Hai đệ đệ năm nay mười tuổi, đứa lớn tên Vân Trạch Vũ, đứa nhỏ tên Vân Trạch Nhân, nghĩ đến chuyện mình sắp được gặp bọn chúng khiến Vân Mạn Mạn cũng phải chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
Hai đứa đệ đệ cũng vì nuôi gia đình nên mới sớm như vậy đã ra ngoài đi làm thuê.
Vốn dĩ một đứa trẻ mười tuổi nên được tiếp nhận giáo dục chứ không phải chịu khổ như vậy, nghĩ tới đây nàng lại không nhịn được mà tăng nhanh bước chân lên mấy phần.
Nhìn tiểu viện nhỏ trước mặt, trên khuôn mặt Vân phụ và Chu thị đều là vẻ vui sướng, quả thật bọn họ đã lâu rồi không được gặp lại các con.
Lúc này Vân Mạn Mạn cũng đặt Chu thị xuống, thấy Vân phụ đã đỡ được Chu thị rồi thì mới buông ra: “Cha nương, hai người đừng gấp quá, chúng ta sắp được gặp mấy đệ đệ rồi, giờ con sẽ đi gõ cửa ngay đây.”
Nói rồi Vân Mạn Mạn tiến lên mấy bước nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa, thế nhưng chưa kịp làm gì thì đột nhiên nghe được giọng nói chanh chua cay nghiệt của một phụ nhân phát ra từ bên trong tiểu viện.
Vân phụ và Chu thị đứng đằng sau lưng nàng cũng nghe được rất rõ.
“Hai đứa phế vật các ngươi mỗi ngày ăn của ta một bữa cơm, Vân Trạch Vũ, ngươi mau mang y phục của lão nương đi giặt đi, đây là y phục mới của ta đó, mới mặc có một lần thôi nên ngươi liệu hồn mà giặt cho cẩn thận. Còn Vân Trạch Nhân, ngươi mang cái bô của lão nương tối hôm qua ra rửa cho sạch sẽ đi, làm mà không tốt thì nửa cái màn thầu buổi tối các ngươi đừng cơ mơ mà được ăn, lão nương có cho heo ăn cũng không cho các ngươi ăn, dù sao ăn nhiều quá cũng quá mức lãng phí.”
Ngay sau đó lại vang lên giọng nói của một nam nhân trung niên, Vân Mạn Mạn biết đây chính là sư phụ họ Thẩm dạy hai đệ đệ cách làm gạch.
“Được rồi được rồi, mới sáng sớm ra mà đã ồn ào chuyện gì không biết, tới đây mang cái bô của ta đi rửa luôn đi, cái này một ngày mà không rửa đi thì thể nào cũng có mùi lạ cho xem.”
“Hừ, lão nương cho bọn chúng cái ăn, cho bọn chúng chỗ ở, mỗi tháng còn phát cho bọn chúng bạc tiêu hàng tháng, nếu như bọn chúng không vui vẻ mà đi làm mấy chuyện này thì kể cả người nhà bọn chúng có đến đây thì lão nương cũng không sợ đâu, chẳng lẽ bọn họ lại dám mang hai cái đứa phế vật này về nhà sao?”