“Được được, cô nương nhìn sang bên này đi, đây là vải bông tinh tế nhất của tiệm chúng ta, rất thích hợp để làm đồ lót đó. Chỉ cần một cuộn là có thể làm đồ lót cho tất cả mọi người trong nhà rồi, còn màu sắc của mấy cuộn vải bố này ai cũng có thể mặc được, cực kỳ bền lại có thể chịu được ma sát. Cô nương thấy sao? Nếu như không hài lòng thì ta cũng có thể đề cử mấy loại khác.”
Vân Mạn Mạn sờ thử một cái thì nhận ra cảm giác không thể nào so được với ở hiện đại, thế nhưng so với y phục khi nàng xuyên đến thì quả thực xúc cảm thoải mái hơn rất nhiều, vải bố cũng rất thích hợp để nàng có thể lên rừng săn thú.
Nhìn sang lại thấy sự hài lòng trong ánh mắt của Chu thị nên Vân Mạn Mạn cũng trực tiếp mở miệng: “Vải bông và vải bố mỗi người hai cuộn, giúp ta cột chúng lại nữa, phiền toái ngươi rồi.”
Trên khuôn mặt thật thà của tiểu nhị chợt đỏ ửng, vóc người cô nương này vừa đẹp mắt mà cách nói chuyện với cậu ta lại khách khí đến như vậy.
Tiểu nhị vừa suy nghĩ trong lòng vừa nhanh nhẹn bọc mấy cuộn vải lại, trên mặt là một nụ cười đầy cung kính.
“Cô nương, bốn cuộn vải đã bọc xong rồi, vải bông một trăm văn tiền một cuộn, vải bố bảy mươi văn tiền một cuộn, tổng là ba trăm bốn mươi văn tiền.”
Vân Mạn Mạn trả xong thì lại đi ngay tới lương điếm* và tiệm bán thịt, tiệm bán rau củ và cả bách hóa điếm, toàn bộ bạc trên người đều tiêu vào đồ ăn thức uống và đồ dùng quan trọng.
*Lương điếm: tiệm bán lương thực (gạo, bột mì,...)
Cuối cùng Vân Mạn Mạn lại tới thư điếm* mua sách thích hợp để hai đệ đệ học tập, lại tới tiệm rèn để làm một bộ ngân châm.
*Thư điếm: tiệm sách.
Trên đường trở về Vân Mạn Mạn lại cõng Chu thị, ba người đi đằng sau lưng thì xách đồ.
Mặc dù đồ vừa nhiều lại vừa nặng, thế nhưng trên khuôn mặt mỗi người đều đong đầy nụ cười.
Vân Mạn Mạn nhìn vẻ mặt ba người bọn họ, dù có toát hết mồ hôi lại còn thở hồng hộc nhưng vẫn ôm chặt đồ trong lồng ngực.
Nàng đột nhiên quay người lại, lấy vải vóc và thịt heo từ trên người bọn họ rồi cột vào trước người mình.
Sau đó chẳng để cho ba người bọn họ có cơ hội mở miệng nói chuyện, nàng đã trực tiếp thúc giục.
“Đi nhanh lên một chút, nếu như chúng ta về muộn rồi thịt hỏng thì làm thế nào?”