Nhìn nam tử mặc bạch y trước mắt, Vân Mạn Mạn cảm thấy thần chí mình càng lúc càng hỗn loạn, không khỏi nhẹ giọng nỉ non:
“Màu lam thật xinh đẹp!”
Nàng còn tưởng màu mắt mình đã là đẹp nhất.
Không ngờ!
Thế gian này còn có màu mắt đẹp hơn. Thứ này nếu móc ra làm thành vật trang sức mang theo bên mình có thể coi như một niềm vui lớn trong cuộc đời.
Trong mắt nam tử bạch y thoáng qua tia kinh ngạc. Hắn ngạc nhiên nhận ra.
Nữ tử này không những không sợ đôi mắt của hắn mà còn muốn móc ra để gìn giữ nó?
Vân Mạn Mạn lắc đầu óc đang mê mang, trong lòng hiện rõ một câu!
“Đây là giải dược, uống đi!”
Bạch y nam tử nhìn thiếu nữ đang định lao về phía mình, trong tay ngưng tụ nội lực trực tiếp đánh ra.
Vân Mạn Mạn cảm giác được nguy hiểm, cắn răng né tránh.
Nàng ngước nhìn nam tử trước mặt, trong mắt thoáng qua vài phần đau đớn. Đáy mắt nàng một mảng lạnh lẽo, giọng điệu cũng lạnh lùng như băng.
“Hoặc là thuận theo ta, hoặc là mau cút đi.”
Bạch y nam tử nhìn đôi mắt mơ màng của cô gái, nội lực ngưng tụ trong tay cũng bất giác tiêu tán.
Hắn tiến về phía trước nắm lấy cánh tay Vân Mạn Mạn, trong giọng điệu mang theo vài phần nóng nảy khó lòng phát giác.
“Đây là do ngươi tự chuốc lấy!”
Vân Mạn Mạn chỉ cảm thấy mình tới gần một nguồn nhiệt kỳ lạ nhưng lại có thể giảm bớt cơn nóng trong cơ thể.
Một tiếng ầm, đao kiếm đồng thời rơi xuống đất.
Da thịt chạm nhau, trái tim hai người lập tức tê dại.
Bộ y phục tơ tằm màu trắng rơi xuống đất, trong sơn động truyền ra những âm thanh rung động lòng người.
…
Mặt trời dần dần lặn xuống.
Nam tử trong sơn động chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt màu lam vẫn còn có chút mê mang, đã lâu rồi hắn chưa ngủ ngon như vậy.
Thậm chí trong phút chốc hắn còn không biết mình đang ở đâu. Hắn vừa định xoay người ngồi dậy.
Trong đầu đã hiện lên hình ảnh kiều diễm lúc trước. Trong đôi mắt màu lam có vài phần khó tin.
Cơ thể hắn lập tức cứng đờ, sau đó quay qua nhìn về phía người bên cạnh.
??? Người đâu?
Bên cạnh trống không chẳng có gì. Hắn vươn tay nhéo huyệt Thái Dương, nếu không phải vẫn cảm giác được hắn còn tưởng mọi thứ chỉ là một giấc mộng.
“Chẳng lẽ… chạy trốn rồi?”
Hắn đứng dậy mặc lại quần áo chỉnh tề. Khi nhìn thấy bạch y trên mặt đất, trên khuôn mặt đẹp thoáng đỏ ửng, trong đôi mắt màu lam lạnh lẽo hiện lên một cảm xúc kỳ lạ.