“Mạn Mạn, hôm nay con đã tiêu hao sức lực nhiều như vậy nên chắc con cũng đói rồi, ăn chút đồ của cha đi, cha chưa đói đâu! Nương con đã ăn rồi, con mau ăn đi.”
Vân Mạn Mạn nhìn cái bát bên cạnh Vân phụ không có một hạt cơm nào trong đó, nàng khẽ thở dài rồi trực tiếp đổi hai cái bát với nhau, sau đó lại uống sạch cái bát không có hạt gạo nào của cha mình.
“Cha ăn đi, con no rồi.”
“Mạn Mạn, cất số tiền này đi nhanh lên, nhanh nhanh cất nó đi, đừng để cho ai nhìn thấy.”
Vân Mạn Mạn đẩy mấy đồng bạc sang chỗ khác.
“Con không thích bạc, cha cứ cầm lấy mà dùng rồi chi tiêu các thứ trong nhà đi.”
Vân phụ nghe lời nói của Vân Mạn Mạn thì kinh ngạc đến ngây người.
Cái này…Còn có người không thích bạc sao?
Chắc chắn đó là lời an ủi của nữ nhi ông, nhìn nàng bước vào phòng, đôi mắt ông lại lần nữa ửng đỏ.
Quả là một đứa bé ngoan!
“Ục ục…Ục…”
Vân Mạn Mạn nằm trên giường đất ngán ngẩm, mùi thuốc lá đặc trưng của giường đất khiến nàng nhíu chặt mày lại.
Vân Mạn Mạn nhìn chiếc màn thầu trắng xuất hiện trên tay mình, nàng đột nhiên mới nhớ ra mình vẫn còn có ngoại lệ!
“Hôm nay ta đã giết rất nhiều người, hẳn là có rất nhiều tích phân đúng không, ngươi mau đổi cho ta năm cân* gạo, năm cân bột mì, năm cân thịt bò, năm cân…?”
*Cân: = 1/2kg VN.
“Dừng lại, dừng lại, dừng lại! Tra nữ, ngươi im miệng đi!”
Vân Mạn Mạn nhíu mày, gằn giọng: “Im miệng, sau này không được phép gọi ta như vậy!”
“Ồ…Vậy ta gọi ngươi là gì bây giờ?”
Vân Mạn Mạn xoa cằm, hồi lâu sau mới thấy khóe miệng nàng hơi nhếch lên, sâu xa nói: “Gọi ta là chủ tử!”
Oán Khí vội vàng co lại thành một quả bóng rồi trốn vào trong góc: “Cảnh báo, cảnh báo, ta có lý do để nghi ngờ ngươi có sở thích đặc biệt đấy!”
Vân Mạn Mạn trợn mắt, nhanh chóng thúc giục: “Mau đổi cho ta nhanh lên, hiện tại ta đang cần gấp.”
…
Điều nàng sợ nhất bây giờ chính là là sự im lặng đột ngột!
“Chết tiệt, có phải ngươi không có tích phân đúng không hả?”