa hoa sen bất ngờ xuất hiện trên cổ tay mình, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
Ngay sau đó có một âm thanh vang lên trong đầu nàng: “Tra nữ, đừng sợ, ta chỉ muốn làm bạn với ngươi!”
Vân Mạn Mạn bị âm thanh trong đầu dọa sợ. Đôi mắt màu tím lạnh lùng thoáng qua tia sát khí.
“Ngươi là vật gì? Ngươi muốn khống chế ta? Có từng hỏi xem ta có đồng ý hay chưa không!”
Vật thể kia lại lần nữa bay ra, âm thanh lúc ẩn lúc hiện còn mang theo một chút vui vẻ,
Vân Mạn Mạn rũ mắt phát hiện ấn ký vẫn ở trên cổ tay nàng như cũ.
“Tra nữ, ta sẽ không khống chế ngươi, cũng sẽ không làm tổn thương ngươi. Ngươi cứ coi như ta là không gian bổ sung của ngươi, ta sẽ giúp đỡ cho ngươi rất nhiều thứ!”
“Không gian bổ sung? Ngươi có kho chữa bệnh hay kho vũ khí? Hay là có đồ ăn không hết, dùng không xong?”
Vật thể màu trắng vặn mình thành một cái bánh quai chèo lớn, có chút tự tin mở miệng:
“Cái này bây giờ ta chưa làm được, nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý phối hợp, ta sẽ mau chóng giúp ngươi thực hiện!”
Vân Mạn Mạn hừ một tiếng, đôi mắt hơi híp lại. Biết ngay là sẽ chẳng có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, hôm nay ông trời đã dốc hết sức để làm khó một người như nàng rồi.
“Bây giờ năng lượng ta không đủ, cần ngươi giết người để ta hấp thu oán niệm. Chờ sau khi ta thăng cấp chẳng những có khen thưởng còn có thể dùng tích phân đổi đồ mà ngươi muốn, sao nào? Rất đơn giản nhỉ?”
Vân Mạn Mạn có chút khiếp sợ nói: “Ngươi mau câm miệng, ta không phải sát nhân cuồng loạn, ngươi tìm lầm người rồi!”
“Ai nha, thực ra không nhất định phải giết người, đánh người, mắng người cũng được!”
Vân Mạn Mạn vừa khiếp sợ vừa cạn lời. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
“Rốt cuộc ngươi là thứ gì? Sao lại không làm gì tốt cho con người?”