Từ đêm đó trở đi, Tiểu ma vương bắt đầu bước vào trạng thái cảnh giác toàn diện. Mai Côi và Thẩm Phi cùng học một lớp, bình thường cùng đi học là chuyện khiến Tiểu ma vương cực kì bất an. Vì thế cậu dày mặt đòi Mặc Ngôn giúp mình trông chừng rùa con, hơn nữa nghiêm cấm để cho Thẩm Phi thân cận với cô bé quá.
Kết quả Mặc Ngôn vứt lại cho cậu một câu:
- Không rảnh
Sau đó đuổi cậu đi. Tuy rằng Mặc Ngôn quả thực không làm việc đàng hoàng, cũng giống Nghiêm Cẩn luôn không chuyên tâm học hành như tính ra, thời gian ở trường còn nhiều hơn Nghiêm Cẩn nhiều. Giờ lại nói không rảnh, tình nghĩa huynh đệ vứt đâu rồi?
Tiểu ma vương suy nghĩ một lượt, phát hiện chẳng có ai đáng tin, chỉ có thể tự dựa vào chính mình. Cậu bắt đầu ân cần dạy dỗ Mai Côi, còn thực sự nghiêm túc dạy dỗ Mai Côi nên làm thế nào để từ chối Thẩm Phi. Cũng may Mai Côi cũng tỏ rõ suy nghĩ, cô bé tuyệt đối sẽ không yêu đương, điều này khiến Nghiêm Cẩn coi như cũng được uống chút thuốc an thần
Nhưng tuyệt đối sẽ không yêu đương lại cũng khiến Nghiêm Cẩn rất buồn, cái này có phải là mình cũng không có cơ hội? Nhưng nghĩ lại, trước cứ phải giải quyết Thẩm Phi rồi mới tính được.
Chuyện tình cảm cần cân nhắc, công việc nghiêm túc cũng phải tiếp tục. Đã có kết quả báo cáo từ nhà tù Tiểu Phương từng bị giam, Tiểu Phương và người đàn bà từng uy hiếp cô ta đều là phạm nhân bị giam. Người đàn bà kia tên là Trần Bình
- Trần Bình phạm tội lừa bán trẻ con, bị kết án 9 năm, kết quả Trần Bình kia như bị thần kinh vậy, ở tòa án cướp lấy súng của cảnh sát định uy hiếp chánh án vì thế bị phạt thêm năm năm. Nhưng sau khi vào tù, cô ta lại rất ngoan ngoãn, biểu hiện rất tốt. Tiểu Phương ra tù rồi, Trần Bình cũng xin được ân xá mà cùng ra. Vì thế hai người chân trước chân sau ra tù.
Tiểu Mễ của thần tộc đi điều tra mang tư liệu về báo
- Tội lừa bán trẻ con?
Điều này khiến Nghiêm Cẩn rất bất ngờ
- Đúng, là bị bắt khi đang giao dịch, là lần đầu tiên phạm tội, thủ đoạn cũng chẳng cao minh nên để lại rất nhiều manh mối. Vì thế bị cảnh sát bắt tại trận, đứa nhỏ cũng không sao, được cứu về rất an toàn. Xem trong ghi chép khẩu cung, Trần Bình cũng không tệ với đứa bé kia, đứa bé kia được cứu về rồi mà còn không biết mình suýt bị bán, còn tưởng là Trần Bình đưa mình đi chơi.
Dẫn đứa trẻ đi chơi một vòng rồi bị phạt 9 năm, sau đó lại như ngại ít mà ở tòa án gây rối nên bị phạt thêm 5 năm. Trần Bình này rốt cuộc là có vấn đề gì? Nghiêm Cẩn cảm thấy phương diện này rất cổ quái
Cậu tiếp tục tra xét Trần Bình kia, tư liệu sạch sẽ khiến người ta kinh hãi nhưng cũng giống hệt mẹ của rùa con, không ghi lại bất kì điều gì. Trên thực tế, tư liệu trước khi bị giam của Trần Bình rất đơn giản, sau khi ra tù thì cũng như hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
Nghiêm Cẩn cảm thấy trực giác của Mai Côi có lẽ thực sự là đúng. Trần Bình kia chính là mẹ của rùa con. Ý nghĩ vừa nảy ra, cậu như được khai thông, khó trách hơn 10 năm qua bọn họ vẫn không tìm thấy cô ấy. Ngoài việc phẫu thuật chỉnh hình, thay đổi thân phận, cô ấy còn tự đẩy mình vào lao tù. Mọi người ở bên ngoài tìm kiếm tung tích của cô ấy còn cô ấy lại chọn một nơi vừa nguy hiểm lại vừa an toàn mà né tránh. Quả thực là rất cao minh.
Nhưng vì sao cô ấy lại muốn ra tù? Vì để giết chết Tiểu Phương? Vì sao phải giết Tiểu Phương? Việc này sao có thể để liên lụy đến Tần Nam?
Mặt khác, cô ấy sao có thể giết chết Tần Nam được? Nếu Trần Bình thực sự là mẹ Mai Côi thì cô ấy cũng chỉ là một tâm ngữ giả, mà Tần Nam là vô ảnh giả, cho dù Tần Nam có không trốn thoát được sự đuổi bắt của tâm ngữ giả thì chỉ cần đánh nhau tay không, Trần Bình chắc gì đã là đối thủ của Tần Nam. Hơn nữa hung khí giết người lại là chiếc ống dẫn to như vậy, Trần Bình sao có thể cầm nó mà ném Tần Nam được? Rồi làm sao mà nhét Tiểu Phương vào đó rồi lại gắn ống dẫn về? Dựa vào việc giấu Tiểu Phương đã chứng tỏ là cô ấy không muốn Tiểu Phương chết nhưng nếu đã uy hiếp là sẽ giết cô ta thì sao lại giết người khác chứ không phải cô ta?
Quan trọng nhất là, dấu vết tại hiện trường sao có thể sạch sẽ như vậy? Tro bụi bám dày như chưa ai bước qua, trên ống dẫn lớn đó cũng không có dấu vân tay, thậm chí trên người Tần Nam và Tiểu Phương cũng không hề thấy vết thương do chống cự, xô đẩy. Mọi thứ này đều không giống như là Trần Bình có thể làm
Chẳng lẽ hung thủ có thân phận khác?
Nghiêm Cẩn tham gia buổi họp, nghe điều tra viên và nhân viên của hiệp hội siêu năng lực đang phân tích vụ án mạng này. Vụ án mạng này, Nghiêm Cẩn có suy nghĩ của chính mình, Trần Bình dùng mọi cách để né tránh bác sĩ X, ngoài không muốn năng lực của mình bị lợi dụng thì chắc chắn còn một nguyên nhân lớn nữa chính là cô ấy muốn bảo vệ rùa con. Cũng như Lỗ Cầm, sau khi gặp rùa con thì lập tức tự sát, hai người hẳn đều là vì bảo vệ rùa con. Mà Tiểu Phương từng làm bảo mẫu của rùa con, có lẽ Trần Bình tìm được trong suy nghĩ của Tiểu Phương mà biết, vì để giết người diệt khẩu nên mới ra tay.
Nếu là như vậy thì kẻ tòng phạm kia không giết chết Tiểu Phương mà giữ cô ta lại, đó mới chính là người muốn tìm ra tin tức tình báo.
Nghiêm Cẩn lặng lẽ nhìn quanh nhân viên tham gia hội nghị một lượt. Ngồi ở đây tất cả đều là những nhân viên cao cấp của công ty và lãnh đạo của hiệp hội siêu năng lực và điều tra viên. Nếu thực sự là nội gián, rất có thể đang an vị ngay trong phòng họp này.
Nếu cậu đoán không nhầm, bác sĩ X kia hẳn còn không biết đến sự tồn tại của rùa con nên nhiều năm qua vẫn chỉ đi tìm mẹ chứ không hề biết đến rùa con.
Tổ điểu tra công khai những manh mối nhưng không bao gồm Trần Bình cho nên mọi người đều phỏng đoán là Tần Nam hoặc Tiểu Phương. Tư liệu của Tiểu Phương bị tra ra rất rõ ràng, thậm chí chuyện từng làm bảo mẫu cho Mai Côi rồi bị đuổi việc cũng được nhắc đến. Mọi người đều không đoán ra nổi một người phụ nữ như vậy thì có liên quan gì đến Tần Nam được. Bất luận là thân thế hay bối cảnh, hoàn cảnh sống, quan hệ xã hội đều chẳng liên quan gì đến nhau.
Hạ Bồi cúi đầu, lặng lẽ nhớ hết mọi thứ. Từ lần trước liên hệ với Hùng Đông Bình, cậu rõ ràng đã thay đổi, không còn vẻ tự ti khiến người ta chán ghét nữa. Nghiêm Cẩn biết lúc này cậu ta nhất định đang cố gắng nghe lén suy nghĩ của mọi người. Đáng tiếc Hạ Bồi không biết, lúc này rùa con đã ngồi trong văn phòng của Nghiêm Cẩn mà nghe lén hết suy nghĩ của mọi người
Cuộc họp thực sự rất dài, kết quả đúng như Nghiêm Cẩn đoán, không chút tiến triển. Hạ Bồi cũng không tìm được tin tức gì có ích mà Mai Côi cũng vậy.
Nghiêm Cẩn quay về văn phòng, thấy Mai Côi lắc đầu nhìn mình thì hiểu cô bé cũng chẳng tìm được tin gì như mình. Nghiêm Cẩn vuốt đầu Mai Côi:
- Đừng vội, nhất định sẽ có ngày có đột phá.
- Em tìm kiếm hết suy nghĩ của mọi người trong viện rồi, dường như cũng chẳng có gì đặc biệt, không có ai biết gì về nguyên nhân cái chết của Tiểu Phương hết. Mai Côi báo cáo
Nghiêm Cẩn sửng sốt:
- Bệnh viện xa như vậy, em ngồi đây tìm?
Phía bên bệnh viện, cậu từng nghĩ có phải là Trần Bình muốn giết Tiểu Phương mà bị người ngăn cản nên mới đuổi tới bệnh viện mà tìm giết không. Nhưng hiện trường và bênh viện đều như nhau, Trần Bình không thể động thủ được. Đầu tiên là camera theo dõi của bệnh viện không hề có bóng dáng Trần Bình. Hơn nữa mỗi lần có người vào, người bảo vệ cũng đều nghiêm mật giám sát bọn họ, đợi mọi người rời đi rồi lại đóng cửa nên việc Tiểu Phương chết cũng giống như Tần Nam vậy, rất li kì
Mai Côi ngồi trên ghế xoay của Nghiêm Cẩn, hai chân đá đá mà đáp:
- Vâng ạ, em vừa nãy ngồi ở đây thấy chán nên tìm kiếm
Đã qua lâu như vậy, tuy rằng cô bé đã cam đoan sẽ không chấp nhận Thẩm Phi, đương nhiên là như Nghiêm Cẩn nói, không thể để Thẩm Phi mê hoặc được nhưng Nghiêm Cẩn vẫn giám sát cô nhóc rất nghiêm mật. Lúc không có lớp thì sẽ dẫn Mai Côi ra ngoài tìm manh mối hoặc dẫn Mai Côi đến công ty làm bài tập.
Thực ra Mai Côi cũng có một bí mật nhỏ, bí mật không thể để anh biết đến được. Cô bé không chịu chấp nhận Thẩm Phi không phải vì mình là tâm ngữ giả mà quan trọng nhất, cô bé đã có người trong lòng.
Nghiêm Cẩn nhìn cô bé chiếm chỗ nhưng cũng không đuổi Mai Côi đi, tự bê laptop ra sô pha ngồi, còn dặn dò Mai Côi làm bài tập cho xong. Hai người ai làm việc nấy, văn phòng trở nên an tĩnh lại
Hai tháng này Nghiêm Cẩn bận đến choáng váng, vừa phải canh phòng rùa con không cho người khác cướp đi vừa phải theo dõi vụ án, mau chóng tìm ra bác sĩ X mấy ngày gần đây còn xả ra việc, cậu cả ngày ngủ chẳng được đến mấy tiếng. Giờ nhìn nhìn tài liệu một chút mà đã ngủ gật trên ghế sô pha. Mai Côi làm xong bài tập, nhìn đồng hồ, thấy đã đến lúc nên về nhà. Cô bé đi đến sô pha, định đánh thức Nghiêm Cẩn nhưng thấy cậu đang ngủ mà vẫn cau mày, có vẻ rất mệt mỏi.
Mai Côi nhất thời mềm lòng, không nỡ đánh thức Nghiêm Cẩn. Cô bé lẳng lặng ngồi ở bên nhìn cậu. Lông mi Nghiêm Cẩn vừa đen vừa dài, Mai Côi biết ánh mắt Nghiêm Cẩn rất sáng, rất có tinh thần. Mũi Nghiêm Cẩn cũng rất thẳng rất cao, miệng không dày cũng chẳng mỏng. Mai Côi nhíu mày, khó trách văn của mình chẳng bao giờ được điểm cao, thì ra vốn từ của mình thực sự quá ít ỏi, không thể nghĩ ra được những từ ngữ hay để tả về anh Nghiêm Cẩn.
Mai Côi nhìn cậu một hồi, cuối cùng vẫn bỏ qua việc tìm từ nghĩ, dù sao anh Nghiêm Cẩn của mình là tuấn tú nhất là được rồi
Mai Côi ngồi lâu chân cũng có chút tê, cô bé khẽ gọi:
- Anh ơi, dậy đi
Nghiêm Cẩn không hề động đậy, Mai Côi ở rất gần cậu, bỗng nhiên nghĩ, hình như đã lâu rồi mình không thơm anh, từ lần sinh nhật của anh hai người cãi cọ, anh đã không còn bát nháo bắt mình thơm anh nữa rồi
Mai Côi đột nhiên cảm thấy thật buồn bã, anh đã có bạn gái, sau này anh sẽ cùng người khác kết hôn sinh con, mà cô bé sẽ phải lặng lẽ chôn vùi tình cảm, lặng lẽ mà sống.
Đúng vậy, Mai Côi chắc chắn rằng mình thích anh Nghiêm Cẩn. Ngày đó sau khi làm tổn thương Nghiêm Cẩn khiến cậu bỏ nhà mà đi, cô bé đã nghĩ rất lâu xem tại sao mình lại thấy buồn khổ như vậy. Có một ngày, Mai Côi bỗng nhiên nghĩ thông, nhưng lúc đó Nghiêm Cẩn đã cách mình quá xa. Thì ra, Mai Côi thích Nghiêm Cẩn, nhưng cô bé chỉ có thể cất giấu tình cảm đó tận sâu đáy lòng
Cô bé đã làm Nghiêm Cẩn bị tổn thương, Mai Côi từng hạnh phúc như vậy, Nghiêm Cẩn đã từng có suy nghĩ yêu mình nhưng mình lại tự tay phá nát. Mình quả nhiên là trời sinh ngu ngốc. Mình làm tổn thương tình cảm của anh Nghiêm Cẩn, lại tự tay đẩy anh đến với người khác. Khó khăn lắm anh Nghiêm Cẩn mới quay về, cô bé không thể lại làm sai nữa được. Đơn phương thì cứ đơn phương mà thích là được, dù sao mình là tâm ngữ giả, mẹ đã dạy mình rằng mình sẽ không thể có được cảm giác hạnh phúc của tình yêu nam nữ, ai có thể chấp nhận một cô gái nhìn thấu rõ mọi suy nghĩ của mình?
Cho nên cứ như giờ cũng đã là rất tốt rồi. Cô bé chỉ cần che dấu tình cảm này, sau đó cùng anh làm một đôi anh em tốt là được rồi, bọn họ vẫn mãi là anh em thân thiết, tương thân tương ai.
Mai Côi càng nghĩ càng buồn, khuôn mặt say ngủ của Nghiêm Cẩn ở gần ngay trước mắt, đôi môi cậu thực sự quá gợi cảm, tim Mai Côi đạp loạn. Cô bé bỗng nhiên rất xúc động, có lẽ sẽ chẳng có cơ hội lần thứ hai nữa, cô bé chỉ hôn trộm một chút, một chút thôi
Mai Côi chỉ cần hơi cúi đầu thì đã có thể chạm vào đôi môi của Nghiêm Cẩn rồi. Mai Côi cảm thấy mặt nóng bừng. Không cần soi gương cô bé cũng biết, chắc chắn là đỏ hơn máu. Môi Mai Côi run run chạm vào môi Nghiêm Cẩn, đang định hôn cậu một cái thì đã thấy Nghiêm Cẩn chớp chớp mắt tỉnh lại
Mai Côi hét lớn, ngã phịch xuống sàn, sau đó dùng tốc độ khó tin mà xách balo bỏ chạy.
Nghiêm Cẩn hơi ngây ra, cậu vừa ngủ dậy nên còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ ngây ngốc nhìn rùa con chạy trối chết. Nghiêm Cẩn nhíu mày, ý thức lại tình huống khi nãy. Cậu đột nhiên hiểu ra mình đã bỏ lỡ điều gì. Vừa rồi, chính là vừa rồi, cánh môi thơm mềm mại gần kề, Mai Côi xấu hổ bỏ chạy.
Rùa con to gan dám hôn trộm cậu?
- Rùa con!
Tiếng hét lớn này khiến tất cả mọi người trong tầng lầu đều dừng mọi hành động mà hỏi nhau xem đã xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì. Chỉ thấy một bóng người nho nhỏ chạy nhanh như chớp biến vào thang máy. Nghiêm Cẩn như bị lửa đốt mông mà đuổi tới cửa thang máy, chỉ thấy những con số đang giảm dần một cách nhanh chóng
Nghiêm Cẩn chợt nghiêng người, dùng thuật di động mà đi xuống cửa thang máy tầng 1, cậu không tin, đường đường là Tiểu ma vương thần tộc lại không thắng được một con rùa ngốc nghếch.
Hai thang máy đều đang hoạt động, Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm vào bên thang máy Mai Côi chạy vào, chờ thật vất vả, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, ba người bên trong bước ra nhưng không hề thấy Mai Côi.
Nghiêm Cẩn sửng sốt, rõ ràng là Mai Côi vào thang máy này, chẳng lẽ đang trên đường xuống? Nghiêm Cẩn vòng tay trước ngực chờ, thang máy kia xuống, hai người bên trong bước ra nhưng vẫn không có Mai Côi. Nghiêm Cẩn hoảng đến độ ngây người, người này chắc chắn là biết cậu nhanh nhẹn nên đã bỏ thang máy mà chạy cầu thang bộ rồi.
Nghiêm Cẩn lại vội vã chạy về phía cầu thang bộ, chạy từng tầng mà tiến lên. Tốc độ của Mai Côi tuyệt đối không thể nhanh hơn cậu được, Nghiêm Cẩn cũng không tin là sẽ không tìm được Mai Côi. Một hơi chạy đến tầng 20, bóng quỷ cũng chẳng có. Nghiêm Cẩn lúc này bình tĩnh lại, cậu chợt nghĩ ra, năng lực của rùa con mạnh như vậy, chắc chắn là đã đoán được ý định của mình. Nghiêm Cẩn lại dùng thuật di động mà đi xuống tầng 1, vừa nhìn ra cửa kính thì đã thấy rùa con đang dùng đôi chân ngắn cũn mà chạy vụt đi rồi
Nghiêm Cẩn bực bội, nơi này người đến người đi, cậu không dám dùng thuật di động nhanh nên đành dựa vào hai chân mà đuổi theo Mai Côi. Cậu vừa chạy ra ngoài thì đã thấy Mai Côi nhảy lên chiếc taxi rồi đi. Nghiêm Cẩn đuổi theo chiếc xe, cậu nhìn qua cửa kinh thì chỉ thấy mặt Mai Côi đỏ bừng, hai mắt ngập nước.
Trên đường nhiều người, dù cậu có thể đuổi theo taxi thì cũng không dám, chỉ đành dùng tốc độ của người bình thường chạy theo chiếc taxi càng lúc càng xa.
Nhưng trong đầu cậu, vẻ mặt kia của Mai Côi đã ăn sâu vào tiềm thức, Mai Côi lén hôn cậu rồi lại thẹn thùng chạy trốn, cái này có nghĩa là gì? Có nghĩa là gì?
Nghiêm Cẩn ôm mặt, dùng sức mà xoa xoa, cậu thực sự không khống chế được bản thân. Cậu muốn cười, quả thực là đang cười, miệng ngoác ra như một kẻ ngốc. Mọi người xung quanh đều nhìn Nghiêm Cẩn, nhất định cảm thấy cậu là kẻ thần kinh. Nhưng Nghiêm Cẩn cũng mặc kệ, cậu cười không thể ngừng được, lòng cao hứng như nở hoa. Đóa hoa hồng trong tim giờ này đang nở rộ.
Rùa con, rùa con, điều này sao có thể? Chuyện tốt cuối cùng cũng đã đến lượt cậu rồi sao? Lần này cậu nhất định sẽ chẳng nói đúng sai nữa, rùa con giở trò đùa giỡn lưu manh với Tiểu ma vương, rùa con thích Tiểu ma vương.
Nghiêm Cẩn vội vã về nhà, rùa con của cậu nhất định là đã về nhà chờ cậu rồi